Võ Chủ Truyền Thuyết

Chương 74 : Lôi Kiếp

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 18:24 09-11-2025

.
Một đám mây hình nấm trực xung lên thiên khung, vang trời dậy đất, ngọn lửa hừng hực như hoa sen chậm rãi nở rộ, từng tia lôi quang lóe sáng, đại địa nơi Lâm Trần đứng lộ ra một hố đất sâu không lường, tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc. "Có chuyện gì vậy? Là ai phát động tấn công?" "Từ cột sáng vừa rồi mà xem, là sát thương do chiến tranh binh khí gây ra, nghĩ không ra trong đám học viên của chúng ta lại có thể có người sở hữu chiến tranh binh khí, mà lại xét về uy lực, nó tiếp cận uy năng của Võ Vương, Lâm Trần e rằng đã xong rồi..." Cái gọi là chiến tranh binh khí, đúng như tên gọi của nó, là vũ khí chuyên môn vì chiến tranh mà luyện chế, như Linh pháo, Linh thuyền, Chiến bảo, Viêm xa v.v., sở hữu lực phá hoại cực kỳ to lớn, đủ sức để san bằng xung quanh, một vài chiến tranh binh khí cường đại sở hữu năng lực hủy thiên diệt địa. Chiến tranh binh khí không cần dùng hồn lực để sử dụng, thông thường chiến tranh binh khí là lấy Hồn Tinh làm năng lượng, trong tu luyện giới, từng có một đám Võ Sĩ cảnh lợi dụng chiến tranh binh khí chém giết Võ Đế, đây là một ví dụ, đương nhiên có lợi thì có hại, mỗi một lần phát động chiến tranh binh khí cần đại lượng Hồn Tinh, một phát pháo dưới đó thậm chí có thể làm cho một vài gia tộc khuynh gia bại sản, số Hồn Tinh mà chiến tranh binh khí cường đại cần, cho dù là một tán tu cả đời dốc sức làm cũng không thể tích góp đủ, cho nên chiến tranh binh khí thông thường là thế lực lớn sử dụng. "Vẫn chưa, Lâm Trần vẫn chưa thua, mau nhìn bảng xếp hạng!" Một vị học viên kinh hô nói, những người khác như vừa tỉnh mộng, lần lượt phản ứng lại, nếu như Lâm Trần bị chiến tranh binh khí trục xuất rời đi, điểm tích lũy của Lâm Trần sẽ bị quét sạch, từ bảng xếp hạng mà biến mất, hiện tại tên của Lâm Trần vẫn xếp hạng đầu bảng, thuyết minh Lâm Trần căn bản không có bị chiến tranh binh khí đánh trúng. Một vị học viên cảm khái nói: "Không hổ là Lâm Trần, như vậy cũng không có biện pháp giết chết hắn!" Phạm vi công kích của chiến tranh binh khí đều tương đối xa, cột sáng vừa rồi không ai phát hiện, hiển nhiên vượt quá phạm vi linh thức của mọi người, mà Lâm Trần lại có thể không bị đánh trúng, rất rõ ràng, Lâm Trần đã sớm biết có người dùng chiến tranh binh khí nhắm vào hắn, át chủ bài của Lâm Trần nhiều như vậy, sâu không lường được, khiến một bộ phận học viên sản sinh tâm thái chết lặng. Một đầu khác của ngọn núi, một thiếu niên mặc thanh y lông mày nhíu lại, nghĩ không ra một phát pháo vạn vô nhất thất lại có thể không giết chết Lâm Trần. Thanh y thiếu niên cười lạnh nói: "Trốn được hòa thượng, trốn không thoát miếu!" Tay áo bào khẽ vung, đại lượng Hồn Tinh rót vào bên trong pháo đài cao mười mét màu kim hồng, họng pháo đen kịt một cỗ năng lượng cuồng bạo ngưng tụ, một đạo cột sáng khoảng hơn hai mươi mét vọt ra từ họng pháo, quán xuyên hư không, nhắm về phía Lâm Trần. "Ầm ầm!" Từng đạo pháo hỏa gào thét mà đến, đánh cho đại địa phía dưới ngàn vết vạn lỗ, sương mù dày đặc bao phủ, uy thế lôi hỏa lan tràn đại địa. Thân thể Lâm Trần như Giao Long, ở trong pháo hỏa qua lại xuyên qua, thần sắc nghiêm túc, như tia chớp xẹt qua, không có ở một nơi nào dừng lại quá một giây. Tô Vũ bị Lâm Trần ôm ở tay phải, sắc mặt Tô Vũ đỏ bừng, tim đập rộn lên, một cỗ cảm giác như bị điện giật tự nhiên sinh ra, Tô Vũ vốn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lại có cảm giác không biết làm sao, từ khi nàng một mình phiêu bạt kết thúc, đây vẫn là lần đầu tiên. Tô Vũ cũng không phải cô gái bình thường, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Trần, minh bạch vì sao Lâm Trần vừa rồi không cho nàng xuất chiến, hiển nhiên là biết có người trốn ở góc tối chờ cơ hội hành động, không cho nàng rời đi bên cạnh. Chỉ là Tô Vũ không rõ là, linh thức của mình xa thắng đồng cấp, tương đương với linh thức của tu luyện giả Võ Vương cảnh sơ kỳ, nhưng mình cũng không phát hiện có người dùng chiến tranh binh khí nhắm vào bọn họ, bởi vậy có thể thấy người này trốn tránh khoảng cách còn xa hơn linh thức của nàng, mà Lâm Trần chỉ là tu vi Võ Sĩ cảnh hậu kỳ, cho dù nhờ vào Đấu Chiến Chi Đồng tăng lên đến tu vi Võ Tướng trung kỳ, linh thức của Lâm Trần cũng không có khả năng vượt qua tu vi bản thân quá nhiều, Võ Vương sơ kỳ là cực hạn, vậy Lâm Trần là làm sao phát hiện? Trong tu luyện giới có một câu nói hình dung quan hệ giữa thân thể và Nguyên Thần, thân thể là thuyền, Nguyên Thần là hành khách trên thuyền, nếu như trọng lượng hành khách trên thuyền lớn hơn năng lực chịu đựng của thuyền, thuyền liền sẽ sụp đổ, ý tứ chính là nói lớn nhỏ Nguyên Thần của tu luyện giả và thân thể có một thước đo cân bằng, vượt quá thước đo liền sẽ sụp đổ, cho nên linh thức Võ Tướng trung kỳ của Lâm Trần nhiều nhất chỉ sẽ đạt tới Võ Vương sơ kỳ, không thể nào nhiều hơn nữa. Tô Vũ nhìn thật sâu Lâm Trần một cái, trên người Lâm Trần rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Lâm Trần không biết Tô Vũ đang nghĩ gì, lúc này Lâm Trần đang toàn bộ tinh thần tránh né pháo hỏa, Lâm Trần thi triển bộ pháp "Giao Long Nhập Hải" được thôi diễn bởi Giao Long Phục Vương Quyền, rồng mắc cạn như vào biển, nhanh như chớp, tới lui tự nhiên. Trình độ thuần thục của võ học chia làm: mới bước vào ngưỡng cửa, ngàn rèn trăm luyện, lên đỉnh tột cùng, biến mục nát thành thần kỳ, đạo hóa tự ngã. Lâm Trần đối với lĩnh ngộ võ học so với trước kia đã tăng lên một đẳng cấp, Lâm Trần có thể diễn hóa võ học, đạt tới đỉnh phong biến mục nát thành thần kỳ, cách Đạo hóa tự ngã chỉ còn một bước chân, nếu như Lâm Trần có thể tự sáng tạo võ học, lập tức đạt tới Đạo hóa tự ngã. Hồn Bảo Bảo thảnh thơi nhìn Lâm Trần, truyền tuyến đường của pháo hỏa cho Lâm Trần, để Lâm Trần tự mình đi suy đoán phương hướng nhắm bắn của pháo hỏa. Tô Vũ đoán không sai, Lâm Trần không cách nào biết có người dùng chiến tranh binh khí mưu toan ám toán mình, nhưng là Lâm Trần có Hồn Bảo Bảo, linh thức của Hồn Bảo Bảo cũng không phải Võ Vương có thể đặt ngang hàng, cho nên Hồn Bảo Bảo đem chuyện này nói cho Lâm Trần, Lâm Trần tự nhiên có chút phòng bị. Hồn Bảo Bảo truyền tuyến đường của pháo hỏa cho Lâm Trần, nhưng lại không nói địa điểm nhắm bắn của pháo hỏa, là để Lâm Trần tự mình đi suy đoán, lĩnh ngộ. Hồn Bảo Bảo muốn bồi dưỡng là một truyền thừa giả ưu tú, mà không phải một phế vật dưới sự che chở của mình, chỉ có vượt quá phạm vi ứng đối của Lâm Trần, Hồn Bảo Bảo mới sẽ giúp đỡ, nếu không, những khó khăn mà Lâm Trần có thể đối mặt, những khó khăn có hy vọng chiến thắng, Hồn Bảo Bảo sẽ không giúp đỡ, để Lâm Trần tự mình đi giải quyết. Chim ưng con chỉ có thoát khỏi tổ ấm áp, mới có thể giương cánh bay cao, chao liệng cửu thiên. Thanh y thiếu niên sắc mặt xanh mét nhìn Lâm Trần một lần lại một lần hiểm chi lại hiểm tránh thoát tiến công của Lôi Hỏa pháo, thiếu niên cho dù phản ứng chậm nữa cũng biết Lôi Hỏa pháo bị Lâm Trần hoàn toàn nhìn thấu. Thanh y thiếu niên thở dài một hơi, từ bỏ oanh tạc Lâm Trần, vận chuyển hồn lực trong cơ thể, chuẩn bị thi triển đạo át chủ bài thứ hai. Lâm Trần chạy lên đỉnh núi, nhìn thấy Thanh y thiếu niên, Tô Vũ kinh ngạc nói: "Thì ra là Tiêu Dịch." Lâm Trần như có điều suy nghĩ, Tiêu Dịch là tu luyện giả xếp hạng thứ mười trên Nhân bảng, bình thường rất ít xuất hiện ở học viện, thần bí vô cùng, xem ra cũng là một con hắc mã trốn ở trong bóng tối. Tiêu Dịch đứng người lên, nói: "Lâm Trần, Tô Vũ, ta chờ các ngươi đã lâu rồi." Tiêu Dịch nghi ngờ nói: "Lâm Trần, xem ra ngươi đã sớm phát hiện ta rồi, ta thì lại hiếu kỳ ngươi là làm sao biết ta trốn ở đây, với linh thức của ngươi căn bản không cách nào phát hiện mới đúng, mà lại còn có thể tránh thoát tiến công của Lôi Hỏa pháo, không đơn giản a!" Lôi Hỏa pháo là Tiêu Dịch từ cổ động phủ được đến, chỉ có một đài, uy lực của Lôi Hỏa pháo đủ để đánh bị thương tu luyện giả Võ Vương cảnh sơ kỳ, chém giết Võ Tướng không cần phải nói, tầm bắn xa như vậy, càng là vượt quá linh thức Võ Vương sơ kỳ, Tiêu Dịch cũng là bởi vì linh thức bản thân vượt qua tu luyện giả đồng cấp, thêm vào một kiện tuyệt phẩm Hồn khí tăng cường phạm vi linh thức giúp đỡ mới có thể phát hiện Lâm Vũ, cho nên Tiêu Dịch tự tin không có người nào có thể phát hiện, không nghĩ Lâm Trần lại có thể phát hiện. Lâm Trần thản nhiên nói: "Không tiện nói, bất quá hôm nay nếu như Tiêu huynh có thêm mấy đài Lôi Hỏa pháo, ta cũng chưa chắc có thể tránh thoát." Tiêu Dịch cười cười, nói: "Tiêu mỗ lần này ám toán hai vị, chắc hẳn hai vị sẽ không dễ dàng bỏ qua, bất quá Tiêu mỗ cũng không phải hạng người thúc thủ chịu trói, hai vị muốn đối phó Tiêu mỗ, cứ việc ra tay." Tô Vũ muốn tiến lên, Lâm Trần ngăn Tô Vũ lại, cười nói: "Tiêu huynh nếu như muốn dẫn chúng ta đi lên, thì không nên nghĩ nữa." Trên mặt Tiêu Dịch hiện lên một đạo thần sắc kinh ngạc, nhìn thật sâu Lâm Trần một cái nói: "Ngươi lại có thể ngay cả cái này cũng biết!" Lâm Trần cười nhạt một tiếng, Hồn Bảo Bảo cảm ứng được hồn lực chấn động trong cơ thể Tiêu Dịch, đoán được mục đích của Tiêu Dịch. Lâm Trần nói: "Ngươi vừa rồi nói câu nói đó, là muốn hai chúng ta ra tay đối phó ngươi, sau đó ngươi dẫn phát lôi kiếp, để hai chúng ta cùng ngươi độ kiếp, ta nói không sai chứ." Tiêu Dịch là tu luyện giả Võ Tướng cảnh hậu kỳ, muốn thăng cấp Võ Vương nhất định phải vượt qua một trọng lôi kiếp, vượt qua rồi hồn lực trong cơ thể Tiêu Dịch sẽ phát sinh biến hóa về chất, thăng cấp Võ Vương, thất bại rồi, Tiêu Dịch nhẹ thì thân thụ trọng thương, nặng thì thân tử đạo tiêu. Mục đích của Tiêu Dịch là để hai người Lâm Trần ra tay đối phó hắn, sau đó dẫn ra lôi kiếp, mượn đao giết người. Tiêu Dịch hít sâu một cái, hồn lực trong cơ thể như núi lửa bạo phát, huyết khí như sóng lớn dâng trào mà đến, sóng lớn cuồn cuộn, dần dần, trên thiên khung một đám mây đen nhanh chóng bao phủ hướng Tiêu Dịch đứng, một tiếng ầm ầm vang lên, lôi đình cường đại đang hình thành, bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo phát ra uy lực khủng bố. Hai người Lâm Trần đứng ở ngoài phạm vi lôi kiếp, lẳng lặng quan sát, nếu như Lâm Trần lựa chọn lúc này ra tay, chính mình cũng phải chịu lôi kiếp của Tiêu Dịch, cho nên Lâm Trần chỉ có thể chờ Tiêu Dịch độ kiếp xong. Trong ánh mắt Lâm Trần lóe lên một đạo quang mang hiếu kỳ, Lâm Trần vẫn chưa từng gặp qua kiếp số, hôm nay rốt cuộc có thể nhìn trộm diện mục của kiếp số. Trong Võ Thần Đại Lục, tu luyện giả tăng lên tu vi, gọi là nghịch thiên mà đi, cho nên khi tu vi đạt tới một tầng thứ nhất định, mỗi tăng lên một đại cảnh giới, trời xanh sẽ giáng kiếp số, ví dụ Võ Tướng thăng cấp Võ Vương, cần vượt qua một đạo lôi kiếp, Võ Vương thăng cấp Võ Hoàng phải vượt qua tam trọng lôi kiếp, Võ Hoàng thăng cấp Võ Đế phải vượt qua lục trọng lôi kiếp, Võ Đế thăng cấp Võ Tông cần vượt qua... chỉ có vượt qua kiếp số, mới có thể tăng lên tu vi, hóa kén thành bướm, siêu thoát quá khứ, sở hữu lực lượng nghiêng trời lệch đất, tuổi thọ vạn thọ vô cương. Chỉ một phút sau, mây đen trên đỉnh đầu Tiêu Dịch điên cuồng tuôn ra, một tiếng ầm ầm vang trời dậy đất vang lên, như hung thú Thái Cổ gào thét, hung uy mênh mông, làm lòng người sinh ra sợ hãi, một đạo lôi kiếp hạ xuống, bổ về phía Tiêu Dịch, một cỗ uy năng khủng bố ập thẳng vào mặt, dường như muốn hủy diệt hết thảy. Kiếp số không phải bình thường, nếu như Tiêu Dịch thất bại rồi, cho dù là lệnh bài bí cảnh cũng không cứu được Tiêu Dịch, Tiêu Dịch sẽ trực tiếp chết ở bí cảnh. Ánh mắt Tiêu Dịch ngưng trọng, gân xanh nổi lên, tay áo bào khẽ vung, một đạo Huyết luyện Hồn khí "Quỷ Khí Hồ Lô" bay đến giữa không trung, Quỷ Khí Hồ Lô chậm rãi xoay tròn, một đạo khí tức hắc ám tràn ra, như sương mù dày đặc khuếch tán, phù văn thuộc tính hắc ám lít nha lít nhít lấp lánh sáng ngời, đan xen thành lưới, như tấm chắn phòng hộ, muốn ngăn cản lôi kiếp khủng bố. "Ầm!" Lôi kiếp đâm vào trên lưới đen, lôi quang rực rỡ, uy lực cường đại, lưới đen do quỷ khí biến thành lung lay sắp đổ, quang mang ảm đạm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng biến thành hư vô. Trên đồng tử Tiêu Dịch lóe lên một đạo thần sắc tàn nhẫn, tay phải đâm vào ngực, một đạo bản mệnh huyết phun ra, biến thành huyết tiễn rót vào trên Quỷ Khí Hồ Lô, Quỷ Khí Hồ Lô quang mang vạn trượng, uy lực quỷ khí phun ra càng lên một tầng nữa. Phảng phất trời xanh nhìn thấy hành động của Tiêu Dịch, coi đó là khiêu khích, mây đen rơi xuống lôi đình to lớn, lôi uy cuồn cuộn, như móng vuốt của Cự Long xé nát lưới đen ra, dưới ánh mắt hai người Lâm Trần, bao phủ bóng dáng Tiêu Dịch, đỉnh núi truyền đến một tiếng ầm ầm to lớn, phảng phất như trời long đất lở.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang