Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa
Chương 4 : Tiên Tê Nhai có Tiên Tê Khách
Người đăng: Kwok
Ngày đăng: 11:50 18-05-2025
.
Phương Trường chẳng để tâm, cười khà khà rồi nhấc cái giỏ sau lưng lên.
Hắn ôm những món quà từ chú khỉ bằng một tay, tay còn lại cầm một quả, chùi chùi rồi ăn.
"Chóp chép."
Giòn tan, ngọt lịm, ngon bá cháy!
Mấy quả của chú khỉ lông trắng đưa tới ngon thật.
Quả nhiên là cao thủ ăn hoa quả, lũ khỉ chọn quả ngon hơn hẳn mớ trong giỏ của mình.
Đương nhiên cũng có thể là vì trái cây lũ khỉ mang đến là hàng cao cấp.
Phương Trường cười, tiếp tục vừa ăn vừa bước đi.
Ra khỏi rừng, về đến túp lều của mình, hắn lấy hoa quả trong giỏ ra để gọn gàng rồi quăng hai viên ngọc thô lũ khỉ tặng vào trong lều.
Còn đám linh dược chẳng có chỗ nào để đặt, đành nhét vào túi áo. Lỡ bị đè nát thì chỉ có thể nói là chúng không có duyên với mình.
Hạt quả ăn xong bị ném xuống sườn núi, hắn không bao giờ ném hạt vào đống lửa.
Nhà và túp lều bên cạnh khác nhau, túp lều có ba thanh gỗ dài gài vào nhau, tạo thành kết cấu hình tam giác vững chắc, có thể ổn định trụ trên mặt đất. Nhưng dựng nhà cần phải cố định cột trụ, việc này cần phải đào hố ở khoảng đất đã dọn trước đó.
Trước tiên dùng rìu đá đào phá lớp đất mặt, dùng đá mỏng xới, dùng tay moi đất tơi và đá nhỏ, đào ra một cái hố thẳng sâu gần một cánh tay, may mắn là trong quá trình này không gặp đá lớn.
Phương Trường dùng một đoạn gỗ ngắn đập mạnh, đầm chặt xuống rồi thả những thân cây đã chuẩn bị sẵn vào hố, chung quanh lấp đất nén chặt.
Lắc thử, rất chắc chắn.
Bốn cây cột không tốn quá nhiều thời gian, tương tự xà ngang cũng đơn giản, chỉ cần lấy bốn cây xà ngang vừa vặn quây thành một vòng, đặt lên những chỗ chia nhánh đã chuẩn bị sẵn ở cột, dùng dây leo buộc chặt lại.
Như vậy, Phương Trường đã có một cái khung vững chãi đứng trên mặt đất.
Phiền phức nhất là mái nhà.
Kiểu dáng mái nhà có thể chọn rất nhiều, cân nhắc chỗ này mưa nhiều, Phương Trường dự định ngày mai đi xa hơn một chút, lấy vật liệu từ chỗ rừng trúc ở xa xa.
Cả buổi chiều, hắn ta đều bận làm một việc khác: nâng nền nhà lên.
Lấy sỏi từ con suối gần đó, dùng giỏ gánh về, bao quanh chỗ sẽ xây tường thành một vòng, cao chừng hai nắm tay.
Sau đó đào đất bên cạnh đổ vào trong giỏ, mang đến đổ vào rồi giẫm chặt, để nền nhà cao hơn bên ngoài. Việc này có thể chống thấm nước ở một mức độ nhất định, Phương Trường không muốn khi trời mưa nước tràn vào nhà.
Chú khỉ nhỏ không biết đã đến từ lúc nào, trải qua chuyện hôm qua, nó bạo gan hơn nhiều, ngồi xổm trên cành cây gần đó quan sát, không biết đang nghĩ gì.
Phương Trường cũng không để ý, chào hỏi một tiếng rồi sau đó tiếp tục làm việc.
Mặt trời nhô hẳn lên khỏi mặt đất, Phương Trường đứng dậy từ trên tảng đá lớn bên vách núi vận động một chút.
Từ khi đến núi, tu hành của hắn tiến bộ vượt bậc, mấy ngày nay Phương Trường cảm thấy tu vi của mình tăng lên kha khá.
Nhưng điều này không phải vấn đề môi trường, mà là vấn đề tâm cảnh.
Phương Trường trước đây, không làm được "ở trong hồng trần mà không bị trần thế làm phiền", cuối cùng chỉ có thể chọn "ẩn cư nơi hoang dã", bán hết gia sản đến ngọn Vân Trung Sơn này tìm một nơi thanh tịnh để tu luyện.
Đống lửa trước cửa bị Phương Trường dời vào trong ngôi nhà chưa hoàn thành, dùng để hong khô mặt đất bên trong, chờ lợp mái xong thì không làm vậy được nữa, việc đó có nguy cháy nhà.
Hôm qua, hắn còn chọn hai tảng đá bằng phẳng lớn từ trong suối, mang về làm bàn đá ghế đá, nếu không nhờ tu hành có đạo, nhất định không thể khiêng nổi hai tảng đá lớn như vậy.
Lấy đá lớn vững chắc làm bàn tốt ở chỗ hoàn toàn có thể để ở ngoài trời, không sợ gió táp mưa sa.
Ăn sáng xong lại thi triển một bộ pháp dẫn khí, Phương Trường đặt rìu đá vào trong giỏ, vác lên vai đi xuống núi.
Hắn nhớ vào ngày đầu tiên đến đây, hắn thấy ở hướng đó có một rừng trúc xanh, trúc mọc rất tốt, có thể chặt một ít dùng.
Chú khỉ thường ngày vẫn quan sát hành động của Phương Trường, thấy hắn ta đi cũng nhảy nhót theo giữa các cành cây, đi theo phía sau không xa.
Trên đường phong cảnh rất đẹp, nhưng cỏ cây um tùm.
Nhưng điều này không cản được Phương Trường, thân thủ hắn ta nhanh nhẹn, trong núi non khó đi này như đi trên đất bằng.
"Gâu! Gâu!!"
Vừa đi qua mấy tảng đá lớn, khi đến gần rừng trúc, Phương Trường thấy một con chó vàng đang sủa dữ dội về phía mình, nhìn bộ lông mượt mà của nó, lại còn có một cái vòng cổ bằng vải, rõ ràng là chó nhà.
Phương Trường nghi hoặc, chỗ này cách thôn làng dưới núi còn xa, lẽ nào là bị lạc?
"Gâu! Gâu! Gâu!!" Chó vàng có vẻ hơi sốt ruột, chạy vòng vòng hai vòng tại chỗ, quay đầu sủa hai tiếng lại chạy hai bước.
"Nó muốn mình đi theo sao?" Phương Trường hiểu ý nghĩ thầm nghĩ.
Nhìn kỹ, con chó vàng này chỉ là rất hiểu lòng người, không khai linh.
Chó vàng chạy một mạch về phía ngọn núi khác, Phương Trường nhanh chóng đi theo. Chó vàng càng chạy càng gấp, may là chân nó không bằng nhanh bằng Phương Trường, hắn có thể dễ dàng theo ở phía sau.
Đến dưới một sườn núi nhỏ khá dốc, chó vàng đột nhiên chạy đến vây quanh một người dưới đất, sủa nhỏ.
"Người sao?"
Tiến lên xem, thấy một thanh niên ăn mặc như dân làng nằm trên mặt đất, bên cạnh vương vãi rìu sắt, dây thừng và mấy khúc củi, hẳn là một tiều phu.
Phương Trường nhẹ nhàng tiến lên xoay người này lại, dò thử, còn có hơi thở.
Ngước nhìn những dấu vết, người này hẳn là trượt ngã từ sườn núi xuống ngã xuống đây, không biết va vào đâu khi trượt xuống, ngất xỉu trên đất.
Phương Trường trấn tĩnh quan sát, thấy xung quanh người này sinh khí ổn định, biết hắn không bị thương nặng, duỗi ngón tay, dùng sức bóp huyệt nhân trung.
"A!"
Người dưới đất há miệng, sau đó từ từ tỉnh lại.
Phương Trường hỏi: "Đừng nói chuyện và nhúc nhích, cứ cảm nhận xem có chỗ nào không thoải mái không?" Người dưới đất lắc đầu, khẽ rên rỉ, toàn thân hắn không chỗ nào là không khó chịu.
Thấy tiều phu này chịu đựng nằm, Phương Trường lấy ra hai cây linh dược từ trong túi.
Đó là quà của khỉ con, nhưng vì để trong túi nên đã bị biến dạng. Hắn nhận biết dược tính, lấy ra một cây, ngẫm nghĩ một lát lại bẻ một nửa, nói: "Há miệng ra."
Tiều phu làm theo, Phương Trường dùng sức ép chất lỏng linh dược ra, nhỏ vào miệng đối phương, chờ một lúc cho chờ dược tính phát tác. Rất nhanh, tiều phu dưới đất ngồi dậy, há miệng nói: "Đa tạ vị... đa tạ đã cứu giúp."
Phương Trường nghe vậy lắc đầu nói: "Không cần cảm ơn ta, ngươi nên cảm ơn con chó vàng của ngươi, nó đã xuống núi cầu cứu, giữa đường gặp ta. Sao ngươi lại nằm ở đây?"
"Đương nhiên là trượt xuống rồi." Thanh niên tiều phu nhìn một chút người bạn bốn chân của mình, nói một cách đương nhiên. Có vẻ hắn là người thích nói chuyện, không đợi Phương Trường phản ứng, đã tự mình tiếp tục kể: "Ta là người của thôn Lâm Khê ở dưới núi, thường lên núi chặt củi đi bán ở trấn, nhưng lần này không phải vì chặt củi."
"Bạn thân của ta bị bệnh nặng, mọi người trong làng cùng nhau góp tiền tìm đại phu ở trấn, kê đơn thuốc nhưng chúng ta không mua được thuốc."
"May là đại phu có kinh nghiệm, nói cho ta hình dáng và chỗ mọc của các loại dược thảo, nói với ta trong Vân Trung Sơn có đủ."
"Thế là mấy ngày nay, mỗi ngày ta đều lên núi tìm xem, có loại thuốc nào trong đơn thuốc không, tiện thể chặt ít củi."
"Kết quả vừa thấy, ở khe đá trên sườn dốc kia vừa có một cây, ta trèo qua, vừa nắm được thì trượt chân, kết quả cứ như vậy" Vừa nói tiều phu vừa làm động tác ngã xuống.
Phương Trường gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Tiều phu tiếp tục cảm kích hỏi Phương Trường: "Tráng sĩ, ngài là người ở đâu? Nói nãy giờ vẫn chưa kịp hỏi tên của ngài, chờ ta về nhà nhất định sẽ đến tạ ơn."
"Ta tên là Phương Trường" Nghe tiều phu nói, Phương Trường trả lời, sau đó hắn chỉ vào gò đất bằng nơi mình ở, từ chỗ này nhìn lên, chỗ đó ở trên vách núi, mây mù bao quanh: "Ta sống ở trên đó."
"Đó là Tiên Tê Nhai! Chưa từng có ai dám lên!"
Tiều phu thốt lên.
.
Bình luận truyện