Vạn Yêu Thánh Tổ

Chương 46 : Ngươi không xứng với!

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 00:01 10-11-2025

.
Đại hoàng tử bị nắm chặt cổ tay, ánh mắt hơi lạnh, nhưng cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Vị công tử này là..." "Đại hoàng tử, ngài đúng là quý nhân nhiều chuyện quên, ngài đã quên, hắn chính là đệ đệ phế vật muốn độc hại Hạng Trần ta, cũng là, người như hắn, cũng không xứng bị ngài để trong lòng." Hạng Khuyết lúc này nhảy ra cười nhạo nói. "Ồ... thì ra là Hạng Nhị thế tử." Đại hoàng tử bừng tỉnh, đột nhiên nhớ tới nhân vật Hạng Trần này. "Hạng Trần, ngươi làm gì vậy? Không được vô lễ với Đại hoàng tử, mau đưa bàn tay bẩn thỉu của ngươi từ trên tay Đại hoàng tử lấy ra." Triệu Xuân Huệ khiển trách quát mắng. "Tiểu nhân vật như ta, Đại hoàng tử quả thật khó để trong lòng, nhưng món quà này, ta thay mặt Khuynh Thành nhà ta tạ ơn Đại hoàng tử rồi." Hạng Trần mỉm cười nói, lúc buông tay lại lập tức cầm chiếc nhẫn trên một tay khác của Đại hoàng tử. Ánh mắt Đại hoàng tử hơi trầm xuống, thị vệ phía sau cũng muốn nổi giận bước lên một bước, nhưng bị Đại hoàng tử vẫy tay ngăn lại. "Khuynh Thành, nàng xem, chiếc nhẫn này rất dễ nhìn, còn thực dụng có thể đựng đồ, chúng ta không cần thì phí, nào, ta đeo lên cho nàng." Hạng Trần cười nói tiến lên, nắm chặt rồi bàn tay nhỏ bé trắng nõn tinh xảo như ngọc, mềm mại như không xương của Hạ Khuynh Thành. Trong ánh mắt Hạ Khuynh Thành để lộ ra một tia ngượng ngùng, nhưng không ngăn cản Hạng Trần, Hạng Trần tự mình đeo nó lên trên ngón tay cái của nàng. Mà Đại hoàng tử thấy một màn này, sắc mặt hơi trầm xuống một phần. Mà Hạng Trần, lại kinh ngạc nhìn về phía Hạ Khuynh Thành, cảm nhận được mạch đập bất thường của nàng, trong đôi mắt nhiều hơn một phần kinh ngạc. "Hạng Trần, ngươi, ngươi mau buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, không được phép chạm vào Khuynh Thành nhà ta!" Triệu Xuân Huệ phẫn nộ nói, tên này, thật biết gây rối. Hạng Trần nhìn Hạ Khuynh Thành thật sâu một cái, sau đó buông tay, khôi phục trạng thái bình thường, cười nói: "Chiếc nhẫn thật dễ nhìn, đa tạ Đại hoàng tử rồi." "Ha ha, là ta tặng cho Khuynh Thành, không cần công tử Hạng Trần nói lời cảm ơn." Đại hoàng tử cười nhạt, trong tiếng cười nhiều hơn một phần lãnh ý. Hạng Trần cười nhạt một tiếng, trở lại chỗ ngồi của mình. "Huynh đệ, đẹp lắm, ngươi mượn hoa dâng Phật thế này cũng được đấy chứ." Hạ Hầu Vũ đối với Hạng Trần giơ ngón tay cái lên nói, khâm phục tên này đầu óc linh hoạt phản ứng nhanh. Vốn là đồ Đại hoàng tử tặng, bị hắn khuấy động một phen như vậy cảm giác như là hắn tặng. Mà Hạng Trần không nói lời nào, uống một chén rượu, nhìn về phía Hạ Khuynh Thành, mi vũ của hắn hơi nhíu lại, tạo thành chữ Xuyên, nhiều hơn một phần vẻ u sầu. "Âm dương tương khắc... thủy hỏa bất dung, sao lại thế này... Khuynh Thành nàng..." Hạng Trần nói khẽ, dùng giọng chỉ mình mới nghe thấy lẩm bẩm tự nói. "Dì Xuân Huệ, lần này ta tới đây, một là chúc thọ lão thái quân, hai, ta cũng có một chuyện rất trọng yếu hi vọng ngài có thể đồng ý." Đại hoàng tử ngắm nhìn Hạ Khuynh Thành, sau đó đối Triệu Xuân Huệ nói. "Đại hoàng tử ngài khách khí rồi, xin mời nói, vừa rồi Hạng Trần vô lễ không hiểu chuyện xin đừng trách tội." Triệu Xuân Huệ cười nói. Đại hoàng tử nhìn Hạ Khuynh Thành, nói: "Ta lần đầu tiên nhìn thấy Khuynh Thành bắt đầu từ ngày đó, đã thích Khuynh Thành rồi, nụ cười cau mày của nàng đều khắc vào trong lòng của ta, cho nên, ta muốn cầu hôn Khuynh Thành, hi vọng ngài có thể đồng ý, ta muốn cưới Khuynh Thành làm chính thê của ta!" "Cái gì, cưới tiểu thư Khuynh Thành làm chính phi!" "Đại hoàng tử muốn cưới tiểu thư Khuynh Thành..." Lời vừa nói ra, toàn bộ ánh mắt mọi người trong toàn trường đều chú ý vào Hạ Khuynh Thành. Rất nhiều nữ tử Hạ gia cũng ném tới ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người ánh mắt trêu đùa nhìn về phía Hạng Trần. Nghe nói Hạng Trần lại có một tờ hôn ước với tiểu thư Khuynh Thành. Mà Hạ Khuynh Thành, sắc mặt cũng hơi thay đổi. Triệu Xuân Huệ đầu tiên là sững sờ, sau đó vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ, nói: "Đại hoàng tử, ngài, ngài nói là thật sao? Ngài muốn cưới Khuynh Thành nhà ta làm chính thê." Chính thê, khái niệm gì, cũng chính là chính phi chân chính của hoàng tử, sau này Đại hoàng tử kế thừa ngôi vị Thương Hoàng, thì Hạ Khuynh Thành chính là hoàng hậu dưới một người trên vạn người của Đại Thương! Nhiều lão bối Hạ gia đều vẻ mặt hưng phấn, nếu mối hôn sự này thành, Hạ gia sau này chính là hoàng thân quốc thích rồi. Chỉ có Hạ Phong Hổ, vị đại trưởng lão Hạ gia này khẽ nhíu mày, nhìn thấu hết thảy. Đại hoàng tử này, là muốn đem Hạ gia trói trên cỗ xe chiến của hắn, tương lai giúp hắn đoạt ngôi vị Thái tử a. "Tự nhiên là thật, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, quân vô hí ngôn." Đại hoàng tử cười nói. "Ta, ta đồng..." "Ta không đồng ý!" "Ta không đồng ý!" Lúc Triệu Xuân Huệ muốn trực tiếp đáp ứng, thì lúc này vang lên hai tiếng phản đối. Tất cả mọi người nghe tiếng nhìn lại, người nói chuyện là Hạ Khuynh Thành, và Hạng Trần. Hạng Trần và Hạ Khuynh Thành cũng đối mắt nhìn một cái. Triệu Xuân Huệ nhìn về phía hai người, lông mày nhíu lại, phẫn nộ quát: "Hạng Trần, ngươi có tư cách gì mà nói?" Hạng Trần lập tức đứng lên, lạnh lùng nói: "Ta tại sao lại không có? Ngươi đừng quên, ta và Khuynh Thành còn có hôn ước trong người." Hắn lại nhìn phía Đại hoàng tử, đạm mạc nói: "Đại hoàng tử, ngài có ý gì, đường đường là hoàng tử quốc gia, chẳng lẽ muốn đoạt vị hôn thê của người khác sao?" Bất kể Hạ Khuynh Thành đối với hắn thế nào, chí ít hai người cũng có danh phận này, thân là nam nhân, Hạng Trần lúc này không có khả năng không đứng ra mà không nói tiếng nào. "Ngươi và Khuynh Thành có hôn ước?" Đại hoàng tử lông mày nhíu lại, lạnh lùng hỏi. "Không sai." Hạng Trần bình tĩnh nói. "Chuyện này, ta cũng biết, là Hạ gia lão gia tử tự mình hứa gả, rất nhiều người hai nhà Hạng Hạ đều biết." Hạ Hầu Vũ đứng ra vì huynh đệ mình nói chuyện. "Đại hoàng tử, ngài, sẽ không làm cái chuyện cướp vị hôn thê của người khác đâu nhỉ." Hạ Hầu Vũ cười hỏi, vấn đề này hỏi rất sắc bén. "Kia đều là lão gia tử lúc đó hồ đồ, ta mới là mẫu thân của Khuynh Thành, ta không công nhận hôn ước kia, Hạng Trần, ngươi không nhìn chính ngươi là cái gì, ngươi xứng với Khuynh Thành nhà ta sao?" Triệu Xuân Huệ cả giận nói. Con rể mà nàng ưng ý nhất, cũng không thể để tờ hôn ước kia làm hỏng được. "Đại phu nhân, ngài nói chuyện khó nghe rồi." Hoa lão cũng nhịn không được nói: "Lão sư của ta là thiếu niên thiên tài, làm sao mà không xứng?" "Không sai, huynh đệ của Hạ Hầu Vũ ta, làm sao mà không xứng?" Hạ Hầu Vũ cũng lạnh lùng nói. "Ngươi muốn hủy hoại thanh danh Hạ gia, nói mà không giữ lời sao?" Hạng Hằng băng lãnh nói. "Ta..." Triệu Xuân Huệ sắc mặt đỏ bừng, sau đó phẫn nộ nói: "Con gái là của ta, ta nói hắn không xứng thì hắn không xứng." "Hạng Trần." Mà lúc này, Đại hoàng tử mở miệng. Đại hoàng tử nói chuyện, tất cả mọi người đều vô thức im lặng. Hắn nhìn Hạng Trần, đạm mạc nói: "Người quý ở tự mình biết mình, ta hi vọng ngươi hiểu đạo lý này, Khuynh Thành sau này nhất định là Thần Hoàng trên trời, ngươi một phàm nhân, ngươi có thể sống bao lâu? Ta nghe nói, ngươi không thể tu hành đúng không, hơn nữa, hiện giờ danh tiếng hỗn loạn của ngươi, làm sao xứng với Khuynh Thành?" "Bản cung cho ngươi mười vạn kim tệ, rời khỏi Hạ gia, rời khỏi Khuynh Thành, bình an ổn định mà sống một đời phàm nhân giàu có của ngươi, hơn nữa, ta bảo vệ cho ngươi bình an cả đời." Đại hoàng tử cao ngạo lạnh lùng, mà lại bá khí nhìn Hạng Trần, vẫy tay một cái, hào quang chân khí cuộn qua, trong chiếc nhẫn không gian của hắn cuộn ra mười đại rương vàng, lập tức trong sảnh kim quang rực rỡ, hấp dẫn vô số người ánh mắt tham lam.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang