Trọng Sinh Chi Đô Thị Tiên Tôn

Chương 41 : Tông Sư Vạn Thiên Sơn

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 18:02 10-11-2025

.
Một cú đấm móc nhanh như Thiểm Điện của Thái quyền vương, hơn nữa tay phải cũng đã chuẩn bị xong, đây rõ ràng là một bộ quyền liên hoàn! Rõ ràng Thái quyền vương là một người có kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú. Thế nhưng ngay tại khoảnh khắc cú đấm này của Thái quyền vương tung ra, lão giả kia lại phảng phất như đã biết trước, thân thể khẽ vặn một cái, bước chân lệch đi một chút, sau đó thân thể như con thoi, trực tiếp xoay tròn một vòng, né tránh được một đòn kia. Sau đó, vị Thái quyền vương kia lại có thể lập tức thân thể mềm nhũn ra, ngửa mặt ngã ngửa ra sau. Người ở hiện trường đều kinh ngạc! Ngay cả Diệp Chính Thiên cũng vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà vị Thái quyền vương kia liền ngã xuống đất. Nhiều đại lão ở Thông Châu đều âm thầm kinh ngạc và nghi ngờ, thực lực đối phương cư nhiên thâm bất khả trắc như thế, ai có thể địch lại hắn? Chỉ có Lạc Trần thấy rõ ràng. Vừa rồi vị lão nhân kia không chỉ là né tránh một quyền kia mà còn phản kích. Chỉ là động tác quá nhanh, người bình thường căn bản không thấy rõ ràng, liền phảng phất lão giả kia không hề xuất thủ vậy. Vừa rồi ngay sau khi xoay người, trong chớp mắt, lão giả kia nhanh như Thiểm Điện dùng ba ngón tay đâm trúng yết hầu của Thái quyền vương kia. Trong khoảnh khắc, yết hầu của Thái quyền vương kia liền bị lão giả này đâm đứt. Thanh thoát, nhanh nhẹn, tàn nhẫn! Công phu Trung Quốc chân chính là dùng để giết người, một chiêu xuất ra, phân sinh tử. Không có thắng bại, chỉ có sinh tử! "Hừ, lại có thể không có một ai có thể đánh!" Lão giả vẻ mặt khinh thường, thần tình vô cùng ngạo nghễ, hiển nhiên hắn là muốn một lần hành động chiếm lấy toàn bộ Thông Châu. Các vị đại lão của Thông Châu lại giận mà không dám nói gì, bởi vì đối phương tuy rằng kiêu ngạo, nhưng một ngón kia vừa rồi đã đủ để bất luận kẻ nào run sợ. Thật đáng sợ, một màn kia vừa rồi. "Ha ha, ta còn tưởng rằng, ngươi hôm nay sẽ không đến nữa nha?" Lão giả nhìn một vòng, phát hiện Diệp Chính Thiên đang đứng ở phía dưới, trong mắt lộ ra một tia khinh thường. "Con trai ta đâu?" Sắc mặt Diệp Chính Thiên vô cùng khó coi. Lão giả chỉ về phía một nơi trên khán đài, ở đó có một nam tử trung niên đang bị trói, trong miệng nhét một mảnh vải. "Mộ Dung Hùng!" Diệp Chính Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn lão giả này. "Ha ha, uổng cho ngươi còn nhớ tên của ta, thoáng cái đã hơn hai mươi năm rồi, đây là cháu gái của ngươi sao? Vậy còn vị này?" "Vị này hôm nay thay thế ta xuất chiến!" Diệp Chính Thiên nhìn chằm chằm Mộ Dung Hùng nói. "Ha ha, ta còn tưởng ngươi sống lớn tuổi như vậy rồi, sớm nên nhìn thấu rồi, không ngờ ngươi lại có thể để một nhóc con hôi sữa thay thế ngươi tới chịu chết." Mộ Dung Hùng châm biếm nói, đồng thời khinh thường liếc mắt nhìn Lạc Trần một cái. "Hừ, nhóc con, ngươi còn trẻ, lại có thể nghĩ quẩn như vậy!" "Nhóc con?" Thần sắc Lạc Trần lập tức có chút không đúng, nói nghiêm túc thì, hắn bây giờ đã hơn vạn tuổi rồi, lại có thể bị người ta gọi là nhóc con? "Nói ngươi là nhóc con là lão phu nâng đỡ ngươi rồi, bằng không thì ngươi tính là cái thá gì, cũng xứng nói chuyện với lão phu sao? Biết thời biết thế thì mau cút đi!" Mộ Dung Hùng vẻ mặt cao cao tại thượng, tựa hồ khí phách mười phần. Theo hắn thấy, chỉ cần không phải nhân vật cấp Tông Sư, hắn đều không cần để ý, thậm chí có thể nói hắn đã xem như là đệ nhất nhân dưới cấp Tông Sư. Còn về Tông Sư, lẽ nào một người trẻ tuổi cũng có thể đạt tới cấp Tông Sư sao? Đây cũng không phải tiểu thuyết, không có nhiều võ học kỳ tài như vậy! "Ồ? Ngươi bảo ta cút?" Lạc Trần lông mày nhướn lên, thật sự là có chút nổi giận. "Không sai, muốn sống thì cút!" Mộ Dung Hùng có một loại tư thái ỷ lão bán lão, theo hắn thấy là Diệp Chính Thiên sợ hãi rồi, cho nên mới tìm một người trẻ tuổi tới ngăn cản một chút, nhưng hắn căn bản không hề để Lạc Trần vào mắt. Mà Lạc Trần trực tiếp đi lên lôi đài, sau đó ngoắc ngón tay với Mộ Dung Hùng. "Ngươi thật muốn tìm chết?" Mộ Dung Hùng nhìn Lạc Trần lên đài, nhịn không được có chút bật cười. Hắn từ nhỏ luyện công, cuối cùng nhận được một vị Tông Sư chỉ điểm mới có được thành tựu như hôm nay, bây giờ một nhóc con lại dám công khai khiêu khích hắn như thế, khó tránh khỏi có chút quá không để hắn vào mắt rồi. Cho nên hắn không ngại cho đối phương một bài học, một bài học chết người. "Giết ngươi, chỉ cần một cước! Kiến hôi, một cước đủ rồi!" Lạc Trần rất lâu không động sát cơ rồi, cũng là bị đối phương chọc tức. "Ha ha, lão tử luyện công phu cái thuở đó ngươi còn chưa ra đời đâu, ngươi đã muốn tìm chết, vậy lão phu dứt khoát thành toàn cho ngươi!" Mộ Dung Hùng lộ ra một tia sát cơ nhìn về phía Lạc Trần. "Đúng là không biết trời cao đất rộng!" Mộ Dung Hùng chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ đứng thẳng. Ngay lập tức một già một trẻ này lại thu hút ánh mắt của toàn trường. "Mấy vị lão sư phụ đều bại rồi, thậm chí ngay cả quyền vương được mời từ Thái Lan kia cũng ngã rồi, lão Diệp này tìm một người trẻ tuổi đến làm gì?" Có người thầm thầm thì thì, hiển nhiên vô cùng không hiểu. "Ai, có lẽ thật sự là Thông Châu chúng ta đã không còn người rồi." "Có lẽ lão Diệp có tính toán gì sao? Lại hoặc là, người trẻ tuổi này có điểm nào đặc biệt." "Ai, nhưng mà đối phương xác thực quá mạnh, mấy vị lão sư phụ kia, vị nào mà không phải cao thủ, nhưng đến cuối cùng thì sao? Bây giờ thi thể vẫn còn nóng hổi." "Cái này? Hắn có được không? Ta nhìn có chút lo lắng quá!" "Ông nội?" Ngay cả Diệp Song Song cũng không khỏi có chút lo lắng. "Yên tâm đi, ít nhất Mộ Dung Hùng này sẽ không phải là đối thủ của Lạc tiên sinh." Diệp Chính Thiên đưa ánh mắt nhìn về phía trên lôi đài, vô cùng chắc chắn. Trên lôi đài, Lạc Trần móc ra một điếu thuốc châm lửa, ngậm trong miệng, một bên khác, Mộ Dung Hùng thì chắp hai tay sau lưng, nhắm mắt lại. "Tới đi, ngươi đã muốn chịu chết, vậy ta thành toàn cho ngươi." Mộ Dung Hùng đứng ở đó, nhắm mắt lại, dường như là đang đợi Lạc Trần xuất thủ trước. "Ngươi giả vờ có hơi quá rồi." Lạc Trần lắc đầu, thật sự đã ra tay. "Ngươi..." Mộ Dung Hùng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, hắn xác thực giả vờ có hơi quá rồi, nếu như là cẩn thận cẩn trọng giao chiến với Lạc Trần, nói không chừng còn có thể đấu vài chiêu. Nhưng nếu cứ giả vờ là võ lâm cao nhân như thế, vậy đây chính là một sai lầm, một sai lầm cực kỳ trí mạng. Mộ Dung Hùng vốn còn đang nhắm mắt bỗng nhiên mở bừng mắt. Bởi vì khi Lạc Trần nói xong câu nói kia, hắn có thể cảm nhận được, Lạc Trần còn cách hắn năm mét, nhưng khi hắn nghe câu nói kia, lúc chữ "ngươi" kia vừa ra khỏi miệng, hắn bỗng nhiên phát hiện, công kích của Lạc Trần không biết từ lúc nào đã đến. Một cước đánh tới, Mộ Dung Hùng mở mắt, nhưng đã muộn rồi, một chiêu hất chân lên đơn giản, đơn giản, trực tiếp, hiệu quả. Sau đó văng lên một tiếng "Bùm!" Mộ Dung Hùng lập tức bị đá bay lên trên, tiếp đó lại là một tiếng "Đông", trực tiếp đâm vào trên trần nhà. Ngay sau đó Mộ Dung Hùng té xuống, cả người giống như một đống thịt nát. Nhưng là đâu còn mạng sống? Giống như Lạc Trần đã nói, giết hắn Mộ Dung Hùng chỉ cần một cước! "Cái này? Cái này, cái này?" Mấy vị đại lão trên đường Thông Châu sửng sốt, người trẻ tuổi này lại có thể lợi hại như thế sao? Người mà ngay cả Thái quyền vương cũng bị một chiêu đánh chết, lại có thể chết trong tay người trẻ tuổi này chỉ bằng một chiêu? "Hay, đánh hay lắm!" "Con mẹ nó, cái cục tức này cuối cùng cũng đã được trút ra." Mấy vị đại lão vỗ tay bảo hay. Bởi vì nếu đối phương không chết, hôm nay bọn họ có thể sẽ phải bỏ mạng tại đây rồi. Thế nhưng ngay khi mọi người vỗ tay bảo hay. "Ha ha, không ngờ thật sự không uổng công trở về một chuyến, lại có thể gặp được một cao thủ!" Hai chữ cao thủ vừa thốt ra, toàn bộ kính trong trường đấu lập tức nổ tung, lốp bốp vỡ vụn đầy đất, âm thanh kia như tiếng sư tử hống, uy lực vô cùng. Kính vỡ bắn ra bốn phía, làm nhiều người sợ hãi thét chói tai liên hồi. May mà có mấy ngọn đèn được lắp đặt ở bên ngoài, bằng không thì nơi đây e rằng sẽ đen kịt một màu. Ngay sau đó một thân ảnh vọt lên hơn mười mét xa, sau đó mũi chân lại lần nữa chạm nhẹ lên đầu một người, liền như chim ưng bay xuống trên lôi đài. Lôi đài vốn là được xây bằng đá tảng, nhưng sau khi người kia rơi xuống, một tiếng "Ầm", lôi đài lập tức xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện. Một màn này lập tức khiến toàn trường im lặng. Chỉ có một giọng nói của một người bỗng nhiên vang lên. "Hiện tại, xin long trọng giới thiệu với mọi người một vị khách quý thần bí!" "Từ nhỏ chúng ta đều là xem phim võ hiệp lớn lên, nhưng mọi người đều biết, những thứ đó là hư cấu." "Hôm nay, mọi người sẽ thấy, có một số thứ không phải là không có căn cứ, cũng không phải truyền thuyết, vừa rồi đó chính là khinh công đã nói, có một số thứ không phải khoa học có thể giải thích được, đó chính là bảo vật quý giá mà lão tổ tông chúng ta để lại!" "Võ thuật Trung Hoa chân chính, Tông Sư chân chính, Đại Tông Sư từ nước ngoài trở về, Vạn Thiên Sơn!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang