Vũ Giới Đại Chủ Tể
Chương 498 : Lời nhắn từ viễn cổ
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 16:34 09-11-2025
.
Ân Thủy Thanh cẩn thận đánh giá Bạch Tiểu Thiến một lượt, trong lòng âm thầm kinh ngạc, ở tuổi này mà đã đạt đến thực lực Thoát Phàm cảnh, thật sự hiếm thấy. Nàng nghiêng người hành lễ với Bạch Tiểu Thiến, nói: “Muội muội cũng rất xinh đẹp, ta tên Ân Thủy Thanh, năm đó ở U Hải Hoành Độ từng gặp Hàn công tử, coi như bằng hữu bình thường. Ta với Hàn công tử không có quan hệ đặc biệt gì, muội muội đừng ghen nhé.”
Bạch Tiểu Thiến thần sắc thoáng khó xử, nói: “Nào có, ta nào có ghen, ta mới lười quản các ngươi có quan hệ gì chứ, chuyện này đâu có liên quan đến ta. Ta thấy tỷ tỷ linh tú, không phải nhân vật bình thường, cho nên mới hiếu kỳ hỏi một câu.”
Nói rồi nàng lùi lại một bước, đứng tại bên cạnh Hàn Phi. Hàn Phi sờ sờ mũi, cười nói: “Vị này là Ân Thủy Thanh Tiên Tử, năm đó quen biết trên U Hải Hoành Độ.” Nói đoạn lại giới thiệu Bạch Tiểu Thiến với Ân Thủy Thanh: “Vị này là Bạch Tiểu Thiến, Thánh Nữ của Huyền Ly Môn.”
“Thì ra là Thánh Nữ của Huyền Ly Môn, trách không được lại phi phàm như vậy.” Ân Thủy Thanh cười nói.
Bạch Tiểu Thiến bất mãn đá đá Hàn Phi, nhỏ giọng nói: “Tên ngươi, lúc giới thiệu nàng thì là Tiên Tử, còn giới thiệu ta thì chỉ nói tên thôi.”
Hàn Phi vội vàng thần hồn truyền âm nói: “Ngươi đang nghĩ gì vậy, Tiên Tử có thể so sánh với ngươi sao?” Lúc này, cho dù Hàn Phi có ngu đi nữa, cũng biết cần mặt dày một chút. Bạch Tiểu Thiến lườm hắn một cái, nói: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Ân Thủy Thanh nhìn hai người, che miệng kiều tiếu.
“Ta nói tiểu thư trò chuyện vui vẻ với ai vậy, thì ra là ngươi! Không ngờ tên ngươi cũng chạy đến Nam Vực rồi.” Nha hoàn Ngọc Nhi của Ân Thủy Thanh không biết từ đâu túa ra, nàng nhận ra Hàn Phi, thì thầm không ngừng.
“Này, Hàn Phi, ngươi không phải người của Nam Vực sao?” Bạch Tiểu Thiến truyền âm hỏi, “Ngươi chưa từng nói với ta chuyện lúc trước của ngươi.”
“Sau này có rảnh rồi từ từ kể cho ngươi nghe.” Hàn Phi cười nói, sau đó lại trò chuyện vài câu với Ân Thủy Thanh.
“Này! Tiểu tử kia, ta khuyên ngươi đừng có ý đồ gì với Thủy Thanh nhà ta, nàng ấy là của ta.” Một giọng nam đột ngột vang lên, nha hoàn Ngọc Nhi nghe thấy giọng nói này xong, nhìn chằm chằm Ân Thủy Thanh cười rộ lên.
“Tiểu thư, tên đó cũng theo tới đây rồi.”
Ân Thủy Thanh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, hét vang: “Dương Vân Không, nếu ngươi còn nói bậy, ta sẽ bảo sư phụ cắt lấy lưỡi của ngươi.”
Một nam tử xuất hiện trước mặt mấy người, nghe thấy lời Ân Thủy Thanh nói, hắn rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy mà Thủy Thanh, nàng không thể đối xử tàn nhẫn với ta như thế.”
“Ai bảo ngươi nói bậy bạ!”
“Chẳng phải vì nàng nói chuyện với tiểu tử này thì cười tủm tỉm, còn chưa bao giờ cho ta sắc mặt tốt sao.”
“Ồ, thì ra Thủy Thanh tỷ tỷ đã danh hoa có chủ rồi nha!” Bạch Tiểu Thiến cười nói.
Ân Thủy Thanh nghe vậy lập tức khoát tay nói: “Ngươi đừng nghe tên này nói bậy, ta với hắn không có quan hệ gì cả.”
“Ai! Thủy Thanh, nàng nói như vậy quá khiến ta đau lòng rồi.” Dương Vân Không ra vẻ ưu thương, sau đó hắn lộ ra ánh mắt địch ý nhìn về phía Hàn Phi, nói: “Tiểu tử kia, bất kể ngươi có lai lịch thế nào, cũng đừng hòng có ý đồ với Thủy Thanh nhà ta!”
Bạch Tiểu Thiến cười khanh khách không ngừng, lấy cùi chỏ đụng đụng Hàn Phi đang lộ vẻ vô tội, nói: “Sững sờ rồi phải không, ai bảo ngươi cứ một tiếng Tiên Tử một tiếng Tiên Tử gọi thân mật như vậy.”
“Ta nào có?” Hàn Phi đầu đầy hắc tuyến, đây đúng là tai họa bất ngờ. Chỉ trò chuyện vài câu với Ân Thủy Thanh thôi mà đã bị cảnh cáo rồi.
Tuy nhiên, rất nhanh Dương Vân Không liền thu hồi ánh mắt địch ý. Hắn nhìn Hàn Phi một chút, lại nhìn Bạch Tiểu Thiến một chút, lộ ra thần sắc bừng tỉnh. Hắn tiến lên một bước, nắm chặt tay Hàn Phi, nói: “Thật không tiện nha huynh đệ, vừa rồi hiểu lầm ngươi rồi, ta xin lỗi vì sự ngu xuẩn của ta.”
Nhìn Dương Vân Không hành vi cổ quái, khóe miệng Hàn Phi hơi co giật. Người này, sẽ không phải là kẻ đần chứ?
Không bao lâu, mấy người đi ra khỏi Linh Khí Điếm, Hàn Phi mua cây trường thương kia. Còn Linh khí mà Cơ Mộng Ly mua, thì Bạch Tiểu Thiến đen mặt trả tiền.
“Chẳng lẽ các thế lực lớn đều nghe được phong thanh gì sao?” Hàn Phi suy nghĩ nói, không nói những người khác, chỉ riêng những người trước mắt hắn đây, đã không có một ai là người không phải dạng vừa.
Hai huynh đệ Cơ Trầm Lãng và Cơ Trầm Đào khỏi phải nói, thực lực vô cùng cường hoành, còn Cơ Thanh Thành, thì là cao thủ không kém gì họ. Mặc dù Hàn Phi chưa từng thấy Ân Thủy Thanh ra tay, nhưng cô gái này vô cùng thần bí, thực lực chỉ sợ đủ để sánh ngang với bất luận kẻ nào có mặt. Đương nhiên, Bạch Tiểu Thiến phải trừ ra, dù sao nàng đã đạt đến Thoát Phàm cảnh, hoàn toàn không có khả năng so sánh. Còn Dương Vân Không xuất hiện phía sau, cũng không phải hạng đơn giản.
Sau này Hàn Phi mới biết người này là ai, hắn vậy mà là Thiếu chủ của Dương gia Đông Vực. Hàn Phi không chỉ một lần nghe nói về Dương gia Đông Vực, đó là một thế gia trận pháp, đã đưa công việc kinh doanh trận pháp đến cả tứ vực đông nam tây bắc, trong lĩnh vực này, ngay cả Thương Đô cũng không thể so sánh với họ. Hơn nữa, không chỉ kinh doanh trận pháp lớn mạnh, mà những thành tựu trên con đường trận pháp, hầu như không ai có thể so sánh với Dương gia. Truyền văn tổ tiên Dương gia, từng xuất hiện một vị Trận Pháp Chí Tôn, tạo nghệ trên con đường trận pháp của người đó, không ai có thể vượt qua.
Tính toán một chút, chỉ riêng những cao thủ trẻ tuổi mà Hàn Phi đã gặp, đã có rất nhiều rồi, xem ra chuyến hành trình di tích này, sẽ không quá thuận lợi. Cho dù bây giờ Hàn Phi thực lực tăng mạnh, chỉ sợ cũng sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái trong di tích.
Từ biệt Bạch Tiểu Thiến bọn người, Hàn Phi liền trở về trụ địa Thiên Thần Học Viện. Hắn vừa về tới trụ địa, liền nghe được một tin tức kinh người, nói rằng các cường giả của các thế lực lớn đều đã tiến hành một phen nghiên cứu khối bia đá kia, nhưng đều không thu hoạch được gì. Thế là các cường giả liền cho rằng đây chỉ là một khối bia đá bình thường, đặt nó vào một quảng trường ở đây, cung cấp cho thế nhân tham quan. Mặc dù các cường giả cho rằng đây chỉ là một khối bia đá bình thường, nhưng chưa hẳn đã không có ý đồ mượn tay mọi người, lần nữa điều tra bia đá. Nói không chừng, đã có người phát hiện bí mật ẩn chứa trong bia đá rồi thì sao?
“Bia đá của Hồng Việt Chiến Trường.” Hàn Phi thấp giọng thì thầm một tiếng, hắn bỗng nhiên xoay người, hướng về quảng trường kia mà đi. Bây giờ hắn muốn dò ra chân tướng biến mất của thời kỳ cuối viễn cổ, liền không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
Lúc này trên quảng trường người đông nghìn nghịt, rất nhiều người đều nghe nói tin tức có thể tham quan bia đá viễn cổ nên chạy đến đây, trong đó không thiếu những nhân vật đỉnh tiêm của thế hệ trẻ. Hàn Phi đi tới đây, ánh mắt quét quét bốn phía, sau đó nhãn thần hơi ngưng lại. Bên cạnh quảng trường, đứng một người đàn ông khá lười biếng, người đó tuy lười nhác, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng quét về phía vị trí bia đá sở tại.
“Quả nhiên!” Hàn Phi thầm nghĩ, đối với đồ vật viễn cổ, những cường giả này không thể không cẩn thận. Cho dù là không dò xét ra tin tức hữu dụng gì, nhưng vẫn sẽ không từ bỏ, người đàn ông lười biếng kia, chính là một vị cường giả Thoát Phàm cảnh, hiển nhiên là được phái đến giám thị bia đá. Chỉ sợ bia đá một khi có dị động gì, hắn liền sẽ thông tri rất nhiều cường giả.
Thấy Hàn Phi chú ý tới hắn, người đàn ông kia ánh mắt quét tới, nhếch miệng lộ ra một nụ cười đầy thâm ý. Hàn Phi quay đầu, nhìn về phía phương hướng bia đá, cường giả Thoát Phàm cảnh đều không có kẻ dung tục, không nên đắc tội.
“Hàn Phi học đệ, ngươi cũng tới rồi?” Mục Lưu Vân trong đám người chú ý tới Hàn Phi, lập tức chen ra khỏi đám người, đi đến trước người Hàn Phi. Mấy học sinh quen mắt khác của Hàn Phi thấy vậy cũng chen ra.
“Các vị học trưởng cũng tới xem bia đá sao, có thu hoạch được gì không?” Hàn Phi hỏi.
Một người đáp: “Quá nhiều người rồi, chúng ta còn chưa nhìn thấy gì. Tuy nhiên các cường giả Thoát Phàm cảnh lớn đều đã dò xét qua rồi, không phát hiện có chỗ kỳ quái nào, võ giả Đạp Hư cảnh như chúng ta chỉ sợ cũng nhìn không ra thứ gì. Các võ giả từng xem qua bia đá trước đó, đều biểu thị không phát hiện có điểm kì lạ nào.”
“Mặc dù đa số người đều cho rằng đây chính là một khối bia đá bình thường, nhưng dù sao cũng là vật do viễn cổ lưu lại, cho nên đều muốn dò xét một phen.” Mục Lưu Vân nói.
“Tuy nhiên nếu là bia đá bình thường, trải qua thời gian dài như vậy, chỉ sợ sớm đã mục nát rồi, nhưng khối bia đá này lại được bảo tồn, tất nhiên có chỗ bất phàm.”
Hàn Phi nghe vậy khẽ gật đầu, cũng nói: “Không loại trừ có khả năng này, nhưng cũng có thể là do quan hệ với môi trường sở tại. Dù sao cũng là ở trong di tích, trong di tích tràn đầy các loại sự tình quỷ dị, không thể dùng lẽ thường mà suy đoán.”
“Cái này cũng đúng.” Mọi người gật đầu.
Rất nhiều người đều tiến lên điều tra một phen, nhưng đều không nhìn ra chỗ đặc biệt gì, phảng phất đó chỉ là một khối bia đá bình thường. Dần dần, người trên quảng trường cũng ít đi rất nhiều, mấy người Hàn Phi bọn họ cũng đi tới trước bia đá.
“Hửm?” Đột nhiên, Hàn Phi nhíu mày. Ở rìa quảng trường, Hàn Phi vậy mà nhìn thấy mấy người quen. “Tiền Thủ Phu, Triệu Thiên Phàm hai người sao lại tiến tới cùng nhau với Lý Như Hải?”
Tiền Thủ Phu, Triệu Thiên Phàm hai người lúc này đang đứng chung một chỗ với Lý Như Hải, thỉnh thoảng nhìn về phía Hàn Phi, trong miệng nói gì đó, khiến Hàn Phi nhíu chặt mày.
“Tốt nhất đừng có ý định liên hợp Lý Như Hải đối phó ta, bằng không lần tiếp theo ta sẽ không nương tay.” Hàn Phi thầm nghĩ, lần trước hắn nể tình học viện, không giết Tiền Thủ Phu và Triệu Thiên Phàm hai người, sau khi hắn đánh bại Đàm Đồng, hai người này cũng đã ngoan ngoãn hơn nhiều. Tuy nhiên, xem ra hiện tại, tâm tư của hai người này dường như lại hoạt bát trở lại.
“Hàn Phi học đệ đừng hiểu lầm, là Lý Như Hải chủ động tìm Thủ Phu và Thiên Phàm học đệ bọn họ. Ngươi cũng biết, Lý Như Hải này là đệ tử thiên tài của Lý gia, cực kỳ được Lý gia coi trọng, Thủ Phu và Thiên Phàm học đệ cũng không tiện làm mất mặt hắn.” Đàm Đồng không biết từ đâu túa ra, giải thích nói với Hàn Phi.
Hàn Phi nói: “Tốt nhất là như vậy. Tuy nhiên Đàm Đồng học trưởng, ta nói trước lời khó nghe, nếu như bọn họ lại đến trêu chọc ta, ta sẽ không chỉ đơn thuần là giáo huấn bọn họ một phen như trước nữa.”
“Chuyện này ta tự nhiên hiểu rõ.” Đàm Đồng nói, “Ta sẽ dặn dò bọn họ.”
Rất nhanh, Mục Lưu Vân bọn người đều tiến lên điều tra một phen, nhưng không nhìn ra có chỗ đặc biệt nào. Mọi người đều lắc đầu, cảm thấy khối bia đá này tuy đến từ viễn cổ, nhưng chỉ là một đồ vật bình thường mà thôi, bằng không cũng không có khả năng dễ dàng như vậy bị người mang ra ngoài rồi.
Hàn Phi không để ý tới kết luận mà bọn họ đạt được, hắn đi thẳng về phía trước, đi tới bên cạnh bia đá, không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm khối bia đá kia, một cỗ cảm giác quen thuộc trào dâng trong lòng.
“Chính là khối bia đá kia!” Hàn Phi trong lòng reo hò nói, năm đó hắn nhìn thấy khối bia đá khắc hai chữ Hồng Việt thì cảm thấy hiếu kỳ, còn cố ý dùng thần hồn dò xét một phen, cho nên đối với khối bia đá này ký ức rất sâu. Khối bia đá này, chính là khối bia đá hắn nhìn thấy trong viễn cổ thời đại không nghi ngờ gì nữa.
Hàn Phi dò ra thần hồn, từng chút từng chút dò xét bia đá, không chịu bỏ qua bất cứ một chỗ nào. Tuy nhiên, hắn đã dò xét tất cả các nơi, nhưng không phát hiện chỗ bất thường nào, đúng như mọi người đã nói, đây chính là một khối bia đá bình thường. Hàn Phi trong lòng có chút thất lạc, hắn rất muốn tìm tới một số manh mối, rốt cuộc thời kỳ cuối viễn cổ đã xảy ra biến cố như thế nào, khiến cho hầu như tất cả các chí tôn đều tiến vào Dương Phần. Thần Hạo và Cát Sương hai người, cũng cùng các chí tôn khác, cùng nhau tiến vào Dương Phần rồi sao?
Còn một điểm là Hàn Phi khó hiểu, đại phần nơi chôn giấu các chí tôn, vì sao lại được gọi là Dương Phần?
Hàn Phi bị gợi lên tâm trạng, không khỏi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bia đá, trong sát na tiếp xúc đến bia đá, một cỗ cảm giác tang thương của năm tháng ập đến, Hàn Phi phảng phất lại trở về viễn cổ thời đại, Thần Hạo cùng một đám bằng hữu đang mỉm cười nhìn hắn. Mắt Hàn Phi có chút ướt át, những bằng hữu này, cuối cùng đều đã đi đâu rồi?
Đột nhiên, một đạo thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai Hàn Phi, khiến cho hắn toàn thân chấn động.
“Hàn Phi, nháy mắt ức vạn năm đã trôi qua, ta không còn nghe được tin tức của ngươi nữa. Ngươi rốt cuộc sinh ra ở niên đại nào vậy? Cuộc chiến của chúng ta với Cốt Nhân đã bùng nổ toàn diện, kẻ địch rất mạnh, trận chiến này không biết kết quả sẽ như thế nào. Tuy nhiên, ta tìm được một tên cực kỳ tương tự ngươi, hắn nhưng là rất mạnh nha, chúng ta cũng đã làm bằng hữu. Mặc dù ta lớn hơn hắn ức vạn năm, ha ha ha!”
“Thần Hạo, là giọng của Thần Hạo!” Hàn Phi kích động không thôi, hắn không ngờ, vậy mà lại nghe được lời nhắn đến từ viễn cổ thời đại của Thần Hạo trong khối bia đá này. Không, không nên nói là Thần Hạo, mà là Thiên Thần Chí Tôn! Thần Hạo lúc này, chỉ sợ sớm đã bước vào Trường Sinh cảnh nhiều năm rồi.
“Hắn tìm được một người cực kỳ tương tự ta? Đây là chuyện gì?” Hàn Phi nghi hoặc, tuy nhiên hắn cũng chưa suy nghĩ nhiều, trên đời này người tương tự rất nhiều, có người giống mình, điều này không kỳ quái. Hàn Phi mong muốn nghe được tin tức về viễn cổ thời đại, nhưng lại không nghe thấy gì, Thần Hạo chỉ là nói mấy câu như vậy mà thôi, liền không còn lên tiếng nữa.
“Chỉ có ta và Thần ca ca bước vào Trường Sinh cảnh, những bằng hữu khác đều đã tử trận rồi.” Giọng của Cát Sương bỗng nhiên vang lên trong lòng Hàn Phi, tràn đầy thương cảm, không còn sự hoạt bát như trước kia. “Tuy nhiên ta tin tưởng chúng ta có thể giành được thắng lợi của trận chiến này, hi vọng tương lai có thể gặp được ngươi ở một niên đại hòa bình.”
“Hai tên này… đồ đần!” Hàn Phi vừa có niềm vui khi nghe giọng bằng hữu, cũng tràn đầy thương cảm. Trong những bằng hữu kia, chỉ có Thần Hạo và Cát Sương bước vào Trường Sinh cảnh, những người khác đều đã tử trận rồi. Mặc dù Hàn Phi trước đó đã đoán được kết quả như vậy, nhưng khi thật sự nghe được, lại vẫn tràn đầy thương cảm.
“Vì sao không lưu lại tin tức về trận chiến cuối cùng của viễn cổ?” Hàn Phi cắn răng, nước mắt im lặng trượt xuống.
.
Bình luận truyện