Vũ Nghịch Phần Thiên

Chương 48 : Chế định Kế hoạch

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 15:29 15-11-2025

.
Tả Phong tựa vào gốc cây chậm rãi ngồi xuống, đột nhiên một bóng đen lông xù thoắt cái vọt tới, chui vào trong lòng hắn. Một cảm giác hưng phấn và ấm áp tự nhiên sinh ra, Tả Phong nhẹ nhàng nhấc tiểu thú ra khỏi lòng, tiểu thú trợn trừng đôi mắt đen láy nhìn Tả Phong, tai còn tùy ý vẫy vẫy vài cái. Tả Phong mỉm cười, chậm rãi nói: “Cảm ơn ngươi, Nghịch Phong.” Tiểu thú hình như có chút xấu hổ, uốn éo người vài cái, thoát khỏi tay Tả Phong liền lần nữa chui vào trong lòng Tả Phong. Đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu thú trong lòng, nó còn hơi không bằng lòng uốn éo người, sau đó liền không động đậy nữa. Tả Phong cười nhạt một tiếng, sau đó biểu tình liền trở nên nghiêm túc, quay đầu đi ánh mắt hơi nheo lại nhìn về phía doanh địa đang chớp lóe ánh lửa ở đằng xa. "Cơ hội không nhiều, muốn đem sư phụ cứu ra, chỉ sợ cũng chỉ có đêm nay thôi." Rõ ràng đám người đi đồ sát thôn không chỉ có những kẻ này, những người khác đã đi đâu Tả Phong không biết, nhưng nếu là sào huyệt mới của bọn chúng không xa nơi đây, vậy thì cơ hội ra tay cũng chỉ có đêm nay mà thôi. Nghĩ đến đây đầu óc Tả Phong liền nhanh chóng vận chuyển, từng kế hoạch cũng theo đó mà nảy ra. "Xoạt... sàn sạt..." Trong rừng cây đen nhánh, truyền đến tiếng động mơ hồ tựa như có động vật gì đó đang đào bới mặt đất. Nếu tới gần một chút sẽ phát hiện một thân ảnh nhỏ gầy đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng một cành cây trong tay không ngừng viết viết vẽ vẽ gì đó trên đất. Nếu lại tới gần xem xét kỹ hơn sẽ phát hiện, thiếu niên này đang vẽ một sa bàn đơn giản trên mặt đất, trên đất còn đặt mấy hòn đá, có thể đại khái phân biệt ra được, sa bàn thiếu niên vẽ chính là doanh địa hắn vừa thoát chết trong gang tấc trở ra. Thiếu niên này chính là Tả Phong, trong tay hắn cầm một cành cây, mắt hơi nheo lại, nhưng con ngươi lại không ngừng quét qua quét lại trên sa bàn. Có thể thấy được mấy hòn đá hơi lớn hơn mà hắn đặt chính là đại biểu cho vị trí mấy chiếc lều trại trong doanh địa kia. Trong sa bàn mặt khác còn có mười tám hòn đá nhỏ, đây đương nhiên là vị trí đám người áo xám kia phân bố, ở giữa sa bàn cắm một chủy thủ màu đen, đây cũng chính là vị trí Đằng Tiếu Vân đang ở. Cành cây trong tay Tả Phong đã vẽ đi vẽ lại mấy đường có mũi tên trong sa bàn, sau đó lại lần lượt xóa đi lần nữa vẽ lại. Đây đã là lần thứ tư hắn xóa đi dấu vết trước đó, cũng đại biểu lần thứ tư hắn phủ định kế hoạch của chính mình, trong đầu lần nữa tổng kết lại tất cả tin tức đã có một lần. Đối phương có mười tám tên võ giả, thông qua động tác của lính gác vừa rồi đã phán đoán ra thực lực là Luyện Cốt hậu kỳ, và Luyện Cốt kỳ Đại Viên Mãn. Trong số những người này cũng tất nhiên không thiếu võ giả Thối Cân kỳ, nhân số là mười tám người, nên là sáu tiểu đội. Điều này ăn khớp với chế độ tam tam mà Đằng Tiếu Vân từng nói về quân đội đặc biệt, bọn chúng có thể là một nhóm quân đội được một thế lực nào đó đặc biệt bồi dưỡng. Bọn chúng phối hợp lẫn nhau, tất nhiên sẽ khó đối phó hơn rất nhiều so với sơn tặc bình thường, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn phủ quyết kế hoạch bốn lần trước đó. Tả Phong nhíu mày vẽ ba vòng tròn ở vành ngoài sa bàn, từ trong doanh địa vẽ ra mấy đường, liền nhíu mày suy tư. Lúc này trong đầu đang mô phỏng quá trình hành động của chính mình, mình tạo ra tiếng động ở hai điểm để hấp dẫn một bộ phận người bên trong ra xem xét, một bên vẽ ra hai đường lao về phía mình. Do dự một chút ở đó thuận tay cầm lấy sáu viên đá nhỏ, từ một bên khác vẽ vào một đường lao vào, sau đó đánh dấu mũi tên. Cành cây trong tay hắn liền dừng lại ở đó không vẽ tiếp được nữa, hình ảnh trong đầu cũng liền dừng lại ở đó. Trong đầu hiện ra sáu người bị hấp dẫn ra, vị trí những người còn thừa lại trong doanh địa đều nhất nhất hiện lên trong đầu, nhưng hành động bước kế tiếp lại không thể tiếp tục. Hắn ở vòng ngoài lần nữa vẽ một đường và một vòng tròn, đại biểu cho một tiểu đội khác bị hấp dẫn ra, trong đầu số địch nhân bị hấp dẫn ra gia tăng đến chín người. Hình ảnh dừng lại ở đây, lông mày Tả Phong nhíu thật sâu, bởi vì đây là cực hạn có thể hấp dẫn ra kẻ địch, chưa nói kẻ địch có thể hay không như ý nguyện của hắn mà ra nhiều người như vậy xem xét, cho dù là bước đầu tiên thành công làm được, nhưng những người ở lại trong doanh địa cũng nên là một nhóm mạnh nhất, chính mình căn bản không cách nào hoàn thành cứu viện tiếp theo. Tả Phong hung hăng cắm cành cây vào một chỗ ở phía ngoài cùng sa bàn, nơi đó chính là vị trí chính mình đang ở, vô lực ngồi dưới đất, hung hăng cắn chặt môi, máu tươi chậm rãi chảy xuống từ khóe miệng. "Chẳng lẽ không có một cách nào, có thể đem sư phụ cứu ra ngoài?" Trong đầu Tả Phong bắt đầu trở nên hỗn loạn, lửa giận trong lòng dâng trào không thôi, hắn đang tức giận thực lực của chính mình không đủ, sư phụ rõ ràng chỉ cách mấy chục trượng, nhưng hắn lại cảm thấy tựa như xa tận chân trời khiến chính mình không thể chạm tới. Tả Phong hơi bực mình hung hăng vung tay, hung hăng nện sáu viên đá nhỏ đang cầm trong tay vào sa bàn. Nhưng ngay sau đó hắn liền trợn to hai mắt, sững sờ nhìn chằm chằm sa bàn bị những hòn đá làm loạn. Chợt trong mắt của hắn xẹt qua một vệt vẻ vui mừng, Tả Phong càng xem càng mừng rỡ trong sa bàn, khóe miệng đã bắt đầu dần dần nhếch lên, nụ cười không ngừng mở rộng. Cũng may hắn còn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, nếu không hắn suýt chút nữa đã muốn cười to vài tiếng. Trong đầu lại lần nữa nghĩ lại kế hoạch này một lần, sau đó liền chộp lấy chủy thủ màu đen cất vào trong lòng, duỗi chân ra xóa đi tất cả dấu vết trên mặt đất, sau đó liền không quay đầu lại sải bước đi về phương hướng ngược lại với doanh địa. Tả Phong từ sải bước biến thành chạy, sau đó tốc độ rất nhanh nâng cao tới trình độ nhất định, nhanh chóng lao vào rừng cây đen nhánh, niệm lực trong nháy mắt phát tán ra, không bao lâu hắn liền phát hiện ở đằng xa có một con dã thú đang đi lại một mình trong rừng. Trong mắt hắn hàn quang chợt lóe, khóe miệng lại hơi nhếch lên, trong lòng không tự kìm hãm được mà nghĩ: "Từ trước tới nay chưa từng cảm thấy dã thú lại có thể đáng yêu như vậy." Tả Phong đã bận rộn hơn một canh giờ trong rừng, nhưng hắn vẫn cảm thấy tốc độ quá chậm. Lúc này trong tay hắn đang xách một con dã thú như nghé con, thân thể đã bị Tả Phong cắt thành mấy khối, hắn lặng lẽ lẻn đến vòng ngoài doanh địa cách mười trượng, cẩn thận gọt từng miếng từng miếng thịt dã thú trong tay ném xuống đất, và cố ý tung vãi rất nhiều máu dã thú về phía doanh địa. Làm xong những điều này hắn liền núp mình chậm rãi thối lui, đến khoảng mấy chục trượng mới đứng người lên nhanh chóng đi xa. “Có ngửi thấy mùi gì không?” Trong một chiếc lều trại ở bìa doanh địa có người lên tiếng hỏi. “Không có. Mấy ngày nay đều mệt mỏi rã rời rồi, ngươi không ngủ ta còn phải ngủ đây, mấy canh giờ nữa trời sáng rồi, đừng làm ồn ta.” Một giọng nói không kiên nhẫn vang lên. “Rõ ràng ngửi thấy mùi gì đó, tựa như là mùi máu tanh, nhưng lại hình như không phải. Ai, có thể là gần đây giết quá nhiều người nên ngửi thấy gì cũng là mùi này chăng.” Người bắt đầu nói khẽ lẩm bẩm một câu, liền không nói nữa. “Ngươi cứ nói đi, ngươi xem chúng ta có thể luân phiên hầu hạ ngươi, anh ta đã đi ngủ rồi, bây giờ đến lượt ta hỏi ngươi. Nếu như ngươi nói rồi thì vừa không phải chịu giày vò, lại còn có thể thật tốt ăn chút gì đó ngủ một giấc. Nhưng nếu ngươi không nói cũng không sao, hai canh giờ sau sẽ có người khác đến ‘chào hỏi’ ngươi.” Ở trung tâm doanh địa, một giọng nói không kiên nhẫn lười biếng vang lên, người nói có một khuôn mặt đầy râu quai nón, râu như nhím mọc lộn xộn khắp bốn phía. Lúc này Đằng Tiếu Vân áo quần rách rưới, vì lý do mệt mỏi và bị giày vò, hốc mắt của hắn đã lõm sâu xuống. Sắc mặt cũng vô cùng khó coi, mượn ánh trăng nhàn nhạt có thể thấy được sắc mặt của hắn đã hơi tái xanh, trên người còn cắm mười mấy cây kim thép, xem ra hẳn là đã cắm sâu hơn hai tấc. Mặc dù bị giày vò như vậy, nhưng ánh mắt vẫn y nguyên sắc bén như đao, hung hăng trừng mắt một cái liền lần nữa cúi đầu xuống. “Ồ. Không nói? Không sao, dù sao ta cũng đến đùa giỡn một chút thôi, ngươi cứ thật tốt ngồi yên đó, mọi việc cứ giao cho ta là được. Hắc hắc.” Râu quai nón cười mờ ám nói. Thuận tay nắm một cây kim thép rút ra một chút, sau đó đột nhiên cắm vào, tiếp đó còn xoay chuyển trái phải vài cái, khi làm những việc này trên mặt râu quai nón vẫn luôn giữ nụ cười. “Tê tê...” Kim thép cắm vào, khuôn mặt Đằng Tiếu Vân vặn vẹo cắn chặt răng, nhưng cơn đau đớn thấu tim vẫn khiến hắn không ngừng hít hơi qua kẽ răng, mắt gắt gao trừng người râu quai nón đối diện, nhưng quả thực là cố nén không la hét thành tiếng. “Ô ô, thật đúng là như bọn chúng nói, là một kẻ cứng đầu. Như vậy mới tốt, nếu không hai canh giờ này trôi qua sẽ vô vị lắm.” Râu quai nón cười trêu tức nói, tiếp đó lại nắm lấy một cây kim thép khác. Đằng Tiếu Vân hiện giờ đã bị giày vò đến gần như ngất xỉu, nhưng hắn lại không biết mình, người đệ tử mà hắn hài lòng nhất, đang bận rộn không xa nơi hắn, muốn đem hắn cứu ra ngoài. Hành động của Tả Phong nhanh chóng, hắn giết chết mấy con dã thú đi lại một mình trong rừng, nhưng lại không trêu chọc những con dã thú tụ tập thành đàn, nhưng hắn đã rõ ràng ghi nhớ vị trí những quần lạc này đang ở. Cũng may những người này đã đến vùng ngoại vi Thiên Bình Sơn, Tả Phong mới có thể chế định ra kế sách trước mắt. Hắn suốt dọc đường từ vòng ngoài doanh địa rải xuống một ít thịt nát và máu, liền bắt đầu chạy về phía một đàn dã thú. Cách đàn dã thú này còn hơn trăm trượng hắn liền không còn dám tới gần nữa, mũi của thú rất linh mẫn, mặc dù cách xa như vậy hắn cũng cảm thấy đàn thú bắt đầu hơi có chút xao động, và đã bắt đầu di chuyển về phương hướng này của mình. Tả Phong không lưỡng lự hung hăng ném ra một miếng thịt nát, quay đầu liền nhanh chóng chạy về phía một đàn thú khác. Mặc dù vô cùng cẩn thận, nhưng là khi hắn tới gần đợt thứ tư đàn thú, hắn vẫn bị dã thú phát giác sự tồn tại của hắn trước thời hạn. Dã thú thành đàn có thể nói ở khu vực ngoại vi Thiên Bình Sơn Mạch không ai dám trêu chọc, dã thú như vậy cũng càng là hung tàn dị thường, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu người trong thôn từ trước tới nay không dám đến khu vực này săn bắn. Tả Phong cách đợt thứ tư đàn thú còn không đến ba mươi trượng, một tiếng gầm của thú liền đột ngột vang lên, ngay sau đó liền có mấy con dã thú có tốc độ nhanh nhất thật nhanh lao tới vị trí của Tả Phong. Tả Phong có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới không cẩn thận lại biến chính mình thành “con mồi”, không dám dừng lại hắn nhanh chóng chạy ngược về. Đàn dã thú này phía sau cũng nhanh chóng đuổi tới hướng mình, có ba con xem ra là có tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Tả Phong. Lúc Tả Phong quay đầu lại đã có thể nhìn thấy trong bóng tối, ba đôi con ngươi của thú như sáu chiếc đèn xanh nhanh chóng lao tới hướng mình. Hiện tại tốc độ của Tả Phong đã thật nhanh rồi, nhưng tốc độ dã thú phía sau vậy mà còn phải nhanh hơn một chút so với Tả Phong, mắt thấy đã càng đuổi càng gần. Hết cách xoay sở Tả Phong chỉ có thể dừng lại nghênh chiến, nếu như bị chúng đuổi kịp từ sau lưng phát động tập kích về phía mình, vậy thì thật không phải trò đùa đâu. Tả Phong đột nhiên xoay người, hai con dã thú trong số đó đối diện rõ ràng hơi sững sờ, nhưng có một con dã thú thể hình khá lớn lại không ngừng không nghỉ cấp tốc lao tới. Tả Phong đã có thể thấy rõ vẻ ngoài của nó, từ ngoại hình hắn liếc mắt một cái đã nhận ra con dã thú đối diện đúng là "Thị Lang" nổi danh hung bạo. Một con Thị Lang dẫn đầu thể hình gần như không sai biệt nhiều so với ngựa khỏe trong thôn, trông có vẻ nên là thủ lĩnh của đàn Thị Lang thú này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang