Xây dựng nông trại sau 10 năm thảm họa
Chương 26 : Trao đổi
Người đăng: hoakiemkk
Ngày đăng: 16:46 19-06-2025
.
Chương 26: Trao đổi
Các lãnh chúa đều rất quan tâm đến vấn đề trao đổi, mỗi người lần lượt báo loại hạt giống lương thực và rau mình nhận được.
Sau đó, mọi người phát hiện sáu cân hạt giống đều giống nhau: lúa mì, đậu xanh, bông và khoai tây. Hạt giống rau đều là bốn gói nhỏ, các loại chung có bí đỏ, dưa chuột và cà tím, còn loại cuối thì không giống nhau.
Đất số hai, sáu và Hạ Thanh đều là cà chua; đất bốn và năm là đậu cô ve; đất bảy là ớt.
Đậu cô ve và ớt đều là thứ Hạ Thanh muốn, nên cô cũng nhấn nút bộ đàm, lên tiếng:
“Đất số ba, Hạ Thanh, tôi có hạt giống cà chua, nhưng đã gieo rồi, đợi nảy mầm sẽ đổi cây non đậu cô ve và ớt, một đổi một.”
“Trời ơi!” Khang Khánh Vĩ bất ngờ nghe thấy giọng nữ, vội buột miệng chửi rồi xin lỗi ngay, “Xin lỗi nhé, chị em, tôi lỡ lời. Tôi từng xếp sau Triệu Trạch ở đại sảnh lãnh địa, chị còn nhớ không? Vì xếp thứ tư nên thiếu một suất khẩu phần.”
Hạ Thanh:
“Không nhớ.”
Vì Hạ Thanh nhận được hai suất khẩu phần nên bị Đường Lộ mắng xối xả, Triệu Trạch lên tiếng:
“Tôi thấy đề nghị của Hạ Thanh rất hay, đổi cây non hợp lý hơn đổi hạt giống.”
Đất năm, Tề Phú đồng ý: “Tán thành.”
Đất bốn, Triệu Trạch cũng tán thành: “Tán thành.”
Đất sáu, Khang Khánh Vĩ lập tức hưởng ứng: “Tán thành, như vậy công bằng hơn.”
Đất bảy, Trương Tam chậm rãi lên tiếng: “Tán thành. Nếu người bên tôi không trồng được cây non, sẽ dùng điểm đổi, cũng có thể dùng thuốc đổi.”
Triệu Trạch hỏi ngay: “Trương huynh có thuốc gì?”
Trương Tam đáp: “Thuốc trị thương, thuốc giải độc, đủ loại chất lượng.”
Triệu Trạch đồng ý: “Được, tôi đổi. Tính giá thế nào?”
Mọi người bàn bạc, thống nhất cây non nào cũng 100 điểm một cây. Hạ Thanh hỏi tiếp:
“Trong lãnh địa mọi người có phát hiện thực vật ăn được nào không? Có thể trao đổi không? Tôi có tía tô tiến hóa, không chứa phóng xạ, hàm lượng nguyên tố độc chỉ 0,13‰.”
Tin này vừa đưa ra, Trương Tam vốn chậm rãi bỗng trở nên hào hứng:
“Tôi đổi! Tôi muốn! Dùng thuốc đổi, giá chị định. Sáng mai 7h30 được không? Địa điểm dưới biển số đất ba?”
Thực phẩm có hàm lượng nguyên tố độc dưới 0,5‰ đều là thực phẩm an toàn, càng thấp càng tốt cho sức khỏe, 0,1‰ ai mà từ chối nổi?
Khang Khánh Vĩ cũng lên tiếng:
“Hạ Thanh, tôi có cây du xanh đèn lục, đợi vài ngày nữa ra quả, ba cân quả đổi một cân tía tô được không?”
Chỉ nói “đèn lục” mà không báo hàm lượng nguyên tố độc, tức là chỉ dùng máy đo sơ cấp kiểm tra, có thể là thực phẩm an toàn hoặc thực phẩm tùy chọn, ba cân đổi một cân là hợp lý.
Tề Phú cũng nói:
“Hạ Thanh, tôi là lão Tề đội xây dựng số ba. Tôi có cây hẹ đèn lục, mười cây hẹ đổi mười cây tía tô có rễ, được không?”
Triệu Trạch cũng tham gia:
“Nấm tùng nhung, nguyên tố độc 0,2‰, một cân nấm đổi một cân tía tô.”
Nấm tùng nhung? Sau đại tiến hóa sinh học, ai dám ăn nấm đều không sợ chết, Hạ Thanh sợ, không ăn.
Chưa kịp trả lời, Trương Tam lại lên tiếng:
“Tôi lấy hết, điểm và thuốc tùy chọn!”
Triệu Trạch cũng nói:
“Tôi muốn đổi hẹ và tía tô, dùng củ gừng đèn lục đã nảy mầm.”
Kênh bộ đàm ồn ào như cái chợ, Khang Khánh Vĩ lên tiếng điều phối:
“Từng người một. Hạ Thanh nói trước, muốn đổi gì, đổi thế nào?”
Hạ Thanh đáp:
“Trừ nấm ra, tôi đều đổi, nhưng không nhận trao đổi trực tiếp. Có thể nhờ đội kiểm tra chuyển hộ, tối hôm trước chốt số lượng, sáng hôm sau đội kiểm tra qua sẽ giao.”
Đội của Tần Quân Kiệt phụ trách an toàn từ đất số một đến mười, mỗi ngày tuần tra hai lần, nhờ họ chuyển hàng rất tiện và an toàn.
Nấm tùng nhung chất lượng cao mà bị từ chối, Triệu Trạch đổi ngay:
“Thịt cừu, nguyên tố độc 0,8‰, ba lạng đổi một cân tía tô.”
Ba lạng thịt cừu đổi một cân tía tô? Quả là kiểu nhà họ Đường.
Thịt động vật nguyên tố độc 0,8‰ là thực phẩm tùy chọn, giá ở khu an toàn là 50 điểm/cân.
Rau an toàn cũng 50 điểm/cân, nhưng tía tô của Hạ Thanh hàm lượng nguyên tố độc dưới 0,2‰, giá ít nhất phải 100 điểm/cân.
Hạ Thanh vừa vuốt lông cừu vừa từ chối:
“Không ăn thịt cừu, còn gì khác không?”
Triệu Trạch nhăn mặt nhìn đồng đội, ai cũng vò đầu bứt tai, cuối cùng cắn răng nhấn bộ đàm:
“Bộ đồ bảo hộ dã ngoại mới, giá an toàn khu 1.500 điểm, đổi 15 cân tía tô.”
Như vậy mới hợp lý, Hạ Thanh nhấn bộ đàm:
“12 cân, mỗi lần giao 1 cân, tối đa mỗi tuần một lần, nhiều hơn không đủ. Anh giao đồ bảo hộ trước.”
Đồ bảo hộ chắc chắn là hàng của nhà họ Đường, không phải tài sản cá nhân, đổi lấy rau, sau này báo cáo tổn thất là xong, Hạ Thanh đoán Triệu Trạch sẽ đồng ý.
Quả nhiên, Triệu Trạch đáp:
“Được. Sáng mai giao đồ bảo hộ cho đội kiểm tra, cô giao một cân tía tô, sau tính tiếp.”
Triệu Trạch vừa dứt lời, Trương Tam lại chen vào:
“Thịt và nấm tôi đều lấy, đổi thuốc.”
Trương Tam và lão Dương đúng là hai anh em, đều tham ăn. Hạ Thanh chốt thời gian, số lượng với mọi người, tắt bộ đàm rồi ghi lại những thứ đổi được: một bộ đồ bảo hộ, một lọ thuốc giải độc, hẹ, gừng, sau này còn có quả du, cây đậu cô ve, cây ớt.
Ghi xong, cô cười toe toét, rau trong vườn tăng thêm năm loại.
Hạ Thanh không nhắc đến chồi hương xuân vì hàm lượng nguyên tố độc quá thấp, nếu đưa vào khu an toàn sẽ gây chú ý, lúc đó nguồn nước ngầm của đất ba cũng không giấu được.
Bị lộ rồi, với thực lực hiện tại, cô không bảo vệ nổi cây hương xuân, nguồn nước và lão Dương.
Nguồn nước thì còn có thể giấu, cây hương xuân mọc ngay sườn núi, cô từng nói với Tần Quân Kiệt, không thể giấu mãi. Nếu Tần Quân Kiệt muốn đổi, cô sẽ đồng ý, nhưng phải giữ bí mật giúp cô.
Còn một người nữa, chính là người nhắn tin thông báo tin tức lãnh địa cho cô, nhưng phải xác nhận thân phận và mục đích mới được.
Sáng hôm sau, Hạ Thanh đào 15 cây tía tô có rễ, chọn cây to chưa bị lão Dương ăn cắn, cắt một cân. 5 cây đổi một củ gừng nảy mầm của đất bốn, 10 cây đổi 10 cây hẹ của đất năm, nửa cân đổi một lọ thuốc giải độc, nửa cân đổi bộ đồ bảo hộ.
Cách trao đổi cho thấy đất bốn, năm giống cô, đều chăm chỉ làm ruộng, đổi cây lấy cây; đất sáu tuy ranh mãnh nhưng cũng muốn bám trụ; đất hai, bảy là nhà giàu, không thiếu vật tư.
Đất hai là nhà họ Đường, còn Trương Tam đất bảy rốt cuộc là ai?
Nghe tiếng đội kiểm tra từ xa, Hạ Thanh dặn lão Dương, xách tía tô ra phía bắc lãnh địa.
“Tỷ Thanh!” Từ xa, Tô Minh đã vẫy tay chào nhiệt tình.
Hạ Thanh vừa vẫy tay, lão Dương đã phi ra chắn trước, dáng vẻ “một mình chặn vạn quân”.
Cô bật cười xoa đầu nó, thì thầm:
“Lão đại giỏi nhất, nghe tiếng động là bỏ ăn ra bảo vệ tôi, cảm động quá đi mất!”
“Lão Cao, tỷ Thanh nói gì với cừu vậy?” Tô Minh thì thào hỏi Cao Hiển Vân.
“Không nghe rõ.” Cao Hiển Vân đáp nhỏ.
“Im lặng.” Tần Quân Kiệt hạ giọng, “Đừng lắm lời.”
Hạ Thanh cúi đầu, nhướng mày, xác nhận Cao Hiển Vân nghe không rõ, đúng như cô đoán – thính giác tiến hóa của cô ít nhất cấp bốn.
(Hết chương 26)
.
Bình luận truyện