Trời Sinh Thần Y (Thiên Sinh Thần Y)
Chương 12 : Trổ Tài Khiến Ngươi Xấu Hổ Chết Đi Sống Lại Rồi Nói (1)
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 00:27 02-11-2025
.
Cổ Phong tắm mãi không xong, Tô Mạn Nhi cũng nhịn không được nữa, kinh hãi đi qua gõ cửa, gõ mấy tiếng bên trong không có động tĩnh.
Theo bản năng vặn cửa xông vào, lại kinh ngạc phát hiện, Cổ Phong nhắm hai mắt, hoàn hảo không chút tổn hại đứng dưới vòi sen, trên người tự nhiên là không mặc gì, nào có ai mặc quần áo tắm rửa chứ!
Sau khi nhìn kỹ mấy lần, tiểu tâm can của Tô Mạn Nhi bắt đầu phanh phanh loạn xạ nhảy lên, Cổ Phong không mặc quần áo, tỉ lệ cơ thể cân đối như vậy, cơ bắp trên người hiện ra từng đường cong nhu mỹ, rắn chắc nhưng một chút cũng không khoa trương, thêm một phân thì quá thô kệch, bớt một phân thì quá thon gầy, chính là hoàn mỹ vừa vặn.
Đẹp mắt, thật không phải là đẹp mắt bình thường, Tô Mạn Nhi tuy rằng mặt đỏ tai đỏ, nhưng vẫn không khống chế được liếc mắt nhìn một cái lại một cái, sau đó mới giả vờ cực kỳ tức giận nói: "Thật sự là, tắm rửa thì tắm rửa, ngẩn người ra làm gì chứ, một chút cũng không lo nghĩ cảm thụ của người khác! Nhanh lên, phí nước rất đắt đó!"
Nói xong, nàng đem một hộp quần lót ném qua, sau đó nhanh chóng che lại cửa, chuồn mất như chạy trốn.
Nữ nhân và nam nhân đều giống nhau, đối với dị tính tràn đầy hiếu kỳ và khát vọng, chỉ có điều nam nhân quen ngay thẳng, nữ nhân trời sinh hàm súc mà thôi.
Cổ Phong cảm thấy rất ủy khuất, ta tắm rửa được thật tốt, ngươi đột nhiên xông vào, nhìn từ trên xuống dưới ta một lượt, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có liền nghênh ngang rời đi, ngươi lại đã lo nghĩ cảm thụ của ta sao?
Khi hắn từ trong phòng tắm đi ra, trên người mặc quần áo của cha Tô Mạn Nhi, tuy rằng là quần áo hơn mười năm trước, nhưng khi hắn đứng ở trước mắt Tô Mạn Nhi vẫn khiến nàng cảm thấy hai mắt tỏa sáng, quần tây áo sơ mi, khiến cho hắn nhìn qua nho nhã mà lại mang theo vẻ ngông nghênh của tuổi trẻ, đặc biệt là đôi con ngươi thâm thúy không tương xứng với tuổi của hắn, mấy lần đều khiến Tô Mạn Nhi nhịn không được thất thần.
Nam nhân đều là sói, ngàn vạn lần đừng để bề ngoài như cừu của hắn lừa gạt, nếu không sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không dư thừa, Tô Mạn Nhi như thế tự cảnh báo chính mình, nhưng mà nhớ tới quang cảnh trong phòng tắm, lại cũng không nhịn được mặt nóng tim đập tâm tư hoảng hốt.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, chỉ cần cầm giữ không được một chút là sẽ phạm sai lầm, nam nhân này tuy ngốc, nhưng hắn vẫn là một nam nhân, mà chính mình, cũng là một nữ nhân cái kia rất mẫn cảm, vì để phòng hoạn chưa xảy ra, Tô Mạn Nhi cảm thấy vẫn là đi ngủ sớm mới là biện pháp an toàn nhất, cho nên định tâm thần sau đó đẩy ra một cánh cửa phòng, nói với Cổ Phong: "Tối nay ngươi cứ ở trong thư phòng của ba ta ủy khuất một đêm đi!"
Cổ Phong gật đầu, một chút cũng không thấy ủy khuất, núi hoang sơn dã, miếu rách từ đường nát cũng có thể ngủ, huống chi còn có giường có chăn có ngói che đầu chứ!
Cha của Tô Mạn Nhi, Tô Thế Lương trước khi qua đời là một giáo viên lịch sử, trong thư phòng không có gì nhiều, nhiều nhất chính là sách lịch sử, nhìn theo giá sách, tất cả đều là những cuốn sách thật dày, «Sử Ký» «Hán Thư» «Thượng Thư» «Quốc Sử Đại Cương» «Trung Quốc Dân Tộc Giản Sử» «Trung Quốc Đại Lịch Sử» «Trung Quốc Thông Sử» «Lịch Đại Sử Lược» «Tập Cổ Lục»... Những cuốn sách này đã đủ để Cổ Phong hiểu rõ ràng những triều đại mà hắn đã bỏ qua, nhưng vì phồn thể thời cổ đại và giản thể hiện đại có rất lớn khác biệt, Cổ Phong vẫn là tốn rất nhiều sức lực mới chậm rãi thích ứng được.
Đêm nay, Cổ Phong không ngủ, hắn đã ngủ đủ lâu rồi, chỉ có điều nháy một cái mắt, đã qua hơn một ngàn năm, nhiều lịch sử bị xem nhẹ như vậy, hắn phải tranh thủ hiện tại nhanh chóng học bù một chút.
Cho đến giữa trưa ngày thứ hai, Cổ Phong vẫn còn đang xem Trung Quốc Thông Sử, sau khi trải qua việc học bù cả đêm, hắn cuối cùng cũng tin tưởng, Đại Liêu quả thật đã diệt vong rồi, mà sau Đại Liêu, lại trải qua mấy triều đại nữa, tổng cộng hơn một ngàn năm, cuối cùng mới là hiện tại!
Khi hắn đang trầm mê vào sử sách, cửa phòng bị gõ vang lên, mở cửa ra, lại thấy Tô Mạn Nhi mặc bộ đồ ngủ, tóc đẹp rối bời, còn mang theo vẻ mỏi mệt đứng ở ngoài cửa, mặc dù là bộ dáng này, nhưng cũng khiến nàng nhìn qua có một vẻ đẹp lười biếng ung dung, "Đói bụng chưa? Nếu đói ta làm cơm cho ngươi ăn, ăn xong cơm chúng ta đi bệnh viện!"
"Đi Thái Y Viện làm gì?" Cổ Phong sắc mặt đại biến, Thái Y Viện chính là nơi chẳng lành của hắn a. Thế nhưng trong chớp mắt lại bật cười khôi phục như thường, Đại Liêu đã không còn nữa rồi, lại nào có Thái Y Viện nữa chứ?
"Ngươi sinh bệnh rồi, dĩ nhiên là phải xem đại phu rồi!" Tô Mạn Nhi dùng tay vuốt mái tóc đẹp của mình, không cho là đúng nói, bộ đồ ngủ theo động tác của nàng, một cách tự nhiên mà kéo lên!
"Ta lại không bệnh, xem đại phu làm gì, hơn nữa chính ta là đại phu!" Cổ Phong thấy rõ ràng sự đầy đặn và trắng nõn của mỹ nữ thành thục, thì ra Tô Mạn Nhi quen ở một mình rồi, ban đêm ngủ trừ quần lót và đồ ngủ, những cái khác đều không mặc, cho nên động tác này khiến cho mắt của Cổ Phong rất hưởng phúc.
Bất kính phải nhìn, hơn nữa phải liều mạng nhìn mới không phụ chính mình, cho nên Cổ Phong gần như mắt cũng không chớp mà nhìn nàng.
Thấy ánh mắt khác thường của Cổ Phong, Tô Mạn Nhi lúc này mới ý thức được điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ bừng lên, vừa xoay người vừa hoảng loạn kéo quần áo, còn dùng khẩu khí không thể nghi ngờ để che giấu sự ngượng ngùng của chính mình: "Ta đi làm cơm! Ăn xong cơm chúng ta đi bệnh viện."
Nấu cơm không vào nhà bếp, lại vào khuê phòng, thật là quá kỳ quái, Cổ Phong khó hiểu nghĩ, thế nhưng hắn nào có biết, Tô Mạn Nhi là đi mặc bù cái thứ giống như cái yếm mà Đại Liêu của bọn họ gọi là đó!
Cơm nước của Tô Mạn Nhi làm rất thơm, vì để ăn mừng Cổ Phong đến, nàng đem lương thực dự trữ trong tủ lạnh tất cả đều cầm ra, làm một bàn mỹ vị giai hào.
Rất đáng tiếc, người nào đó lại không nể mặt, ngồi ở đó với khuôn mặt thối hoắc, không động đũa cũng không nâng bát.
.
Bình luận truyện