Trời Sinh Thần Y (Thiên Sinh Thần Y)
Chương 576 : Vô Đề
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 00:21 04-11-2025
                                            .
                                    
             Đêm hôm đó, cảnh xuân rốt cuộc huy hoàng đến mức nào?
Cổ Phong và Tô Man Nhi đều không nói rõ được, lúc mới bắt đầu, đầu óc hai người đều rất thanh tỉnh, biết dưới lầu có người ở, cho nên có làm loạn thế nào cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn. Nhưng loại chuyện này, khi tình cảm nồng đậm thì ai còn có thể bảo trì đầu óc thanh tỉnh và bình tĩnh, muốn không vong hình cũng rất khó mà!
Cổ Phong ngược lại là nhẫn nhịn, chỉ mãi mê cày cuốc, nhưng mẫn cảm như Tô Man Nhi lại chịu không nổi, không cho nàng kêu, nàng sẽ phát điên mất.
Nhất là từ Kinh thành trở về lâu như vậy, đây chỉ là đêm thứ hai nàng hưởng thụ ân trạch của Cổ Phong, khi tình nồng thì cũng không còn quan tâm nhiều như vậy nữa, liền cất tiếng nỉ non, như khóc như kể...
Hạ Vũ che lỗ tai, vẫn là không chặn nổi âm thanh tiến vào lỗ tai, chui vào trong lòng nàng.
Suốt cả đêm này, các nàng hầu như là trằn trọc không ngủ cùng với Cổ Phong và Tô Man Nhi!
Sáng sớm hôm sau, trời còn chỉ lờ mờ sáng, hai người phụ nữ bị dày vò đến dục sinh dục tử vừa mới ngủ được bao lâu, cơn buồn ngủ đang lúc nồng đậm, lại bị người đánh thức, Hạ Băng đã sớm từ trong nhà đi tới.
Thời tiết mùa hè, biến đổi khôn lường một cách lạ thường, nói gió là gió, nói mưa là mưa.
Tính cách của Hạ Băng cũng giống như thời tiết mùa hè, tính khí đến nhanh, đi cũng nhanh hơn.
Trong một đêm, nàng đã quên hết tất cả rồi, ngủ đến nửa đêm tỉnh lại, lại lo lắng cho tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ sẽ không thật sự cùng tên xú nam nhân đáng ghét kia trải qua suốt cả đêm đó chứ? Nhìn cái vẻ mặt dê xồm của tên kia, nếu tỷ tỷ mà ở chung một phòng với hắn, vậy thì còn sót lại được gì sao?"
Lo lắng như vậy, cho nên trời còn chưa sáng hẳn, nàng đã không kịp chờ đợi chạy tới rồi.
Sáng sớm đã đập cửa lớn nhà Cổ Phong, đập không mở, còn dùng sức vặn lỗ tai Đại Hắc, vặn đến nỗi Đại Hắc liền sủa loạn không ngừng.
Tô Man Nhi ở trên lầu nghe thấy bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, không có cách nào khác, đành phải ra mở cửa, thấy là nha đầu nói năng không biết nặng nhẹ, tính tình lại mao táo này, cũng thật là dở khóc dở cười, "Sáng sớm đã giày vò cái gì vậy chứ!"
Hạ Băng thấy Tô Man Nhi ra mở cửa cho nàng, trong lòng cũng có chút sợ hãi, vội vàng quát dừng Đại Hắc, ngượng ngùng đứng ở đó không dám lên tiếng, tiến cũng không được, không tiến cũng không xong.
Hai người phụ nữ trong nhà Cổ Phong, nàng thích nhất là Thi Ngọc Nhu, sợ nhất chính là Tô Man Nhi, ghét nhất chính là Cổ Phong.
Đây là một loại cảm giác, chính nàng cũng không rõ là vì sao.
Có lẽ tối hôm qua Cổ Phong đã làm việc hết mình, cho nên hôm nay tâm tình của Tô Man Nhi cũng không tệ, nhìn nha đầu Hạ vẻ mặt quẫn bách, né sang một bên, rộng lượng cười nói: "Vào đi!"
Hạ Băng le lưỡi một cái, vội vàng dắt Đại Hắc chen vào.
Tiến vào phòng Hạ Vũ, thấy nàng đang ngủ cùng với Thi Ngọc Nhu dịu dàng hiền huệ, lúc này mới buông xuống được một tảng đá lớn trong lòng.
Lúc này, trời cuối cùng cũng sáng hẳn, cả nhà bị nàng dày vò như vậy, cũng đều tỉnh lại rồi.
Tô Man Nhi thấy Cổ Phong hôm nay ở nhà, liền chuẩn bị ra cửa đi chợ bán thức ăn!
"Phụ nữ thận tốt, đàn ông liền đừng nghĩ chạy", đây là lời tên tiểu lưu manh ở quán ăn vặt nói khi nàng lần đầu tiên dẫn Cổ Phong về nhà. "Nhưng nếu thận đàn ông không tốt, không chạy cũng phải chạy thôi", cho nên nàng liền nghĩ đi mua một con gà mái già và một củ nhân sâm mười năm cất giấu riêng của mình để nấu canh cho hắn uống.
Khi sắp ăn cơm, Tô Man Nhi bưng tới một chén canh gà cho Cổ Phong đang nói chuyện cùng Hạ Vũ ở trong viện.
Canh gà vẫn còn nóng hổi, bốc lên hơi nóng hừng hực, mùi thơm bốn phía, Tô Man Nhi cẩn thận từng li từng tí một bỏ nó lên trên bàn, liền vội vàng hít hà, đem tay đưa đến trên lỗ tai.
Không ngờ, Cổ Phong ngửi hai cái, vậy mà nhíu mày nói: "Tỷ, ta không uống được không?"
Tô Man Nhi lập tức trầm mặt xuống, hỏi ngược lại: "Ta đều hầm mấy tiếng đồng hồ rồi, ngươi nói không uống được hay không?"
"Thân thể của ta tốt mà, không cần uống cách bổ này, thân thể Hạ Vũ yếu, cho nàng uống đi!" Cổ Phong lại nói.
Hạ Vũ trong lòng lạnh đi một chút, "Tỷ tỷ Man Nhi người ta hảo tâm hảo ý hầm canh gà cho huynh, ta uống rồi tính là cái thá gì chứ!", thế là vội vàng nói: "Ca, vẫn là huynh uống đi!"
Cổ Phong khó xử nói: "Thế nhưng là, ta..."
Sắc mặt Tô Man Nhi lúc này liền rất khó coi, quát: "Cổ Phong, ngươi mà dám nói thêm một câu vô nghĩa với ta nữa thử xem?"
Cổ Phong quả nhiên không dám líu lo nữa, một tay bưng lên chén canh gà, một tay lại đưa về phía Hạ Vũ, "Cho ta khăn giấy."
Uống một chén canh gà mà còn phải lấy khăn giấy che, thật ẻo lả! Hạ Băng đứng ở một bên tuy không lên tiếng, nhưng trong lòng lại nhịn không được nghĩ thầm.
Cổ Phong hít hà thổi hơi nóng, không bao lâu liền uống cạn sạch chén canh gà, nhưng khăn giấy trong tay kia lại không hề lau miệng, cứ như vậy nắm lấy, phảng phất cầm tới chính là để giả bộ làm dáng vậy, làm cho Hạ Băng trong lòng lại một trận long trọng khinh bỉ.
Tô Man Nhi thấy Cổ Phong đã uống hết canh gà, lúc này mới vừa lòng thỏa ý gật đầu, sau đó thu lại chén rồi muốn rời đi, nhưng ngay khi lúc này, lại thấy Cổ Phong đột nhiên đem khăn giấy che lên mũi của hắn, không bao lâu, khăn giấy liền đỏ.
Cổ Phong vậy mà đột nhiên chảy máu mũi.
Tô Man Nhi bị dọa nhảy dựng một cái thật lớn, vội vàng bổ nhào tiến lên, lấy ra khăn giấy che lên mũi của hắn, "Sao lại thế này, sao ngươi lại đột nhiên chảy máu mũi rồi?"
"Ta đã nói không thể uống chén canh gà này rồi!" Cổ Phong cười khổ nói.
"Canh gà làm sao rồi? Trước kia ngươi không phải cũng uống sao? Trước kia sao không có chuyện gì chứ?" Tô Man Nhi nghi vấn nói, "Có phải con gà này có vấn đề gì không?"
"Không phải gà có vấn đề, mà là thứ muội bỏ vào có vấn đề!" Cổ Phong ngửa đầu, lại ở trước ngực của mình nhẹ nhàng vỗ mấy cái.
"Thứ ta bỏ ư? Không có vấn đề gì mà, tất cả đều là dược liệu chính tông nhất, tốt nhất đó!" Tô Man Nhi mờ mịt nói.
"Chính là bởi vì quá tốt, quá chính tông đó!" Cổ Phong cười khổ, sau đó giải thích, "Tỷ, củ nhân sâm tỷ bỏ vào này, nếu như ta không đoán sai, hẳn là dã sơn sâm, vị cam, hơi đắng, tính bình, có công hiệu đại bổ nguyên khí, phục mạch cố thoát, bổ tỳ ích phế, sinh tân an thần. Nhưng người thực chứng, nhiệt chứng, chính khí không hư thì kiêng dùng. Còn có đương quy này, đương quy bổ huyết hoạt huyết, điều kinh giảm đau, đàn ông bình thường là kiêng dùng, nếu uống ít một chút thì cũng có thể, nhưng tỷ hết lần này tới lần khác lại bỏ nhiều như vậy. Rồi còn lộc nhung này, vật đại bổ tráng dương bổ thận, sinh tinh ích huyết. Ngoài ra tỷ hình như còn bỏ a giao và dược liệu cùng cái khác nữa, toàn là đồ bổ dưỡng. Ta vốn đã huyết khí vượng, sao có thể chịu nổi chứ, chảy chút máu mũi, rất bình thường rồi..." Cổ Phong nói đến đây thì dừng lại, bởi vì chảy máu mũi thật sự là triệu chứng nhẹ nhất, nếu không phải hắn luyện có nội khí hộ thể, có thể điều lý huyết mạch, thì một chén nhân sâm thang này chỉ sợ đã muốn mạng của hắn rồi.
"Ta cứ nghĩ, bỏ nhiều một chút đồ bổ sẽ có lợi cho ngươi!" Tô Man Nhi lúc này mới biết mình hảo tâm làm chuyện xấu, suýt chút nữa đã hại thảm Cổ Phong.
"Không có văn hóa, thật là đáng sợ mà!" Tô Man Nhi nghĩ mà trong lòng còn sợ hãi.
"Những bổ liệu này, nếu đơn lẻ bỏ vào hầm canh gà thì không có vấn đề gì, nhưng tất cả đều trộn lẫn cùng một chỗ, vậy thì phải xem người như thế nào mới có thể uống rồi!" Cổ Phong nói.
"Vậy vừa rồi ngươi sao không nói sớm!" Tô Man Nhi oán giận nói.
Cổ Phong cười khổ, thầm nghĩ, "Ta muốn nói đó chứ, nhưng cô nãi nãi ngươi không cho mà!"
"Vậy bây giờ ngươi có sao không?" Tô Man Nhi oán giận một câu, lại nhịn không được hỏi.
"Không sao, muội nấu cho ta một chén canh củ cải trắng là được rồi!" Cổ Phong nói.
"Được, ta lập tức đi ngay!" Tô Man Nhi nói xong vội vàng đi vào trong phòng.
Liên tục uống ba chén lớn canh củ cải trắng, Cổ Phong mới cảm thấy đoàn khí nóng trong ngực dần dần bắt đầu có chút bình ổn.
Lúc ăn cơm, Cổ Phong bị chén sâm thang kia làm cho không có chút khẩu vị nào, vốn là không muốn ăn, nhưng nhìn một bàn lớn thức ăn, lại nghĩ đến Tô Man Nhi và Thi Ngọc Nhu đã bận rộn trong bếp lâu như vậy, với lại hôm nay là lần đầu tiên Hạ Vũ ăn cơm cùng hắn từ khi nàng chuyển đến đây, thế là liền ngồi vào bàn ăn.
Mọi người vừa mới bắt đầu động đũa, Tô Man Nhi liền kẹp một cái đùi gà vào chén Cổ Phong.
Lúc này Cổ Phong no căng cả bụng nước, bụng phình lên, làm sao còn có thể nuốt trôi, thế là liền kẹp cho Hạ Vũ.
Hạ Vũ nhìn cái đùi gà đột nhiên rơi xuống trong chén của mình, cảm kích nhìn Cổ Phong một cái, lại vừa lúc nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Hạ Băng, thế là lại kẹp cái đùi gà chuyển sang chén Hạ Băng.
Hạ Băng vui vẻ kẹp lên, đang định ăn ngấu nghiến, lại thấy ánh mắt Tô Man Nhi cố ý cố ý dừng lại một chút ở trên người nàng, trong lòng nhảy dựng một cái, vội vàng lại kẹp cái đùi gà cho Thi Ngọc Nhu, "Nhu tỷ tỷ, ta không thích ăn đùi gà, tỷ ăn đi!"
Thi Ngọc Nhu cười cười, lại kẹp cái đùi gà chuyển cho Tô Man Nhi, "Muội muội Man Nhi hôm nay cực khổ nhất, cái đùi gà này nên muội ăn mới đúng!"
Cái đùi gà kia thật đáng thương, ai cũng ghét bỏ, chuyển một vòng, cuối cùng vậy mà lại rơi xuống trong chén Tô Man Nhi.
Tô Man Nhi nhìn cái đùi gà kia ngẩn người một lát, sau đó dùng đũa kẹp lên, lại thấy Cổ Phong bưng chén trốn xa xa, chỉ sợ nàng lại kẹp trả lại cho hắn vậy, thế là nàng liền phát ngoan cắn mạnh một miếng đùi gà, chính mình ăn đến vui vẻ không thôi.
Cái đùi gà này cuối cùng danh hoa có chủ, mọi người cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Hết lần này tới lần khác vào lúc này, Cổ Phong lại nhiều chuyện, kẹp một cái đùi gà khác bỏ vào chén Hạ Vũ, thầm nghĩ, "Lần này ngươi nên ăn đi rồi chứ."
Ai mà ngờ, lần này Hạ Vũ lại kẹp đùi gà cho Hạ Băng.
Cổ Phong tức khí, lại kẹp cho nàng một cái cánh gà.
Điều làm hắn ngoài ý muốn là, lần này Hạ Vũ vậy mà lại kẹp cho Hạ Băng.
Hạ Băng thì đắc ý dương dương kẹp miếng thịt bò nhét vào miệng ăn ngấu nghiến, sau đó lại không buông tha mà nói: "Ai nha, thật không tiện, bạn học Cổ Phong, ta quên nói cho huynh biết, tỷ tỷ của ta cũng không ăn thịt bò đâu."
Cổ Phong tức giận đến thế, thật muốn đem tất cả thức ăn trên bàn nhét hết vào miệng của nàng.
Cuối cùng, Cổ Phong thấy Hạ Vũ chỉ tự mình ăn cơm, thỉnh thoảng kẹp một hai cọng cải ngọt, trông ủy khuất giống như một tiểu tức phụ, trong lòng một trận không đành lòng, lại kẹp một miếng thịt kho tàu toàn nạc cho nàng.
Lần này, Cổ Phong chết chết nhìn chằm chằm Hạ Vũ, phảng phất như nếu Hạ Vũ mà dám kẹp miếng thịt đó cho Hạ Băng, hắn liền không tha cho nàng.
Quả nhiên, lần này Hạ Vũ rất khó xử nhìn miếng thịt trong chén, lại sợ hãi nhìn Cổ Phong một cái, cuối cùng vẫn là kẹp miếng thịt vào miệng.
Cuối cùng cũng ăn rồi, chẳng những Cổ Phong, ngay cả Thi Ngọc Nhu, Tô Man Nhi, thậm chí là Hạ Băng đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, Cổ Phong mới vui vẻ được một lúc, chỉ thấy Hạ Vũ nhẹ nhàng nhai mấy cái sau đó, vậy mà "oa" một tiếng phun ra, trừ cái đầu sư tử vừa rồi Cổ Phong kẹp, ngay cả cải trắng và rau xanh đã ăn cũng một mạch phun ra hết.
Hạ Băng vội vàng đi lên trước, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, nhưng không khỏi oán giận trừng mắt nhìn Cổ Phong nói: "Ngươi làm trò quỷ gì thế, tỷ tỷ của ta từ nhỏ đến lớn đều không ăn thịt, ngươi bức nàng làm gì chứ!"
"Cái gì?" Cổ Phong giật mình, "Hạ Vũ từ nhỏ đến lớn đều không ăn thịt?"
"Bây giờ ngươi mới biết sao? Có phải quá trễ một chút rồi không, chúng ta đều đến mấy ngày rồi! Thật là, còn nói là đại phu của người ta chứ?" Hạ Băng bất mãn liếc Cổ Phong một cái.
"..." 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện