Võ Chủ Truyền Thuyết

Chương 14 : Thảo Phạt Kiếm Trận

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 12:41 09-11-2025

.
Lâm Trần hiện tại đang đối mặt với tình thế tựa như tu vi bị kẹt ở bình cảnh, trên Thanh Sơn không có tài nguyên, võ học, Hồn Tinh, công pháp vân vân mà Lâm Trần cần, tu vi không cách nào tăng trưởng, chuyến đi xuống núi là việc tất yếu phải làm. Nửa năm trước, Tô Vũ rời đi có để lại cho Lâm Trần một tấm bản đồ, ghi chép tuyến đường từ Thanh Sơn đi tới Thanh Nham Trấn, trên đường đi qua những thành thị nào vân vân, cho nên Lâm Trần tuy là lần đầu tiên xuống núi, nhưng sẽ không lạc đường. Khi nên dứt khoát thì dứt khoát, Lâm Trần chuẩn bị trở về phòng thu thập chuẩn bị, vừa định tiến vào phòng ốc, một khối nham thạch trên mặt đất đột nhiên lóe lên ngũ sắc quang mang, từng nét bùa chú tựa như tinh linh nhỏ nhắn xinh xắn bay múa giữa không trung, lung lay lắc lư, tựa như tinh thần xếp đặt. Lâm Trần khẽ giật mình, trong đầu nhanh chóng nhớ tới ký ức về khối đá này, khối đá phát sáng trước mắt là do chính mình phát hiện khi đi săn ở Thanh Sơn mấy năm trước, lúc đó phát hiện viên đá này tuy hình dáng bình thường, nhưng bất ngờ cực kỳ cứng rắn, bất luận thế nào cũng không đánh tan được, Lâm Trần nhất thời nổi hứng thú, cho rằng là bảo vật gì đó, liền đem khối đá mang đến sân nhỏ để. Lâm Trần nhớ lúc đó chính mình từng nghiên cứu một đoạn thời gian, đủ loại phương pháp như giọt nước nhỏ lửa, thậm chí còn nhỏ máu qua, cũng không gây nên khối đá có bất kỳ thay đổi nào, khối đá màu xám không nhúc nhích, sau một đoạn thời gian Lâm Trần dần dần quên đi khối đá. Thế nhưng, hôm nay vì sao khối đá lại phát sinh biến hóa... Lâm Trần đi đến gần khối đá, ngây người một lát, sắc mặt dần dần sinh ra một luồng vẻ mặt cuồng hỉ, với phong cách của Lâm Trần xưa nay không thể hiện hỉ nộ ra mặt, có thể làm Lâm Trần lộ ra cảm xúc kích động như thế, rốt cuộc là vì nguyên cớ gì? Lâm Trần trong lòng kích động, vừa rồi chính mình đứng gần viên đá này, phát hiện thiên địa hồn lực gần khối đá vô cùng dày đặc, nồng hậu, nếu nói thiên địa hồn lực lưu động trong môi trường mà Lâm Trần tiếp xúc ngày thường dùng một giọt nước để hình dung, vậy thì thiên địa hồn lực mà Lâm Trần cảm nhận được khi đứng gần khối đá bây giờ tương đương với đại hải rộng lớn vô tận. Lâm Trần như có điều suy nghĩ, tình huống trước mắt hẳn là có liên quan đến quang mang lóe lên trên khối đá, xem ra là khối đá hấp thu thiên địa hồn lực phụ cận, viên đá này rốt cuộc là vật gì, vì sao lại có uy lực như thế. Lâm Trần lâm vào trạng thái suy tư, sau một lát tỉnh ngộ lại, thầm mắng một tiếng, nói: "Đáng chết, có thời gian suy nghĩ còn không bằng nhanh chóng tu luyện, tu luyện đả tọa dưới thiên địa hồn lực hùng hậu như vậy thì phải là hiệu suất gấp trăm lần ngày thường chứ!" Lâm Trần ngồi trên khối đá, đả tọa vận công, niệm tụng tâm pháp của Bách Luyện Đan Võ Công, thôn phệ thiên địa hồn lực không ngừng nghỉ, huyết dịch hóa lò, hấp thu hồn lực, kinh mạch trong cơ thể không ngừng khuếch đại, kéo dài, đả thông huyệt khiếu trong cơ thể, hồn lực tôi luyện mỗi một nơi huyết nhục trên cơ thể, tạp chất ẩn chứa trong huyết dịch đang không ngừng luyện hóa, từ biểu hiện ra ngoài mà xem, Lâm Trần khoác trên người một kiện y phục ngũ sắc. Lâm Trần tu luyện là công pháp Địa cấp Bách Luyện Đan Võ Công, cho dù Lâm Trần là Tạp Võ Hồn Hoàng cấp, tu luyện đột phá mỗi một lần đều cần năng lượng vô cùng to lớn, nhưng hiệu suất và tốc độ hấp thu hồn lực của Lâm Trần cũng không phải là công pháp Hoàng cấp và công pháp Huyền cấp có thể đặt ngang hàng, bởi vì hồn lực chung quanh quá mức nồng hậu, làm cho thiên địa hồn lực trở nên thực chất hóa, bao trùm lấy thân thể Lâm Trần. Trong Nê Hoàn Cung, thức hải cuồn cuộn, Nguyên Thần lớn bằng quả trứng nhìn qua vô cùng yếu kém, tựa như khẽ chạm một cái liền sẽ sụp đổ, sau khi hấp thu đại lượng hồn lực, Nguyên Thần của Lâm Trần bắt đầu dần dần ngưng kết, không gian bên trong thức hải không ngừng khuếch đại. Lần này đối với Lâm Trần mà nói không riêng gì cơ duyên, còn có... "Ầm ầm ầm." Đại địa xung quanh truyền đến một đạo chấn động kinh thiên động địa, cây cối phụ cận nhanh chóng sụp đổ, khói bụi tràn ngập, đại lượng dã thú bao vây phòng ốc của Lâm Trần, mà yêu thú ở khu vực bên trong, thậm chí cả khu vực hạch tâm cũng đang nhanh chóng chạy tới nơi đây. Lâm Trần chậm rãi mở mắt, nhìn thấy đại lượng dã thú áp sát nhà, vẻ mặt khẽ giật mình, lẩm bẩm nói: "Sự biến hóa của thiên địa hồn lực hấp dẫn dã thú đến sao?" Lâm Trần thậm chí nhìn thấy một số yêu thú cảnh giới Võ Sĩ cũng đứng trong thú triều, hiển nhiên là chuẩn bị xông vào nhà ở của Lâm Trần, nếu như không phải Thanh Sơn ở khu vực hoang vu, hoang vô nhân khói, có lẽ vẫn sẽ có người tu hành xông vào. Lâm Trần cười lạnh một tiếng, tự nói tự nghe: "Đến đi, đến đi, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu." Dã thú có thể không hiểu lời của Lâm Trần, ngay cả nghe được cũng không từ bỏ, lúc này nhà của Lâm Trần giống như một khối thịt thơm lừng, hấp dẫn tất cả dã thú. "Gầm!" Một con hổ phát ra một tiếng gầm rú, dẫn đầu xông tới, dã thú khác không cam lòng yếu thế, đồng loạt xông lên, hình thành một luồng thú triều, tựa như một đạo sóng lớn dâng lên, khí tức hung ác của dã thú đập vào mặt, tựa như sau một khắc Lâm Trần liền sẽ bị thú triều khổng lồ như thế xé thành mảnh nhỏ. Lâm Trần cười nhạt một tiếng, trên ngón trỏ một đạo kiếm khí lướt qua, trên cánh tay của Lâm Trần vạch ra một vết máu, Lâm Trần đem một viên ngọc bội mình đeo ở ngực nhiều năm lấy ra, huyết dịch của Lâm Trần nhỏ trên ngọc bội, trên ngọc bội cổ xưa bình thường có một đạo cột sáng to lớn từ nhà của Lâm Trần phun ra, tựa như núi lửa phun trào hùng vĩ bàng bạc. Chín chuôi phi kiếm màu xanh từ dưới nhà Lâm Trần bay ra, phi kiếm màu xanh thẳng tắp, kiếm thể trong suốt mỏng như cánh ve, tinh xảo sáng long lanh, phi kiếm chậm rãi xoay tròn, từng tia kiếm khí chảy ở bên ngoài nhà của Lâm Trần, một đạo kiếm trận uy lực to lớn hình thành. "Thảo Phạt Kiếm Trận, đồ sát thú triều." Tiếng nói lanh lảnh của Lâm Trần vang vọng giữa thiên địa, kiếm trận vận chuyển, từng đạo từng đạo kiếm khí phun ra, tựa như vạn tiễn cùng bắn, kiếm khí xé rách dã thú, cho dù là yêu thú cũng không thể đỡ được một kiếm chi uy, sát na, thú triều vốn khổng lồ bị quét sạch, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong Thanh Sơn. Lâm Trần mặt không biểu cảm, nếu như không phải trên tay hắn có bộ kiếm trận này, hôm nay ngã xuống liền không phải thú triều, mà là hắn, cho nên Lâm Trần trong lòng không có bất kỳ gánh nặng nào. Kiếm trận chậm rãi vận chuyển, từng trận kiếm khí như lưỡi hái tử thần, thu gặt sinh mệnh của bầy thú, dã thú phụ cận không có một đầu nào còn sống. Với thực lực của Lâm Trần hiện tại đương nhiên không có năng lực bố trí kiếm trận khổng lồ như thế, thậm chí Lâm Trần chính mình ngay cả kiếm trận trước mắt là kiếm trận cảnh giới gì cũng không biết, chỉ là nghe phụ thân Lâm Phong nói qua tên của kiếm trận, Thảo Phạt Kiếm Trận. Lúc đó Lâm Trần còn trẻ vô tri, đối với chuyện tu luyện biết rất ít, bất quá Lâm Trần hiện tại không phải A Mông ngày xưa, có thể từ khí tức của kiếm trận cảm nhận được kiếm khí thuộc tính mộc mà kiếm trận toát ra, thuyết minh Thảo Phạt Kiếm Trận là kiếm trận thuộc tính mộc. Lâm Trần suy tư bay bổng, tựa hồ trở lại cuộc đối thoại giữa mình và Lâm Phong năm năm tuổi... "Cha, vì sao không cho con ra ngoài chơi, con vẫn luôn ở nhà sắp chán chết rồi." Lâm Trần nhỏ tuổi bất mãn nhìn Lâm Phong. Lâm Phong vẻ mặt nghiêm túc, duỗi ra bàn tay thô ráp vuốt ve đầu của Lâm Trần, nói: "Tiểu Trần, bên ngoài quá nguy hiểm rồi, dã thú trong rừng rậm tùy tiện một con cũng có thể ăn con, càng không được nói đến yêu thú còn cường đại hơn dã thú, con muốn đi ra ngoài chỉ có thể cùng cha đi ra ngoài, ngàn vạn lần không thể một mình đi ra ngoài, nếu không con vĩnh viễn đều đừng về nhà nữa." Khi nói đến hai câu cuối cùng, ngữ khí của Lâm Phong tăng thêm. Nếu nói ý nghĩ muốn đi ra ngoài của Lâm Trần là một đoàn hỏa diễm nhiệt tình, lời nói của Lâm Phong tựa như một đạo nước lạnh băng hàn đem ý nghĩ của Lâm Trần dập tắt. Lâm Trần hỏi ngược lại: "Vậy lỡ như cha không có nhà, dã thú xông vào trong phòng thì phải làm sao?" Lâm Phong mỉm cười một cái, từ trong túi lấy ra một viên ngọc bội đeo lên cổ Lâm Trần, đồng thời đem phương pháp sử dụng truyền thụ cho Lâm Trần, nói: "Chỉ cần con ở trong nhà, một khi có dã thú hoặc là yêu thú đến, con liền đem máu của con nhỏ vào trong ngọc bội, máu của con chính là chìa khóa khởi động kiếm trận, trong giới tu luyện, trận pháp chia làm hai loại, một loại là có thể tùy thời mang theo tùy thời khởi động, cần võ tu lấy hồn lực vận chuyển, loại thứ hai có thể bố trí từ trước, dùng thủ pháp đặc thù mở ra trận pháp, cho dù không có hồn lực, trận pháp cũng có thể vận chuyển, hai loại trận pháp loại thứ nhất tương đối linh hoạt, loại thứ hai tương đối mà nói càng cứng nhắc, loại trận pháp thứ hai bình thường là do người tu luyện bố trí để bảo vệ hậu bối, chỉ cần kiếm trận dưới nhà vẫn còn đó, trên Thanh Sơn không có bất kỳ một đầu yêu thú nào có thể thương tổn con, Thảo Phạt Kiếm Trận sẽ giống như phụ thân bảo vệ con." Lâm Trần ánh mắt hoảng hốt, vẻ mặt thất lạc, lẩm bẩm nói: "Cha, kiếm trận vẫn còn, thế nhưng người lại đã không còn ở đây nữa, vì sao năm đó người một câu cũng không nói liền mất tích gần mười một năm rồi, người rốt cuộc đã đi đâu?" Lâm Trần thở dài một cái, cảm nhận được thiên địa hồn lực hùng hậu đang lưu chuyển xung quanh, rõ ràng đạo lý cơ hội không thể mất thì sẽ không trở lại, đem cảm xúc bi thương áp chế lại, tiếp tục đả tọa tu luyện. Kiếm trận bên ngoài phòng ốc dần dần tản đi, lưu lại đại lượng thi thể dã thú, huyết dịch hóa thành sông, thi thể chất đống như núi, thảm không nỡ nhìn. Lâm Trần không biết, ngoài thú triều có một con thằn lằn khổng lồ khủng bố, kéo theo cái đuôi dài, toàn thân mọc đầy vảy màu vàng, một đôi con ngươi đỏ như máu, và khác với những yêu thú khác trong mắt chỉ có sát khí, trong ánh mắt của nó có một tia linh tính, thậm chí có thể nhìn thấy vẻ suy tư, hiển nhiên con yêu thú này linh trí so với yêu thú khác càng thêm thông minh, nó chính là yêu thú mạnh nhất Thanh Sơn sơn mạch "Lạc Lôi Tắc." Lạc Lôi Tắc con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm phòng ốc của Lâm Trần, vừa rồi nó bởi vì ngủ say đến chậm một lát, thấy được một cảnh tượng cả đời khó quên, tuy rằng không bị kiếm trận công kích, nhưng lại từ khí tức của kiếm trận cảm nhận được chính mình không phải đối thủ của kiếm trận. Lạc Lôi Tắc phát ra một tiếng kêu chói tai bén nhọn, một cái đuôi nặng nề đập xuống đất, trên cái đuôi màu vàng từng đạo tia lôi dẫn lóe lên rồi biến mất. Lạc Lôi Tắc quay người trở về hang động, với linh trí của nó, tự nhiên rõ ràng chính mình không có sức lực đạt được phần cơ duyên này. Một ngày sau, Lâm Trần chậm rãi mở hai mắt, thiên địa hồn lực đang lưu chuyển xung quanh đang dần dần biến mất, xem ra khối đá "ăn no rồi." Lâm Trần cảm nhận được sự lột xác trong cơ thể, một đạo kiếm khí chỉ hướng thương khung, kiếm khí thẳng tắp phóng thích quang mang sáng long lanh, trên mặt Lâm Trần nhiều hơn một tia ý cười, uy lực của Kim Kiếm Chỉ càng mạnh hơn so với trước kia, Lâm Trần chiến đấu lực tăng mạnh sau khi tiến vào Võ Sĩ Cảnh Trung Kỳ. Đúng vậy, Lâm Trần tiến vào Võ Sĩ Cảnh Trung Kỳ, nhờ vào thiên địa hồn lực tụ tập lại từ khối đá thần bí, Lâm Trần một lần đột phá bình cảnh tu vi, từ Võ Sĩ Cảnh Sơ Kỳ đạt đến Võ Sĩ Cảnh Trung Kỳ. Đúng rồi, khối đá... Lâm Trần đứng người lên quan sát khối đá, khối đá cũng phát sinh biến hóa, trên khối đá màu xám sinh ra những vết nứt dày đặc, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát. Lâm Trần sờ sờ ót, Lâm Trần vẫn chưa chân chính tiến vào giới tu luyện, đối với nhận thức về thiên tài địa bảo quá ít, không rõ viên đá nhặt được này rốt cuộc là bảo vật gì? Bất quá nhìn qua tựa hồ liền sắp vỡ nát, rốt cuộc sẽ đản sinh ra vật gì? Lâm Trần dọn một cái ghế tới ngồi, một bên ngồi chờ đợi, không biết vì sao, trong lòng Lâm Trần có một loại dự cảm, khối đá đản sinh ra không phải một bảo vật đơn giản. Một canh giờ sau, khối đá không nhúc nhích... Hai canh giờ sau, khối đá vết nứt vẫn còn đó... Cũng may Lâm Trần là võ tu, kiên nhẫn kinh người, mấy canh giờ chờ đợi đối với Lâm Trần mà nói không tính là gì. Ba canh giờ sau, khối đá lại lần nữa phóng thích quang mang kịch liệt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang