Trọng Sinh Chi Phú Khả Địch Quốc

Chương 7 : Mẹ Ngươi Có Huyết Quang Chi Tai

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 12:52 15-11-2025

.
Đã ở chung một chỗ sinh hoạt rất lâu rồi, Lý Tú Hà hiểu rất rõ Vương Thái. Mỗi khi Vương Thái phẫn nộ đến cực điểm, đều giống như bộ dạng hiện tại này, mặt không biểu cảm. "Lão... lão công... làm sao vậy?" Lý Tú Hà có chút sợ hãi hỏi. Gia hỏa tên Trần Mặc này thật sự quá quỷ dị. Mình ở trước mặt hắn, tựa hồ không có bất kỳ bí mật nào đáng nói. "Đi về nhà." Vương Thái dùng giọng ra lệnh nói. "Đi về nhà?" Lý Tú Hà mắt trợn tròn, tiếp đó, nàng kéo cổ họng, không cam lòng chỉ vào Trần Mặc nói: "Lão công, hắn đánh ta rồi, ngươi là tận mắt nhìn thấy! Chẳng lẽ cứ như vậy thì thôi?" "Không được, muốn về chính ngươi quay về! Hôm nay, hắn nhất định phải quỳ xuống xin lỗi ta mới..." "Ba!" Một cái tát thanh thúy mà vang dội, đánh vào trên mặt Lý Tú Hà, thậm chí khiến không ít người nhịn không được hung hăng nháy một cái mắt. Lý Tú Hà sờ một chút khóe miệng của mình, phát hiện đã chảy máu rồi. Nửa mặt phải, cũng sưng lên. Cả người nàng đều ngẩn người tại chỗ. Những người khác ở tại chỗ cũng đều mộng bức. Vương Thái chính là nổi danh sủng ái lão bà của mình, sao lại đột nhiên đánh nàng giữa mọi người? Lại liên tưởng đến thái độ Vương Thái nói chuyện với Trần Mặc cuối cùng, tựa hồ rất tôn kính... Chẳng lẽ gia hỏa tên Trần Mặc kia, có bối cảnh lớn? "Đi!" Vương Thái kéo Lý Tú Hà đi về nhà rồi. Tất cả mọi người ở tại chỗ đều cho rằng bối cảnh của Trần Mặc có tác dụng, hoàn toàn không hề nghĩ đến phương diện Lý Tú Hà ngoại tình này. Càng không khả năng liên tưởng đến, Vương Thái đánh Lý Tú Hà, là bởi vì hài tử không phải hắn thân sinh! Đây cũng là nguyên nhân Trần Mặc cùng Vương Thái giao lưu thấp giọng. Nếu như hắn vừa rồi hoàn toàn nói toạc ra, ngay trước mặt tất cả mọi người, vạch trần âm mưu của Lý Tú Hà, cố nhiên cũng có thể giải quyết chuyện này, nhưng, vậy thì sẽ đắc tội Vương Thái triệt để! Với thân phận người đứng đầu ngân hàng Giang Bắc của Vương Thái, nếu như xảy ra loại scandal này, tuyệt đối sẽ lên trang nhất cả nước! Đến lúc đó, Vương Thái sẽ đổ tất cả thù hận lên đầu Trần Mặc. Còn nói nhỏ, thì không giống rồi. Vương Thái sẽ cảm ơn Trần Mặc, thậm chí sẽ coi hắn là ân nhân. Trần Mặc hai đời làm người, tự nhiên lựa chọn phương thức xử lý ổn thỏa nhất, lại tối đại hóa lợi ích. "Tử Uyển, ngươi không sao chứ?" Trần Mặc đi đến trước mặt Cung Tử Uyển quan tâm nói, trong giọng nói còn mang theo một tia chờ mong. Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, mặc dù hai đời làm người, khi lần nữa nhìn thấy "ánh trăng sáng" trong suy nghĩ của mình, Trần Mặc vẫn rất kích động. "Ngươi... quen ta?" Cung Tử Uyển ngạc nhiên nói. "Không phải chứ, dù sao chúng ta cũng là bạn học cấp 3 ba năm mà!" Trần Mặc có chút cạn lời nói. "Ngươi là... Trần Mặc! Thật sự là ngươi?" Cung Tử Uyển vỗ một cái vào đầu của mình, kinh hô một tiếng, một đôi ánh mắt như nước long lanh tràn đầy không thể tin được. Nàng còn tưởng Trần Mặc cùng bạn học cũ của mình là trùng tên trùng họ. "Ha ha, đã lâu không gặp." Trần Mặc cười nói. "Thật sự quá bất ngờ, không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Vừa rồi... ta còn tưởng là một tiểu lưu manh tán tỉnh ta." Cung Tử Uyển le lưỡi một cái, ngượng ngùng cười nói. Nụ cười này, đáng yêu đến mức khiến Trần Mặc thình thịch tâm động. "Ngươi thay đổi thật là lớn a!" Cung Tử Uyển nhìn kỹ Trần Mặc cảm khái nói. "Có sao?" "Đương nhiên có rồi! Lúc cấp 3, ngươi cứ như một cái hồ lô ủ rũ, không lên tiếng, chỉ biết học tập, bị người khác bắt nạt, cũng không biết phản kháng." "Bây giờ thì không giống rồi, cảm giác ngươi rất bá khí, cũng rất tự tin, nói chuyện làm việc đều rất thành thục ổn trọng, cứ như người từng trải phong sương vậy... ừm... hơi giống cha ta..." Nói xong, Cung Tử Uyển cười nói đưa tay ra: "Chúng ta làm quen lại một chút đi! Trần Mặc tiên sinh ngài khỏe, ta là Cung Tử Uyển, chuyên viên phân tích chứng khoán của công ty chứng khoán Giang Bắc." Trần Mặc nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Cung Tử Uyển, có chút xúc động nói: "Chào ngươi, Tử Uyển, ta là Trần Mặc, sau này gọi ta là Mặc ca là được." Không biết tại sao, nắm lấy tay Trần Mặc, Cung Tử Uyển có một loại cảm giác an toàn không hiểu, hai má dần dần được phủ lên một tầng ráng đỏ xinh đẹp. Rõ ràng Trần Mặc lại có bộ dạng tiểu bạch kiểm, không phải loại mình thích a! Thế nhưng tại sao... Có một chút động tâm? Xa cách đã lâu trùng phùng, hai người trò chuyện rất lâu cũng rất vui vẻ. "Chuyện ngày hôm nay đa tạ ngươi Mặc ca." Cung Tử Uyển nói. "Ngươi tìm cha ngươi đến, cũng giải quyết được, ta bất quá chỉ là tiện tay giúp một chút mà thôi." Trần Mặc cười nói. "Ta cũng không muốn để người khác biết cha ta là Cung Minh. Ta muốn dựa vào năng lực của mình kiếm cơm!" "Đúng rồi, Tử Uyển, có chuyện phải nhờ ngươi giúp đỡ..." Trần Mặc nói việc hắn muốn mở tài khoản giao dịch tương lai quốc tế cho Cung Tử Uyển. Cung Tử Uyển cười nói: "Chuyện nhỏ thôi! Cứ giao cho ta!" Ngừng một chút, Cung Tử Uyển lại hỏi: "Mặc ca, rốt cuộc ngươi đã nói gì với Vương Thái? Tại sao cuối cùng hắn nhìn ngươi lại có vẻ rất tôn kính?" "Nếu như ta nói, ta biết Chu Dịch chi thuật, có thể dự đoán tương lai, ngươi tin không?" Trần Mặc cười thần bí nói. "Ngươi sẽ không nói, ngươi đã tính một quẻ cho Vương Thái, nói cho hắn vận mệnh tương lai, rồi hắn liền thành ra như vậy chứ?" Cung Tử Uyển bĩu môi nói. "Không sai biệt lắm." Trần Mặc cười nói. "Xì! Không muốn nói cho ta thì thôi, ta mới không có thèm biết đâu!" Rất nhanh, phía Cung Tử Uyển liền giúp Trần Mặc giải quyết xong. "Tài khoản ta giúp ngươi mở, coi như là tài khoản giao dịch tương lai quốc tế ưu việt nhất mà công ty chúng ta có thể làm được. Tài khoản phổ thông đòn bẩy cao nhất chỉ có thể mở 20 lần, nhưng tài khoản này có thể mở cao nhất 100 lần! Thế nào, đủ ý tứ chứ?" Cung Tử Uyển có chút tiểu đắc ý nói. "Đủ ý tứ! Đa tạ a!" Trần Mặc hài lòng gật gật đầu. Nếu không có Cung Tử Uyển cái quan hệ nhỏ này ở đây, chỉ riêng tài khoản này thôi, e rằng cũng đủ khiến Trần Mặc đau đầu một trận rồi. "Chỉ dùng miệng nói lời cảm ơn thôi sao? Không có biểu thị gì khác sao?" Cung Tử Uyển nhếch miệng. "Được, để tỏ lòng cảm ơn, ta hôm nay sẽ miễn phí bói cho ngươi một quẻ!" Trần Mặc ra vẻ nhắm mắt lại bấm đốt ngón tay, trong miệng lẩm bẩm, "Ta đã tính tới bộ dạng trượng phu tương lai của ngươi!" "Hắn trông thế nào?" Cung Tử Uyển hiếu kỳ nói. "Hắn đại khái cao 1 mét 76, nặng 65 kg, lớn lên thì trắng trẻo sạch sẽ, có chút tiểu soái, khóe mắt phía dưới có một nốt ruồi nhỏ..." "Ngươi dứt khoát báo số căn cước của ngươi đi!" Cung Tử Uyển trợn nhìn Trần Mặc một cái, đồng thời bị chọc cười khanh khách không ngừng. "Khụ khụ, vừa rồi chỉ là đùa thôi. Nhưng lời nói tiếp theo, Tử Uyển, ngươi phải nghe kỹ đây, ta không phải đang đùa với ngươi! Ta không phải đang đùa với ngươi! Ta không phải đang đùa với ngươi! Lời quan trọng, nói ba lần!" Trần Mặc biểu lộ nghiêm túc, hai tay đặt trên bờ vai của Cung Tử Uyển, nhìn thẳng vào ánh mắt xinh đẹp của nàng, hít thật sâu một hơi: "Ngươi nhất định phải ngăn cản mẹ ngươi đi chuyến máy bay về nước vào buổi tối hôm nay!" Cung Tử Uyển sững sờ: "Tại sao?" "Bởi vì ta đã tính tới nếu như nàng đi chuyến máy bay kia, tất có huyết quang chi tai!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang