Xây dựng nông trại sau 10 năm thảm họa

Chương 5 : Tin Nhắn Của Người Lạ

Người đăng: hoakiemkk

Ngày đăng: 15:26 19-06-2025

.
Chương 5: Tin Nhắn Của Người Lạ “Các lãnh địa ngoài khu an toàn có hệ số an toàn cao, ngoài các lãnh địa bao quanh khu an toàn còn có: 2, 15, 68, 113, 166. Người nhà họ Tang có ý định nhận ba trong số đó.” Vì Hạ Thanh luôn chú ý đến thông tin về lãnh địa nên biết năm lãnh địa được nhắc đến trong tin nhắn này đều là những nơi có hệ số an toàn cao, đất canh tác bằng phẳng, lớp đất dày, độ tin cậy của thông tin này rất cao. Hạ Thanh vẫn luôn âm thầm để ý đến nhà họ Tang, biết họ đang nhăm nhe lãnh địa nên cô mới đi xếp hàng ở đại sảnh nhiệm vụ từ sớm, chờ người nhà họ Tang xuất hiện. Để đẩy nhanh việc khai thác đất nông nghiệp ngoài khu an toàn, giải quyết nhanh chóng vấn đề thiếu lương thực, cấp cao nhất của quốc gia đã yêu cầu các căn cứ lớn nhỏ, quân đội và chính quyền phối hợp thúc đẩy thí điểm công tác lãnh địa. Dưới sự giám sát của quân đội căn cứ Huy Tam, người nhà họ Tang không dám công khai chiếm đất tốt, họ bắt buộc phải làm bộ làm tịch. Nhưng làm tịch thế nào cũng sẽ có sơ hở. Hạ Thanh chính là muốn nắm lấy sơ hở này, tranh thủ nhận được đất số 3. Bởi vì trong mảnh đất này, có tài nguyên quan trọng cho sự sống còn của cô. Người này sau khi gửi tin nhắn đến số điện thoại công khai mà cô dùng trong khu an toàn, rất nhanh đã dùng vệ tinh gửi tiếp cùng một tin nhắn đến số điện thoại đã bảy năm không sử dụng của cô, chỉ tiếc là Hạ Thanh tắt máy nên không nhận được. Có thể nói, Hạ Thanh thuận lợi nhận được đất số 3, một phần là nhờ người gửi tin nhắn này. Còn người đó là ai, gửi tin với mục đích tốt hay xấu, thông tin quá ít nên Hạ Thanh không thể phán đoán. Hạ Thanh lại xóa tin nhắn, ngáp một cái rồi chui vào túi ngủ. Cô cần nghỉ ngơi lấy sức để bắt đầu cuộc sống mới. Sáng hôm sau, Hạ Thanh dọn sạch cỏ dại và bụi rậm trong sân, ngậm một miếng lương khô rời khỏi làng, đi về phía bắc băng qua một vùng đất nông nghiệp bị cháy xém, vòng qua hồ chứa nước dài, leo lên sườn núi. Để đảm bảo lãnh địa không bị sinh vật tiến hóa xâm nhập phá hoại, căn cứ đã cho người dọn sạch một vành đai cách ly rộng ít nhất 50 mét, làm vùng đệm giữa rừng tiến hóa chưa được dọn sạch và lãnh địa. Vành đai cách ly được bố trí người tuần tra định kỳ, phun thuốc trừ sâu định kỳ, ngăn không cho côn trùng tiến hóa và mãnh thú từ rừng tiến hóa xâm nhập vào lãnh địa. Để bảo vệ lãnh địa và an toàn cho lãnh chúa, giữa vành đai cách ly sát núi và đất canh tác còn có một dải rừng đệm, gọi là rừng đệm. Phía tây bắc đất số 3 có ba ngàn mẫu rừng núi đã được dọn sạch, thuộc vùng đệm, cũng được tính vào phạm vi đất số 3. Cộng thêm hơn hai ngàn mẫu đất canh tác trong lãnh địa, tổng diện tích đất số 3 lên tới hơn 5.500 mẫu, vượt xa các lãnh địa không sát núi, không có rừng đệm. Việc phân chia như vậy cũng để khuyến khích các lãnh chúa nhận đất vùng rìa. Rừng đệm chỉ dọn sạch sinh vật tiến hóa gây hại, cỏ cây vẫn um tùm, màu sắc đối lập rõ rệt với vùng đất nông nghiệp đã bị đốt cháy đen. Hạ Thanh rời nhà, cầm gậy gỗ vạch bụi rậm leo lên rừng đệm phía bắc, đến một hang đá nhỏ có mạch nước ngầm. Mạch nước này là do mùa đông năm ngoái, khi Hạ Thanh cùng đội chiến đấu đến dọn lãnh địa vô tình phát hiện. Nước suối chảy ra từ vách đá trong hang nhỏ sâu nửa mét, cao ba mươi phân, rồi lại ngấm xuống đất qua khe đá, không phát ra tiếng động. Nếu không phải lúc đó có một con sóc đỏ tiến hóa lao ra từ trong hang, Hạ Thanh cũng không phát hiện ra mạch nước này. Để giải quyết vấn đề nước uống, căn cứ Huy Tam đã khoan ba giếng sâu trong khu an toàn, nhưng nước đều đã bị ô nhiễm, phải lọc mới uống được. Vì chi phí lọc nước ô nhiễm rất cao, nên trên bảng nhiệm vụ của căn cứ luôn có nhiệm vụ tìm nguồn nước sạch, mỗi đội làm nhiệm vụ ra ngoài đều tranh thủ tìm nguồn nước chưa bị ô nhiễm. Mười năm qua, trong phạm vi căn cứ Huy Tam chỉ tìm được bốn nguồn nước sạch, đều là nước suối núi chảy ra, nhưng nước ít, chỉ đủ cung cấp cho bệnh viện, viện nghiên cứu, trung tâm trồng trọt và một số người quan trọng. Hạ Thanh là người làm thuê lao động, đương nhiên không nằm trong số đó. Tất nhiên, không phải suối núi nào cũng sạch. Lần đó, Hạ Thanh dùng máy kiểm tra mang theo, phát hiện nước suối này hiện đèn xanh, lập tức xác định đây là lựa chọn số một của mình. Nước sạch, là nguồn sống. Giờ đây, mạch nước suối này hoàn toàn thuộc về cô. Hạ Thanh múc nửa bát nước uống một hơi, trong đầu vang lên những câu quảng cáo nước khoáng. Đã quá! Có nước suối sạch, muốn uống bao nhiêu cũng được. Không chỉ uống, cô còn dùng nước này rửa mặt, thật là sướng! Rửa sạch mặt, Hạ Thanh cười ngốc nghếch vừa dọn rộng hang đá. Sống căng thẳng trong khu an toàn gần mười năm, cô đã quên mất cách cười. Giờ ở lãnh địa của mình, muốn cười, muốn hét, muốn nhảy đều được, cảm giác thật tự do. Với người tiến hóa sức mạnh, dọn hang đá chỉ là chuyện nhỏ. Tiếng nước suối chảy qua ống tre vào thùng nghe như nhạc trời với Hạ Thanh. Đợi nước đầy, Hạ Thanh đứng lên nhìn ra lãnh địa của mình. Mười năm thiên tai, nơi này không có núi lửa, không động đất lớn, địa hình không thay đổi nhiều. Nhưng trong rừng cây cỏ rậm rạp vẫn ẩn chứa vô số sinh vật tiến hóa nguy hiểm. Ba tháng trước, rừng và đất canh tác trong lãnh địa này vẫn còn đầy sinh vật tiến hóa. Những hố sâu mấy mét còn sót lại là dấu tích cuộc chiến giữa con người và sinh vật tiến hóa để giành đất. Đầy hai thùng nước 20 lít, Hạ Thanh vặn chặt nắp, giấu vào ba lô lớn, lấy đá và cành cây che kín hang nước để tránh bị phát hiện. Mang nước về nhà, Hạ Thanh đến cửa hàng nhỏ bỏ hoang trong làng, đào ra một bồn nước inox năng lượng mặt trời bị méo mó. Đây là vật cô phát hiện khi dọn làng cùng đội chiến đấu, không mang về căn cứ mà chôn ở lãnh địa để dùng sau. Khôi phục lại bồn nước, Hạ Thanh dùng nó ra hồ lấy nước. Vừa đến hồ, một bóng đen từ mặt nước lao thẳng vào mặt cô. Hạ Thanh đeo mặt nạ bảo hộ vung tay tát bay nó năm mét, đập vào đá ven hồ. Bóng đen lăn lộn vài cái rồi nằm im. Hạ Thanh vui vẻ, vì đó là một con cá trê tiến hóa to bằng cánh tay. Như nhiều sinh vật tiến hóa ăn thịt khác, cá trê tiến hóa cũng coi người là thức ăn, chủ động tấn công người đến gần. Nếu bị hàm răng như dũa của nó cắn trúng, chắc chắn mất một mảng thịt. Nhưng bây giờ... Hạ Thanh cắt một miếng thịt cá cho vào máy kiểm tra nguyên tố mang theo, đèn xanh lập tức sáng. Cá trê tiến hóa này, ăn được! Cô lập tức nhét cá vào chậu nước giấu đi, tránh bị chim săn mồi trên trời cướp mất. Cẩn thận lấy đầy nước, Hạ Thanh vác bồn nước bốn trăm cân về nhà, dùng cát mịn, sỏi nhỏ và nhiều lớp vải làm bộ lọc thô, rồi lắp lõi lọc sơ cấp của căn cứ để lọc lần hai. Trong lúc nước lọc chậm rãi, cô lấy dụng cụ ra cạo sạch tường mốc vàng của căn nhà hai tầng, quét dọn sàn nhà, giảm bớt ô nhiễm và vi khuẩn. Sau đó, cô rửa sạch nồi sắt lớn, đun nước đã lọc, tắm nước nóng thật sảng khoái. Uống một cốc nước suối, bụng đói cồn cào, Hạ Thanh vác dao đi xử lý cá trê. Bữa ăn đầu tiên khi về lãnh địa, cô nhất định phải ăn thịt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang