Trang chủ Đô Thị Thanh Xuân Gói Gọn Trong Một Cuốn Sách

Thanh Xuân Gói Gọn Trong Một Cuốn Sách

Giả Phi Nha Đang ra Đô Thị

Thanh xuân này có ông trời làm đạo diễn, dòng đời là một...

1 Yêu thích| 6361Lượt xem| 2 Theo dõi| 0Đề cử tháng này

Đọc truyện Yêu thích Theo dõi Đề cử

0

5

0đánh giá

Ta muốn đánh giá
1 2 3 4 5

Thanh xuân này có ông trời làm đạo diễn, dòng đời là một bản kịch đắt giá và chúng ta là những diễn viên kỳ cựu. Cho nên, hãy diễn tốt nhé, những người bạn của tôi!

* * *

Thanh xuân là một vở kịch dài do tôi và cậu thủ vai.

Vở kịch này cũng không thể chỉ có tôi và cậu.

Bởi vì,

Trời trên cao là đạo diễn nói với chúng ta rằng:

Đoạn đường Thanh Xuân còn dài lắm,

Cần có người đứng xem.

Để đỡ buồn,

Đỡ chán.

Để thấy đông,

Thấy vui.

Để không còn cảm giác cô đơn

Hay lạnh lẽo.

Còn kịch bản thì tùy tôi và cậu

Tự biên

Tự diễn.

Mắt thấy bối cảnh được dựng lên

Sao lại tỉ mỉ, công phu đến thế!

Dưới chân mặt đất là sàn diễn,

Phía trên bầu trời trong xanh là ánh đèn,

Lấp lánh

Lung linh.

Dụng cụ hóa trang như biến thành lớp mặt nạ thần bí

Che đi những cung bậc cảm xúc

Thuở ban đầu

Rạng rỡ,

Tươi mới như một bức tranh sơn dầu

Không đầu

Không cuối.

Trong không gian rộng lớn, bao la của ánh đèn vàng

Chỉ còn thấy

Ta đứng nhìn nhau

Miệng gượng cười.

Nếu thế,

Cậu có buồn không?

Lạ lẫm nhìn xem!

Chẳng ai thấy

Giữa muôn vàn đốm sáng

Tựa như những con đom đóm bay lập lòe trong vở kịch tồi tệ này,

Bên kia của góc khán đài,

Tối đen một mảng

Là ai đang xem tôi một mình biểu diễn?

Nước mắt rơi,

Miệng cười rồi

Nối gót quay đi.

Mộng ước khi xưa như một quả bóng đột nhiên bị kim đâm trúng,

Vô tình

Vỡ tan thành từng mảnh.

Làm sao để ghép lại?

Khi ấy,

Nếu có thể can đảm

Tiến lên một bước

Sẽ thấy khuôn mặt vui vẻ, hạnh phúc của cậu

Hay chỉ là nỗi buồn man mác

Lấp đầy trong đôi mắt đang mất dần ánh sáng,

Tối đen

Sâu như vực thẳm?

Đôi lúc

Ánh nắng ban mai

Càng rạng rỡ

Càng khó nhìn

Càng khó với tới.

Cậu,

Ở xa tôi quá rồi!

Than ôi!

Vở kịch này

Thế nhưng lại có chút buồn.

Vậy,

Cùng dừng lại nhé!

Khi cánh cửa gỗ mục rỗng chuẩn bị khép lại,

Một bản tình ca đơn phương

Được tôi và cậu viết ra

Cất lên những lời ca buồn bã:

"Đường xuống Hoàng Tuyền,

Qua cầu Hỉ Thước,

Bên bờ Nại Hà,

Xuôi dòng Vong Xuyên,

Uống canh Mạnh Bà.."

Ô kìa!

Vẫn còn ai kia

Chờ tôi bên cánh cửa gỗ

Muốn cùng tôi đi về?

Xung quanh

Người người hối hả,

Chen lấn

Khiến bóng ai mờ nhạt,

Dần xa.

Bên tai

Lại nghe như tiếng ai thầm gọi:

Thanh Xuân này!

Cậu,

Có còn ở đó

Chờ tôi không?

* * *

Này cậu!

Nếu như có một ngày..

Thật sự có một ngày xuất hiện vở kịch mang tên Thanh Xuân, tôi tình nguyện đứng trên sân khấu làm bạn diễn của cậu. Mặc cho ánh đèn rạng rỡ lóa mắt thế nào, hay góc kia của khán đài âm u, đen tối ra sao, hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ cùng cậu diễn đến những giây cuối cùng.

Bình luận | Đánh giá Viết bình luận

Xếp hạng

1  2  3  4  5 Rất hay

Đánh giá ngắn