Trời Sinh Thần Y (Thiên Sinh Thần Y)
Chương 1 : Kinh hoàng đêm say
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 00:07 02-11-2025
                                            .
                                    
             Thâm Thành, hai giờ rưỡi rạng sáng.
Tô Mạn Nhi vừa mới kết thúc một buổi tiếp khách rất khó đối phó, lái xe về nhà.
Là một nữ nhân viên văn phòng xinh đẹp của thời đại mới, trẻ đẹp, có xe có nhà, cha mẹ đều mất, lại còn đảm nhiệm công việc trình dược viên đầy nguy hiểm và thử thách, nàng rất dễ chiêu dụ sói.
Giống như đêm nay, nếu như không phải nàng đủ bình tĩnh và cơ trí, khi nhìn ra ly rượu mà chủ nhiệm Tiền sắc mị mị kia đưa cho mình có vấn đề, đã không động thanh sắc mà di hoa tiếp mộc đổi ly rượu với ông chủ Trịnh một chút, nàng tin rằng giờ này đã bị sói ăn thịt rồi, hơn nữa rất có thể còn không chỉ một con đâu!
Nghĩ đến đây, trên gương mặt say nhẹ ửng hồng của Tô Mạn Nhi không khỏi lộ ra nụ cười khổ, như người khác từng nói: “Trông giống một cái bánh bao, có thể oán chó đi theo sao?”
Ban ngày, đại lộ Thâm Nam xe cộ nườm nượp, ồn ào vô cùng, nhưng giờ phút này lại đã khá vắng vẻ. Chợt có một hai chiếc xe vượt qua bên cạnh xe nàng, chút men rượu khiến nàng siết chặt bàn đạp ga dưới chân, tốc độ liền tăng lên tám mươi cây số một giờ!
Gió đêm lùa vào từ ngoài cửa sổ xe, khiến tinh thần của nàng hơi sảng khoái. Thở sâu một hơi, đang định đưa tay bật đài thì, nàng lại bất ngờ nhìn thấy giữa đường công lộ phía trước đột nhiên xuất hiện một nam nhân!
Người đàn ông này xuất hiện quá đột ngột, ai mà ngờ được có người đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại chạy ra giữa đường mà đi lang thang bừa bãi?
Trớ trêu thay, lúc này, cả hai hướng trái phải phía sau đều có đèn xe chiếu tới, Tô Mạn Nhi ngay cả phương hướng cũng không dám đánh, chỉ có thể theo bản năng đạp mạnh thắng xe.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch đó, nàng thấy rõ ràng thần sắc trên mặt nam nhân cực kỳ mờ mịt, giống như đang mộng du ngu ngơ đứng đó. Mắt thấy xe của mình đâm tới, vậy mà hắn không tránh không né, thậm chí ngay cả một chút ý muốn né tránh cũng không có.
Muốn chết?
Muốn chết thì cũng đừng tìm đến tôi chứ! Đây là ý nghĩ cuối cùng của Tô Mạn Nhi trước khi đụng vào người.
“Kétttt----” Bánh xe và mặt đất ma sát kịch liệt phát ra tiếng chói tai, nhưng mà khoảng cách thật sự quá gần, xe của Tô Mạn Nhi vẫn chưa hoàn toàn phanh lại, liền cứ thế mà đâm trúng nam nhân kia một cú chắc chắn.
“Ầm!” Một tiếng vang trầm đục, người đàn ông kia bị đụng ngã lăn cách xe ba mét, sau đó liền nằm bất động ở đó.
“Tiêu rồi, tiêu rồi! Tôi đụng vào người rồi, tôi đụng chết người rồi!” Tô Mạn Nhi bị dọa đến mức gương mặt xinh đẹp trắng bệch, tay chân luống cuống không biết nên như thế nào cho phải.
Qua một lúc lâu, Tô Mạn Nhi mới thật không dễ dàng cố lấy dũng khí, tay chân lúng túng xuống xe, do dự đi tới trước mặt nam nhân kia, run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở của hắn!
Lần thăm dò này, lòng Tô Mạn Nhi cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, nàng ôm ngực niệm A Di Đà Phật mà nói: “Còn may còn may, ông trời có mắt, Bồ Tát phù hộ, vẫn chưa chết, vẫn chưa chết đâu!”
Kiểm tra xem xét nam nhân từ trên xuống dưới một chút, trong lòng nàng không khỏi kinh nghi không ngớt. Người đàn ông này bị xe đâm bay xa đến vậy, lại không có chút ngoại thương nào, quần áo trên người cũng không rách, chỉ là dính một chút tro bụi mà thôi!
Thấy trang phục của hắn, nàng lại càng thấy kỳ quái hơn. Người này mặc một thân y phục không giống ai, tựa như trang phục cổ đại, tóc để dài ngoằng, dài đến mức có thể quấn mấy vòng trên cổ mà thắt cổ được. Điều khôi hài nhất là hắn còn buộc thành bím tóc giống như phụ nữ!
Tên này là vừa mới chuồn ra từ trường quay phim cổ trang? Hay là lén qua từ Thái Lan? Tô Mạn Nhi nghi hoặc khó giải, nhưng cẩn thận nhìn một chút, nàng lại không thể không thừa nhận, nam nhân này thật sự rất đẹp trai. Mặc dù lúc này đôi mắt của hắn nhắm nghiền, gương mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khí chất phi phàm, my vũ hiên ngang. Nhìn thêm mấy lần, lại có chút nóng tai tim đập loạn.
Choáng váng chết mất, đã đến lúc này rồi, mình còn đang nghĩ vớ vẩn gì đây? Tô Mạn Nhi thầm mắng mình một câu trong lòng, lúc này mới lay lay cánh tay nam nhân: “Tiên sinh, tiên sinh, ngài thế nào rồi? Có sao không?”
Lay gọi liên tục, suýt chút nữa phải dùng giày cao gót mà đá hắn, nhưng nam nhân vẫn không có chút phản ứng nào. Lần này Tô Mạn Nhi thật sự khó xử rồi.
Phải làm sao bây giờ? Mặc kệ sống chết của hắn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, một đạp ga liền phóng xe đi mất? Hành vi vô trách nhiệm như vậy, nàng không làm được. Lỡ như hắn nằm ở đây còn chưa chết mà lại bị xe phía sau nghiền chết thì sao? Vậy không phải mình là hung thủ giết người thật sự sao?
Vậy bằng không đưa hắn đến bệnh viện? Cái này càng không được, mình trước khi lái xe đã uống rượu, mặc dù không uống say, nhưng cũng thuộc loại lái xe nguy hiểm. Lúc này còn đụng vào người, một khi bị cảnh sát giao thông bắt được, treo bằng, giữ xe đều vẫn là chuyện nhỏ. Vạn nhất làm không tốt bị nhốt vào, vậy coi như xong đời rồi.
Khi Tô Mạn Nhi đang thất thần, nam nhân kia lặng lẽ mở mắt, thấy một nữ nhân tư sắc nhu mỹ, phong tư trác tuyệt ngồi xổm ở bên cạnh cũng rất là kinh ngạc. Nhưng điều khiến hắn không thể rời mắt hơn lại là xuân quang rò rỉ dưới váy nữ nhân. Góc nhìn của hắn căn bản không cần dùng từ “khuy” cũng có thể thưởng thức được xuân quang cực kỳ mỹ diệu. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện