Vạn Yêu Thánh Tổ

Chương 20 : Tôn nghiêm của tiểu nhân vật

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 16:58 09-11-2025

.
"Nam công tử, các ngươi không thể đi vào, bệnh nhân bên trong đang nghỉ ngơi." Ngoài cửa, Mạn Hà vừa xách đồ ăn đi lấy về, chặn lại ba tên thiếu niên. Ba tên thiếu niên này, tuổi tác không sai biệt nhiều với Hạng Trần, dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, người mặc áo bào màu xanh. "Cút ngay, ngươi một nô tỳ cũng dám chặn ta." Một thiếu niên cầm đầu lông mày kiếm tinh mâu, xứng đáng được gọi là anh tuấn, quát lạnh, một cái tát đánh vào trên mặt Mạn Hà. Mạn Hà kêu thảm một tiếng, bị một cái tát đánh bay, ôm lấy má, hộp cơm trong tay rơi xuống một chỗ. "Nam công tử, các ngươi không thể đi vào, Tam gia đã phân phó, bất luận người nào cũng không thể tới làm phiền bệnh nhân." Mạn Hà ngậm nước mắt, nhưng vẫn chạy qua chặn lại ở cửa ra vào. "Cái Hạ gia này nơi nào ta không đi được, cút ngay." Thiếu niên bị gọi là Nam công tử cười lạnh, đi qua một cái nắm lấy cổ Mạn Hà, nhấc Mạn Hà lên. Sắc mặt Mạn Hà đỏ bừng, thở dốc không nổi, không ngừng giãy giụa. Sau đó thiếu niên tay một cái ném, Mạn Hà lập tức bị đâm vào tường, đầu bị đâm thủng. Ba người trực tiếp xông vào trong phòng, Hạng Trần cũng nghe thấy tiếng bước tới, nhìn Mạn Hà bị đánh, sắc mặt trầm xuống. "Ấy da, đây không phải là Nhị thiếu gia Hạng gia sao? Hạng nhị thiếu gia, ngài sao lại thành ra cái bộ dạng này, còn tới Hạ gia chúng tôi." Thiếu niên nhìn Hạng Trần châm biếm cười nói, tựa hồ quen biết. "Hạ Nam!" Hạng Trần nhìn thiếu niên, lạnh như băng nói. Hạ Nam, một thiếu gia trực hệ của Hạ gia, trước kia Hạng Trần cũng từng tiếp xúc với hắn, có một lần Hạ Nam ở trên đường trêu ghẹo Diệp Nhu Nhi, bị Hạng Trần kêu hộ vệ bên cạnh đánh cho một trận. "Hắn chính là Nhị thiếu gia phế vật của Hạng Vương phủ sao?" "Nghe nói tiểu tử này còn có hôn ước với nhị tiểu thư của chúng ta." Hai thiếu niên đi theo Hạ Nam cũng không tránh né mà nói. "Mạn Hà, ngươi không sao chứ." Hạng Trần vội vàng đi qua đỡ Mạn Hà dậy. "Công tử, ta không sao." Mạn Hà lắc đầu, nhưng trán đã bị đâm thủng, máu tươi chảy ra. Hạng Trần vội vàng tháo băng gạc trên người mình giúp Mạn Hà bao lại. "Hạng Trần, bản thiếu gia đang nói chuyện với ngươi đó, ha, đường đường là Nhị thiếu gia Hạng gia, hiện giờ lại bị trục xuất khỏi Hạng gia, trở thành chó nhà có tang mà tới đầu nhập Hạ gia chúng ta sao? Hạng Trần, mặt mày ngươi thật sự là đủ dày đó." Hạ Nam châm biếm nói. Hạng Trần không để ý tới hắn, sau khi bao lại trán cho Mạn Hà xong, mới đứng dậy, một đôi mắt băng lãnh nhìn về phía Hạ Nam, lạnh lùng nói: "Xin lỗi Mạn Hà." "Phỉ, ngươi cho rằng ngươi vẫn là Nhị thiếu gia Hạng Vương, Nhị thiếu gia Hạng gia sao, đồ chó nhà có tang, nàng ta một nô tỳ hèn mọn, có tư cách gì mà để ta xin lỗi." Hạ Nam cười lạnh, hắn vốn là tới tìm Hạng Trần gây sự. "Nô tỳ hèn mọn? Ngươi rất cao quý sao? Chẳng qua là mệnh tốt sinh ra trong một gia đình tốt mà thôi, nếu như ngươi là nàng ta, ta có phải là cũng có thể mắng ngươi một tiếng tôi tớ hèn mọn không?" Hạng Trần lạnh lùng nói: "Ta nói lại một lần nữa, xin lỗi Mạn Hà." "Ta không xin lỗi thì như thế nào? Hạng Trần, lúc trước ngươi dám gọi người đánh ta, hiện giờ ngươi đã tới Hạ gia, tiểu gia ta chính là tới tìm ngươi gây sự đó." Hạ Nam vừa nói vừa tiếp cận đi về hướng Hạng Trần. "Tam thúc, người tới rồi." Hạng Trần đột nhiên hô về phía sau cửa. Hạ Nam vô thức quay đầu nhìn một cái. Bành! Lúc này, một cỗ quyền phong chớp mắt hô hô thổi tới, Hạng Trần vốn bình tĩnh đột nhiên bành một cái xông tới, một quyền hội tụ toàn bộ lực lượng của mình đánh vào trên mặt Hạ Nam. "A...!" Hạ Nam kêu thảm một tiếng, bị Hạng Trần một quyền đánh bay, miệng phun máu tươi bay ra ngoài cửa. Hai người khác đều giật mình, vẫn chưa phản ứng kịp. Còn Hạng Trần, một tay bắt lấy cổ Hạ Nam ấn lên người Hạ Nam, một quyền đối mặt Hạ Nam lại đánh xuống. "A... Hạng Trần, ngươi dám âm ta!" Bành! Nhưng mà đáp lại hắn, là một quyền lực đạo như trâu của Hạng Trần, đầu bị đánh cho hồn hồn ngạc ngạc, trong miệng phun máu. "Nam ca!" Hai người kia phản ứng kịp, hai tiếng gầm thét xông về phía Hạng Trần. Nhưng Hạng Trần quay người bắt lấy Hạ Nam đang bị đánh cho mơ hồ, một tay chế trụ cổ đối phương, băng lãnh nhìn về phía hai người xông tới. "Dừng lại, dám xông qua ta sẽ giết chết hắn!" Hạng Trần quát lạnh nói. "Hạng Trần, ngươi dám đánh ta! Tiểu tạp chủng, ngươi dám đánh ta!" Hạ Nam gào thét, bị Hạng Trần kẹp chặt cổ, một con mắt không ngừng chảy nước mắt, bị Hạng Trần đánh sưng khóa cổ họng, đầy miệng máu tươi. "Im miệng!" Hạng Trần băng lãnh thu lại ngón tay, cổ họng Hạ Nam bị hắn bóp đến ken két vang lên, thở dốc không nổi, hai mắt trợn thật lớn, sắc mặt đỏ bừng. "Hạng Trần, mau thả Nam ca!" "Thả Nam ca!" Hai tên thiếu niên kia gầm thét, nhưng cuối cùng vẫn không dám xông lên. "Hạng... khụ khụ... Trần, buông... tay." Sắc mặt Hạ Nam đỏ bừng, nói chuyện đều cực kỳ khó khăn, bị Hạng Trần nhấc lên. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc và tức giận, tiểu súc sinh này không phải là phế vật sao? Lực đạo vừa rồi đánh hắn đủ để so với người ở thể phách cảnh giới thất trọng. Chính hắn cũng chỉ ở thể phách cảnh giới cửu trọng, bị Hạng Trần bất ngờ tập kích như vậy tự nhiên dễ dàng bị hàng phục. "Cho các ngươi hai phút thời gian, cút khỏi tầm mắt của ta, rời khỏi đây, bằng không thì, ta sẽ bẻ gãy một cánh tay của hắn." Hạng Trần băng lãnh nói, hai mắt lạnh lẽo vô tình, tự nhiên mà vậy tản ra một cỗ sát khí cực kỳ mạnh mẽ, khí thế mười phần. Hai người này cũng bị sát khí mà Hạng Trần tản ra hù dọa, phế vật trong truyền thuyết làm sao có thể có sát khí mạnh mẽ như thế? "Hạng Trần, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Mau thả Nam ca, ngươi dám làm tổn thương Nam ca, tuyệt đối không sống sót rời khỏi Hạ gia!" Hai người uy hiếp nói. Hạng Trần không nói lời nào, uốn một cái cánh tay Hạ Nam, ken két một tiếng, cánh tay trật khớp, gần như muốn bẻ gãy cánh tay Hạ Nam, chỉ cần dùng thêm vài phần sức lực, là có thể bẻ gãy cánh tay hắn. "A a a!!" Hạ Nam từ trong cổ họng phát ra tiếng gào thét thảm thiết. "Nam ca!" Sắc mặt hai người đại biến, tên này, vậy mà nói động thủ còn thật sự dám động thủ. "Nghe lời hắn, mau cút, cút đi!" Hạ Nam kêu thảm nói. "Chúng ta đi, chúng ta đi, Hạng Trần, ngươi dám bẻ gãy cánh tay Nam ca thì chết chắc rồi!" Hai người bị buộc vô phương kế, chỉ có thể rút lui rời khỏi đây. Sau khi hai người này đi, Hạng Trần nhìn về phía Hạ Nam, cười lạnh một tiếng, uốn một cái khớp xương cánh tay đối phương, ken két một tiếng, Hạ Nam kêu thảm, sau đó khớp xương hai cánh tay đều bị Hạng Trần tháo ra trật khớp, tạm thời phế bỏ chiến đấu lực của Hạ Nam, lúc này mới một cái ném tay, thả Hạ Nam. "Hạng Trần!" Hạ Nam giãy giụa đứng dậy, hai cánh tay vặn vẹo rũ xuống cực kỳ quái dị, một mặt oán độc nhìn về phía Hạng Trần, gào thét nói: "Sau này tiểu gia ta không hết với ngươi!" "Dừng lại, ta cho ngươi đi rồi sao?" Hạng Trần nhàn nhạt nói, đi tới. "Ngươi còn muốn làm gì?" Sắc mặt Hạ Nam kinh biến, hai cánh tay hắn bị tháo ra trật khớp, hiện tại chỉ có một thân nội lực không thể thi triển. "Xin lỗi đâu? Xin lỗi Mạn Hà." Hạng Trần băng lãnh nói, bắt lấy tóc của hắn, bành một tiếng kéo ra và ném trước mặt Mạn Hà. "Công tử, không, không cần đâu." Mạn Hà hoảng sợ nhìn về phía Hạng Trần nói. "Mạn Hà, tiểu nhân vật, cũng phải có tôn nghiêm của chính mình!" Hạng Trần lại nói với Mạn Hà, rồi nhìn về phía Hạ Nam, nói: "Sau này ngươi muốn báo thù, cứ tìm ta là được, đừng tìm cô bé này gây sự."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang