Vạn Yêu Thánh Tổ
Chương 6 : Huynh đệ Hạ Hầu
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 14:38 09-11-2025
.
“Khuyết nhi cứ yên tâm, mẹ đã sai người áp giải tiểu súc sinh kia lên Hình Đài, giờ phút này e rằng đầu hắn đã rơi xuống đất rồi.”
Đại Vương phi ngồi bên cạnh Hạng Khuyết cười nói: “Không có hắn, sau này ngươi chính là người thừa kế chính thức duy nhất của Hạng gia, tài nguyên của Hạng gia đều sẽ vì ngươi sở dụng, chỉ là mấy ngày nay ngươi còn phải nằm ở trên giường giả bệnh thêm mấy ngày.”
“Hắc hắc, tiểu tạp chủng này cuối cùng cũng đã chết, hừ, vì một phế vật như vậy, cha những năm này ở trên người hắn lãng phí bao nhiêu tài nguyên, ta mới là trưởng tử Hạng gia, thiên tài Hạng gia, thế nhưng hắn lại chưa từng có nửa điểm quan tâm ta.”
Hạng Khuyết cười lạnh, sau đó nhớ tới cái gì đó, mặt đầy oán hận.
Đại Vương phi nhìn về phía Hạng Khuyết, có chút muốn nói lại thôi, có vài bí mật muốn nói cho hắn biết, nhưng lo lắng hắn bây giờ lại không cách nào chịu đựng.
“Khuyết nhi, ngươi không nên nghĩ tử quỷ lão cha kia của ngươi rồi, là hắn có lỗi với ngươi, hắn không xứng làm cha của ngươi, có một ngày ngươi sẽ biết, ngươi xa xa hơn Hạng Trần tạp chủng kia về thân phận và huyết thống cao quý hơn nhiều.”
Đại Vương phi Lâm Liên an ủi.
“Ta không nghĩ hắn, hắn vậy mà có thể làm ra chuyện loạn tính sau khi say rượu với Hoàng phi, hiện giờ bị giam cầm cũng là đáng đời, dù sao có hắn hay không có hắn đối với ta mà nói đều không có gì khác biệt, hắn cũng chưa từng quan tâm ta.”
Hạng Khuyết hừ lạnh nói, mặt đầy oán khí phản nghịch.
Nhìn Hạng Khuyết và Hạng Vương không có tình cảm sâu đậm, nàng ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
“Đứa nhỏ ngốc, có một ngày ngươi sẽ biết, hắn căn bản không phải cha của ngươi, hắn cũng xứng? Nếu không phải lúc đầu vì gia tộc, vì nam nhân kia, ta sao có thể gả cho hắn, ngươi chính là Hoàng chủng a…”
Lâm Liên thầm nghĩ.
Hạng Khuyết tròng mắt vừa chuyển, nói: “Nương, con mệt rồi, người để Tú nhi ở lại với con là được rồi.”
“Ừm, được, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Lâm Liên đứng dậy, dẫn theo một thị nữ rời đi, lưu lại một người phục thị Hạng Khuyết.
Nương của mình vừa đi, Hạng Khuyết nhìn về phía thiếu nữ thanh thuần khả nhân xinh đẹp ở một bên, cười hắc hắc một tiếng, một tay kéo đối phương xuống trên giường mình.
“Thiếu gia, đừng…”
Tiếng váy áo xé rách vang lên, lập tức đầy nhà xuân quang...
Lâm Liên ra khỏi phòng ốc, đi về hướng tẩm cung của mình.
Mà lúc này, một trung niên nam nhân mặc áo bào quản gia bước nhanh tới, hướng Lâm Liên bẩm báo.
“Quý thúc, tiểu súc sinh kia chết chưa?” Lâm Liên nhàn nhạt hỏi.
Trung niên nam nhân này tên Chu Quý, là quản gia tâm phúc của Lâm Liên, năm đó tùy nàng theo gả tới Hạng gia, bản thân cũng là một cường giả thực lực đáng sợ.
“Tiểu thư, xảy ra chút biến cố.” Chu Quý thấp giọng nói, Lâm Liên tuy đã thành vợ người, nhưng Chu Quý vẫn quen gọi nàng là tiểu thư.
Bản thân nàng, cũng là một trong những đại thế gia cấp cao của Đại Thương, con gái Lâm gia.
“Chuyện gì vậy?”
“Dựa theo nhân chứng của nội tuyến nói, tiểu súc sinh kia đột nhiên phát điên lên, không biết thực lực từ đâu tới, đột nhiên đánh chết hơn mười tên gia phó rồi chạy trốn, nhưng tiểu thư yên tâm, ta đã sớm an bài tiểu đội hộ vệ qua đó phòng ngừa sinh vấn đề, tiểu tử kia không thể thoát khỏi sự ám sát của tiểu đội hộ vệ, chắc hẳn rất nhanh Hạ Bắc sẽ mang đầu của hắn tới đây.”
Chu Quý quản gia thấp giọng nói.
“Phế vật kia cũng có thể giết hơn chục gia phó? Đúng là xem thường hắn rồi, nhất định phải giết hắn, ta muốn tiếp quản Hạng gia, tiểu súc sinh này liền không thể lưu lại.”
Lâm Liên lạnh lùng nói.
“Vâng, tiểu thư yên tâm, hắn không có khả năng đào tẩu khỏi tay năm mươi tên hộ vệ.” Chu Quý nói.
Trên đỉnh phòng ốc trên đường, hàng chục tên hộ vệ vây giết một mình Hạng Trần.
Hạ Bắc không thể tin được nhìn về phía kiếm này của mình, vậy mà cũng chỉ là đâm vào nửa tấc huyết nhục, liền bị một luồng năng lượng kinh người trong cơ thể Hạng Trần chống đỡ lại!
Mình chính là cường giả Thần Tàng cảnh giới lục trọng a, một kiếm đâm xuyên nham thạch dày một mét cũng không có vấn đề, đâm không thủng nhục thể của tên này?
“Cút!”
Hạng Trần một tiếng gào thét, một quyền oanh kích về phía mặt Hạ Bắc, Hạ Bắc mũi chân điểm một cái, chân khí bạo phát lùi lại, tránh khỏi lực của một quyền này.
“Ta không tin, ta còn không làm gì được ngươi phế vật này!”
Hạ Bắc quát lạnh, trong cơ thể một luồng chân khí cường đại kích động mà ra, lại bạo xông đi, kiếm này đâm về phía cổ Hạng Trần đang bị vây công.
Xương đầu cứng rắn, cổ chính là một trong những yếu hại mềm yếu nhất của con người.
“Thương huynh đệ của ta, tìm cái chết!”
Mà lúc này, từ đằng xa truyền đến một tiếng gào thét giận dữ.
Xoẹt!
Một chuôi chiến mâu phá không mà tới, tốc độ kinh người, hóa thành một đạo hắc quang bắn tới, tiếng hô hô phá cương khí truyền đến.
Hạ Bắc sau lưng chợt lạnh, bước chân na di né tránh, mâu này xẹt qua ngực trái của hắn, tạo ra một đường vết rách.
“A…” Một tên hộ vệ bị mâu này đâm qua, cả người bị đinh bay đi.
“Trần Cẩu, ngươi con chó kia chưa chết chứ, huynh đệ đến cứu ngươi rồi!”
Từ đằng xa truyền đến một tiếng hét lớn, một đám người cưỡi một đám thể trạng cường tráng, đầu có một sừng ngựa một sừng xông tới.
Một thiếu niên, thân hình khôi ngô, cao một mét tám, và Hạng Trần không sai biệt lắm cùng tuổi, lông mày rậm mắt to, khuôn mặt non nớt chưa thoát hết có vài phần cương nghị, tay cầm một chuôi chiến mâu, dẫn theo ba bốn mươi tướng sĩ mặc khôi giáp xông tới.
Hắn một bước đạp lên chiến mã, thân thể bay vút lên cao hơn mười mét, đạp lên nóc nhà giết tới, một mâu đâm ra, ẩn chứa bá đạo lực lượng, đánh bay chiến đao của một tên hộ vệ rồi đâm vào ngực đối phương.
Chiến mâu vẩy một cái, hộ vệ này trực tiếp bị vẩy bay rồi đâm chết.
“Hầu Tử”
Hạng Trần nhìn về phía người tới, kích động kêu lên.
“Hạ Hầu Võ!”
Sắc mặt Hạ Bắc biến đổi, tên này sao lại đến rồi.
“Giết cho ta!”
Hạ Hầu Võ giận dữ hét, dẫn người của mình giết về phía người của Hạ Bắc.
“Hạ Hầu Võ, ngươi làm gì đó? Hạng Trần hạ độc giết đại ca của mình, tội ác tày trời, Đại Vương phi đã hạ lệnh giết, đây là gia sự của Hạng gia chúng ta, ngươi dám tới quản?”
Hạ Bắc giận dữ hét, bị một mâu của Hạ Hầu Võ đẩy lui, nhìn thiếu niên này còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, trong đôi mắt toàn là kiêng kị.
“Đừng nói nhiều lời vô nghĩa nữa, dám giết huynh đệ của ta, lão tử sẽ giết chết hắn, tiện phụ Lâm Liên kia có bản lĩnh thì đi tìm cha ta tính sổ!”
Hạ Hầu Võ cười giận dữ, một mâu hóa thành côn nện xuống.
Một tiếng “Oanh”, Hạ Bắc bị một mâu đập xuống phòng ốc, đỉnh nhà bị nện ra một hố to.
Hạ Hầu Võ, một trong số ít bằng hữu của Hạng Trần, đệ tử dòng chính Hạ Hầu gia tộc, từ trời sinh quái lực, thiên phú tu hành kinh người, lớn hơn Hạng Trần một tuổi, đã là tu chân võ giả Thần Tàng cảnh giới.
Bởi vì đều là vương hầu tử đệ, phụ thân hai bên giao tình không tệ, những người nhỏ tuổi tự nhiên có qua lại, nhưng Hạ Hầu Võ lúc nhỏ lại xem thường Hạng Trần phế vật này, nhưng có một lần, năm đó bọn họ tám tuổi, sau đó một đám tiểu đồng bọn đi rừng rậm chơi, Hạ Hầu Võ, Hạng Trần hai người rơi vào một cái hố săn thú, chân Hạ Hầu Võ bị gãy.
Vốn muốn bị vây chết trong hố săn thú, nhưng Hạng Trần cùng nhau rơi xuống lại cứ thế không vứt bỏ hắn, cõng hắn bò ra ngoài hố săn thú, lúc bò ra ngoài, xương ngón tay của Hạng Trần đều đã bị mài ra, sau chuyện này, Hạ Hầu Võ liền trở thành huynh đệ chết sống của Hạng Trần.
Người Hạ Hầu Võ dẫn theo tựa hồ là người trong quân, thực lực cực kỳ lợi hại, giết vào vòng vây, cứu ra Hạng Trần.
“Cẩu Tử, không sao chứ?” Hạ Hầu Võ nhìn về phía Hạng Trần toàn thân nhuốm máu, vô cùng lo lắng, vội vàng xuất ra đan dược trân quý cho Hạng Trần phục dụng.
“Không sao, ngươi sao lại tới rồi?”
“Ta biết được tin tức ngươi sắp bị giết, lập tức dẫn người tới cứu ngươi, còn cùng cha ta ầm ĩ một trận, Má nó, tiện nhân Lâm Kim Liên này, lão tử sau này đắc thế tuyệt đối sẽ không buông tha nàng ta.”
Hạng Trần nhìn Hạ Hầu Võ nổi giận đùng đùng, cùng với dấu bàn tay trên mặt hắn, chắc hẳn là cha hắn đánh.
Trong lòng chỉ có cảm động, có những người nghĩ hết mọi cách để giết hắn, thế nhưng cũng có những người liều hết toàn lực đều muốn cứu hắn.
Thế giới lạnh lùng u ám, chính là thứ tình cảm như vậy tựa như trời ấm áp mùa đông, khiến hắn vô cùng trân quý.
“Muội muội!”
Hạng Trần đột nhiên nhớ tới muội muội, sắc mặt đại biến, không kịp cùng huynh đệ lải nhải, xông ra khỏi đám người mà đi...
Đa tạ sự bảo hộ của huynh đệ tỷ muội, đa tạ, cuốn sách này ta tranh thủ sau này siêu việt Tu La tiến thêm một bước, khu bình luận sách đã mở nhân vật lâu và võ kỹ lâu, các vị Tú nhi tích cực báo danh.
.
Bình luận truyện