Trường An Hảo
Chương 4 : Quà tặng sơ sài
Người đăng: Wendy2608
Ngày đăng: 10:18 21-06-2025
.
Đúng lúc này, cánh cửa bất ngờ được mở từ bên trong.
Cậu bé giật mình, lùi lại hai bước.
“Từ đâu tới? Làm gì ở đây?" Một nam nhân trung niên ăn mặc như quản sự đi đầu chú ý thấy cậu bé, vừa nhíu mày nhìn kỹ vừa hỏi.
"Là cha ta bảo ta đến đây." Cậu bé rụt rè trả lời.
“Cha ngươi là ai?”
“Chu... Chu Nhị Thuyên.”
Quản sự nheo mắt, chợt nhận ra cậu bé có chút quen thuộc: "Thôn Chu Gia phải không?"
Cậu bé vội gật đầu, bước tới đưa tờ giấy đặt cọc.
“Các ngươi làm ăn kiểu gì thế này!" Quản sự cầm tờ giấy xem xong, mặt đanh lại quát mắng: "Hẹn là tối qua giao đồ, lão gia nhà ta đợi suốt cả đêm!”
Nửa đêm vất vả tìm được người thay thế, nhưng chẳng ăn thua gì, chủ nhân cứ đau đáu nghĩ về bức họa thôn Chu gia gửi đến trước đó!
Giờ này vẫn còn đập phá đồ đạc giận dữ kia kìa!
Hắn bị mắng xong liền bị đuổi ra, đang chuẩn bị dẫn người đến Thôn Chu Gia xử lý chuyện này.
Quản sự vừa nói vừa nhìn về phía xe lừa phía sau cậu bé.
“Ngài... ngài bớt giận." Cậu bé run rẩy nói: "Cha ta hôm qua bị thương ở chân, không cử động được nên mới bị trễ... tối qua ta thay cha đến nhưng đi nhầm đường, đến nơi thì cổng thành đã đóng...”
“Được rồi!" quản sự không kiên nhẫn nghe cậu ta nói nhảm: "Chỉ cần nói có mang hàng đến hay không?”
“Ở, ở trên xe.”
Quản sự liền vẫy tay ra hiệu cho mấy tên đầy tớ phía sau.
Một túi vải đen lớn được giấu dưới cùng trong đống đồ tang lễ, mấy tên đầy tớ hợp sức khiêng xuống, "đồ vật" bên trong lờ mờ cựa quậy.
Quản sự nhận ra điều bất thường: "...Sao nặng thế này?"
Cậu bé cúi đầu nói nhỏ: "Cha ta bảo, ngoài người trong bức họa kia, còn được một món đồ tốt nữa, nên bảo ta mang đến cùng... Chỉ vì lần này cha ta không thể tự đến, việc làm không được chu toàn, xem như là tạ lỗi với viên ngoại vậy."
Nghe vậy, quản sự không còn nghi ngờ gì nữa, sắc mặt hơi tươi tỉnh hơn.
Chẳng ai đánh kẻ cười tươi, đối phương khéo đối đãi thế này, lại còn buôn bán lâu dài với thôn Chu Gia, thôi cũng nên bớt khe khắt hắn, bèn rút túi tiền ném về phía cậu bé: "Lần sau mà đến muộn nữa, ta sẽ không dễ dãi như lần này đâu.”
"Vâng, đa tạ, đa tạ." Cậu bé vội vàng chắp tay.
"Khoan đã." Khi mấy tên đầy tớ đi ngang qua, quản sự muốn mở túi vải ra kiểm tra.
Tim cậu bé đột nhiên thót lại.
Nhưng sợi dây buộc túi đen kia được thắt rất chặt, trong lúc quản sự đang cố gỡ thì nghe thấy tiếng hét từ trong ngõ: "Mau lại đây, con mèo chạy vào đây rồi!"
Những cậu bé sáng sớm đuổi mèo bắt chó, ồn ào nhất trên đời –
Quản sự nghe thấy tiếng động, không muốn bị người khác nhìn thấy sinh chuyện, liền thúc giục gia nhân: "Khiêng vào trước đi."
Xét cho cùng cũng không phải giao dịch đầu tiên, dân thôn Chu Gia vốn đã quen thuộc quy củ, chưa bao giờ dám dùng tiểu xảo với gia chủ nhà họ, nếu không sẽ tự chuốc lấy hậu quả.
Thấy bọn họ đã trở vào sân đóng cửa lại, cậu bé không dám chần chừ nửa khắc, vội vàng đánh xe rời đi.
Chiếc xe lừa dừng lại khi đi qua ngõ hẻm, thiếu nữ vừa lên tiếng thu hút sự chú ý của những người kia gật đầu nói: "Làm tốt lắm."
"Đây!" Cậu bé mắt sáng ngời vì được khen ngợi, hoặc có lẽ do quá hồi hộp phấn khích, đưa túi tiền cho nàng.
Thiếu nữ một tay nhận lấy túi tiền, tay kia vuốt ve đầu con lừa xanh, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
Ở phía bên kia, viên quản sự biệt viện vừa dẫn gia nhân khiêng chiếc túi vải vào sân trong thì gặp một nam nhân khoảng ba mươi tuổi mặc gấm đi ra.
Gã mắt thâm quầng, mặt béo phị, giận dữ đá quản sự: "Không phải bảo ngươi đến thôn Chu Gia rồi sao, còn lề mề ở đây làm gì! Lại tìm đâu ra đồ thứ dỏm để cho đủ số, mau ném chúng ra ngoài cho ta!"
Quản sự ôm bụng kêu 'Ối trời' chẳng kịp rên đau, vội vàng giả cười cúi rạp người: 'Công tử xin nguôi giận! Đây chính là người thôn Chu Gia vừa đưa đến... là nữ tử trong bức họa kia!"
Từ nhỏ, công tử nhà hắn đã có những sở thích khác người, lại không thích gái lầu xanh, chỉ chuộng những thiếu nữ lương thiện trong trắng. Mấy ngày trước khi nhận được bức họa do người thôn Chu Gia đưa tới, mắt gã như dán chặt vào không rời được, hồn phách như bị hút đi, ngày đêm nhớ thương –
Nghe vậy, gã nam nhân kia quả nhiên nguôi giận ngay, đôi mắt đục ngầu tràn đầy vẻ hân hoan, hối thúc gia nhân đưa người vào phòng mình.
Quản sự đi bên cạnh, sốt sắng nói: "Tiểu nương tử từ ngoài vào sợ không được sạch sẽ, chi bằng để tiểu nhân sai tỳ nữ đưa đi tắm rửa sửa sang..."
“Để ta xem thử có thật sự xinh đẹp như tiên nữ trong bức họa không đã!”
Gã nam nhân nóng lòng, thấy người hầu định đặt bao vải xuống đất, vội vàng bảo: "Đặt lên giường đi, cẩn thận kẻo làm tổn thương mỹ nhân của ta!"
Rồi tự mình bước tới mở chiếc bao vải ra, nút thắt càng khó gỡ, lòng càng ngứa ngáy - bởi nếu điều tốt đẹp quá dễ đạt được, thì cũng mất đi ý nghĩa.
Khó khăn lắm mới mở được ra, bên trong hóa ra là hai cái túi vải.
Gã nam nhân mở một trong hai túi ra trước, ngay lập tức, nụ cười trên mặt đóng băng, hét lên một tiếng lùi lại: "Cái quái gì thế này!"
Nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của nữ nhân thô kệch bị bịt miệng và chọc mù một mắt, quản sự cũng giật mình, cố gắng bình tĩnh nói: "Xin ngài bớt giận, đây chỉ là đồ tặng kèm thôi... Nếu ngài không thích, tiểu nhân sẽ cho người mang đi vứt ngay!"
Cái tên họ Chu này, có biết làm ăn không vậy?
Dù là mua một tặng một, nhưng món quà tặng này cũng quá cẩu thả!
“Nhanh lên, nhanh lên ném ả ra ngoài!”
Gã nam nhân tức giận không chịu nổi, quản sự muốn chuộc lỗi, vừa sai người ném nữ nhân mù ra ngoài, vừa hớn hở mở bao tải khác, nịnh nọt cười nói: "Tiên nữ trong tranh mà công tử muốn đây rồi, mời công tử xem..."
Lời chưa dứt, nụ cười đã đóng băng.
Bốn phía tĩnh lặng đến ngạt thở.
Gã nam nhân mà hắn gọi là công tử mặt mày xanh lét, môi run run, tức đến mức suýt ngất đi.
Nhìn ông lão trong bao tải khó nhọc mở mắt, quản sự run rẩy nói: "Đây... đây nhất định là có nhầm lẫn gì rồi!"
Một cái bao tải, làm sao có thể vô cớ chứa thứ quỷ quái này được!
Và một lúc mở ra tới hai cái!
……
Trong ngõ hẻm, thiếu nữ đã tháo dây buộc cổ con lừa xanh, vỗ nhẹ vào nó: "Đi đi."
Thấy nàng thả lừa đi, cậu bé vừa đi theo vừa không nhịn được hỏi: "...Tại sao lại đưa bọn họ đến chỗ này?"
"Có tiền sao lại không kiếm." Thiếu nữ nắm chặt túi tiền hỏi ngược lại.
Người không lừa ta, ta chẳng lừa người, chính là như vậy.
Cậu bé vô cùng bất an: "Nhưng... nhưng họ sẽ sớm phát hiện ra điều bất thường thôi."
"Chúng ta không đến, họ cũng sẽ tìm tới cửa. Thà như vậy, chi bằng chủ động đến dò đường trước để phân biệt thật giả." Ánh mắt thiếu nữ ánh lên sự tính toán - về sự tồn tại của vị "viên ngoại" này, quả nhiên cặp phu thê kia không nói dối, mà xem ra không phải vì không dám nói dối, mà là tự nhận có chỗ dựa vững chắc.
Một biệt viện như thế này, chi tiêu hào phóng như vậy, chắc chắn không phải người thường.
Cậu bé như hiểu như không, nhanh chân theo sát thiếu nữ: "Vậy bây giờ chúng ta có thể đến quan phủ chưa?"
“Lại càng không thể.”
“À..." Cậu bé bối rối lo lắng: "Vậy đi đâu bây giờ?”
“Đến rồi.” Thiếu nữ bước chân nhanh hơn: “Chạy đi—”
Cậu bé chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã theo bản năng chạy theo nàng.
Rất nhanh, phía sau quả nhiên vang lên giọng điệu tức giận của quản sự: “Nhanh! Phải bắt bằng được thằng nhãi ranh đó!”
Chạy khỏi con hẻm dài không xa, đã thấy phố xá nhộn nhịp.
Những người đó đuổi rất gắt, thiếu nữ dắt cậu bé len lỏi giữa đám đông chạy một hồi, nhân lúc có quầy bán diều phía trước che chắn, liền lách mình chui vào một chiếc xe ngựa đỗ bên đường.
Nàng nhìn thấy trong xe không có người, có thể tạm lánh một lát.
Qua khe hở tấm rèm xe hơi khẽ nhấc lên, chỉ thấy quản sự dẫn người tiếp tục đuổi theo phía trước, cả đám nhanh chóng biến mất giữa dòng người.
Thiếu nữ lúc này mới lặng lẽ buông tấm rèm xuống.
Đang định rời đi, vật gì lọt vào góc mắt chợt khiến nàng khựng lại, ánh mắt lập tức dán chặt vào chiếc bàn trà đặt trong xe.
Nàng chăm chú nhìn vật phẩm trên bàn, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
.
Bình luận truyện