Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa

Chương 2 : Lo cái bụng trước đã

Người đăng: Kwok

Ngày đăng: 11:50 18-05-2025

.
Trong mắt khỉ con lông trắng, mọi hành động của Phương Trường đều hòa làm một với đất trời, dù cho gã đang chặt cành cây cũng không hề có gì thay đổi. Nhận ra điều này, lông trên người chú khỉ bắt đầu dựng đứng lên, trông càng thêm xù xì. Khỉ ta cứ thế ngồi thụp trên cây bất động trong một thời gian dài khiến cả người ê ẩm, cứng đờ, càng khó mà cử động. Mãi cho đến khi có một con khỉ khác phát hiện ra bộ dạng kỳ lạ của thủ lĩnh, lại gần chạm vào nó thì mới bịch một tiếng rơi xuống đất, từ từ thoát khỏi tình huống dở khóc dở cười lúc nãy. Không hề hay biết về cảnh tượng trong mắt khỉ, Phương Trường lấy ra mấy quả lê nhỏ từ trong túi áo xem như bữa tối. Đây là thứ hắn tìm thấy khi đến nhà lão chủ ổ, hái xuống rồi cất vào túi. Quả lê không lớn lắm, vị ngọt cũng nhạt, lại hơi chua, may là không có vị chát, ăn vào lại thấy miệng thơm tho. Vứt hạt lê xuống sườn núi, Phương Trường lấy ra hai cuốn sách từ trong bọc, dựa vào ánh lửa mà lật xem. Tuy đã đọc nhiều lần, nhưng chúng vẫn sạch sẽ như mới, một cuốn bìa ghi Tu Hành Đạo, cuốn kia ghi Tu Hành Pháp. Hai cuốn sách đều có chữ viết rõ ràng, linh khí tràn đầy lại có vài phần uy nghiêm bao quanh, trên đường đi mang theo hai cuốn sách này, côn trùng rắn rết đều không dám đến gần. Là một thanh niên ưu tú của thế kỷ hai mươi mốt, không lâu sau khi xuyên không, Phương Trường đã tình cờ gặp được hai cuốn sách này. Hắn biết đây là phúc lợi của mình, hơn nữa nội dung bên trong quả thực vô cùng tinh diệu, nhưng sau khi bước lên con đường tu hành, tiến độ của Phương Trường lại không như ý. Sau một thời gian cân nhắc, cân nhắc đến việc bản thân hiện tại vẫn chưa rõ thân thế, lại không có thân thích, không tồn tại ràng buộc, Phương Trường quả quyết bán đi gia sản, từ biệt những người hàng xóm xung quanh để vào núi sâu. Điều khiến Phương Trường vô cùng vui mừng là trên đường đi, tiến độ tu hành của gã đã có chút tiến bộ. Trong lòng hắn vì tu hành mà trở nên sáng tỏ, cũng mơ hồ biết rằng cơ duyên nằm trong lần xuất hành này. Khi đến ngọn Vân Trung Sơn này, số tiền mà Phương Trường có được sau khi bán gia sản vừa vặn tiêu hết, cũng là ý trời. Dựa vào ánh lửa xem đạo thư vài lần, Phương Trường ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sương mù trên núi như lụa, khiến ánh sao và ánh trăng đều trở nên mờ ảo. Phương Trường thấy hơi lạnh bắt đầu kéo đến bèn lại cho thêm mấy khúc củi lớn vào đống lửa, chuẩn bị đi ngủ. Hai năm nay, gã vẫn luôn ngủ theo yêu cầu trong Tu Hành Pháp: "Trước khi ngủ, nhất định phải để đầu óc trống rỗng, trong suốt không có lấy một chút suy nghĩ. Sau đó nằm nghiêng, đầu lưỡi chạm vòm miệng trên, răng không khép chặt, hơi thở nhẹ nhàng, hồn không tán loạn, thần không rong chơi." ... Đến khi Phương Trường mở mắt ra, phía đông đã hửng sáng. Thức dậy, thần thanh khí sảng. Phía nam khoảng đất trống địa thế dần cao lên, vươn về phía vách núi, Phương Trường đi về phía trên, đến bên vách đá sâu thẳm nhìn xuống dưới, sau đó tìm một tảng đá lớn bằng phẳng. Chỗ này địa thế cao, tầm nhìn tốt, có thể tiện đường đối diện với ánh mặt trời mới mọc. Ngồi xếp bằng, Phương Trường bày ra tư thế ngũ tâm hướng thiên, theo những gì ghi lại trong Tu Hành Pháp, hấp thụ ánh sáng ban đầu của mặt trời, một tia thái dương chân hỏa tiết lộ ra. Thái dương chân hỏa nhập vào tim, tâm hỏa bốc lên dẫn đến tỳ thổ vượng, tỳ thổ vượng nuôi dưỡng phế kim mạnh, phế kim tăng cường sinh ra thận thủy tráng kiện, thận thủy tráng kiện nuôi dưỡng can mộc hưng thịnh, can mộc hưng thịnh lại thành tâm hỏa bốc lên, ngũ hành tuần hoàn sinh sôi không ngừng, từ đó nuốt vào nhả ra linh khí, tu vi sẽ càng thêm khỏe mạnh trong vòng tuần hoàn linh khí. Ánh sáng vàng của buổi sáng chiếu vào người Phương Trường. Hơi thở của gã càng lúc càng dài, khi hít vào làm cả người lay động, khi thở ra trong lỗ mũi phun ra làn sương trắng dài cả trượng, không dứt. Nồng độ linh khí xung quanh, theo việc tu hành của gã, cũng có những thay đổi tinh tế. Một lúc lâu sau, gã mới thu công đứng dậy, môn pháp này mỗi ngày chỉ cần tu luyện một khoảng thời gian ngắn, chủ yếu còn phải theo những gì ghi trong Tu Hành Đạo mài giũa tâm cảnh, hòa hợp với thiên địa tự nhiên. Trên cây xa xa, khỉ con đang ăn sáng sau khi thấy cảnh này đã ngẩn người ra một lúc lâu, quả trong tay rơi xuống mà không hay biết. Phát hiện ra con người đặc biệt là Phương Trường này đã khiến chú khỉ mất ngủ cả đêm cho nên nó đặc biệt dậy sớm, nào ngờ lại bắt gặp cảnh này, xác nhận đối phương quả nhiên là người tu hành. Khỉ lông trắng hoàn hồn lại, dường như vô cùng hưng phấn muốn gãi đầu gãi tai lại thôi, sau đó lén lén lút lút lùi lại, trốn đến một cái cây cao hơn xa hơn để tiếp tục quan sát. Phương Trường không để ý đến chú khỉ ở xa, hắn chuẩn bị đi kiếm chút gì đó để ăn. Phương pháp ăn gió uống sương là thứ Phương Trường có thể tu luyện bất cứ lúc nào, nhưng sau khi tìm hiểu, gã cảm thấy nói thì cao siêu, thực tế lại rất thê thảm. Đúng thật là húp gió tây bắc theo nghĩa đen, theo Phương Trường thấy cái này còn không bằng việc muốn ăn gì thì ăn, thích làm gì thì làm, tiêu diêu tự tại lại còn phù hợp với bản chất con đường mà mình tu luyện. Tức là đạo pháp tự nhiên. Trong bụi rậm thường có quả mọng, Phương Trường hái một ít gói trong khăn tay. Gã không đi tìm mấy cây lê đã giải quyết bữa tối hôm qua, vì sản vật trong núi phong phú, có thể tìm thấy thức ăn ở bất cứ đâu. Khi hái quả mọng, gã còn phát hiện ra nấm trong rừng vào buổi sáng khá nhiều, nhưng việc xác định độc tính cũng cần tốn nhiều công sức, tạm thời không xem xét, nếu không ăn vào cũng sẽ không thoải mái. Sau đó gã bắt được mấy chuỗi châu chấu. Đây là một kỹ thuật, cong lòng bàn tay, cẩn thận lại gần, từ trên cao lao xuống, mới có thể tóm được châu chấu đang chuẩn bị nhảy lên. Dùng cỏ đuôi chó xâu lại, có thể tiện đường mang về. Đống lửa hôm qua đã tắt ngấm. Đá tro một chút, tuy vẫn còn ấm, nhưng bên trong đã không còn tàn lửa. Phương Trường đặt chuỗi châu chấu và quả mọng xuống, lấy ra que củi và khối gỗ dùng để lấy lửa hôm qua, hôm qua gã cố tình để hai thứ dưới chỗ ngủ, phòng ngừa bị ảnh hưởng bởi hơi ẩm buổi sớm. Lại lấy ra một ít cỏ khô từ dưới đệm, sau đó tìm một hòn đá có lỗ lõm trong dòng suối, Phương Trường chuẩn bị thử dùng phương pháp lấy lửa bằng cung. Cách này có vẻ có kỹ thuật hơn, độ khó khi lấy lửa so với cách cọ xát que củi vào nhau, phải thấp hơn rất nhiều. Để chế tạo cung lấy lửa, chỉ cần lấy một đoạn dây thừng, buộc vào hai đầu của một cành cây cong có độ dài thích hợp là được. Dây thừng lấy từ trong hành lý của Phương Trường, chỉ là dùng tạm, dây thừng quá mau hỏng, sau này có thời gian vẫn phải lấy vỏ cây, dây leo, da... để tự bện dây thừng. Quấn cung lấy lửa một vòng quanh que gỗ cứng, dùng hòn đá có lỗ lõm ấn mạnh lên trên gỗ cây du, kéo nhanh giống như thợ mộc trong làng đang khoan, rất nhanh đã xuất hiện tia lửa. Cẩn thận nâng tia lửa lên, đổ vào trong cỏ khô dẫn lửa đã xé nhỏ sẵn làm thành tổ chim nhỏ, thổi nhẹ hai cái là ngọn lửa bốc lên. Đống củi khô hôm qua đã hơi ẩm, may là phần giữa vẫn còn khô, rất nhanh ngọn lửa lại bùng lên trước căn chòi. Châu chấu nướng xong thơm nức mũi, cùng với quả mọng, bữa sáng này có thể xem là ngon miệng. Nhưng tiếp theo, phải xem xét việc tìm kiếm nguồn thức ăn ổn định và phù hợp hơn. Vứt bỏ tàn dư vào đống lửa, Phương Trường đứng dậy hoạt động một chút, gã theo những gì sách dạy, ở khoảng đất trống nhảy nhót, luyện dẫn đạo pháp. Hổ phộc, hùng phiên, viên phan, điểu lập, lộc cố, hoặc uy mãnh, hoặc trầm ổn, hoặc linh hoạt, hoặc nhanh nhẹn, hoặc an nhàn... Giữa những động tác, hiển nhiên đã có được thần vận. Phối hợp với khẩu quyết, luyện xong một lượt, càng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng khỏe mạnh, Phương Trường xem xét đống lửa, lại vào trong rừng bên cạnh. Tích trữ thêm củi là điều rất cần thiết, có thể lót bên dưới lớp chăn, chống mưa, cỏ khô cũng phải thu thập một ít. Hôm nay thời tiết không tệ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang