Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 70 : Sòng bạc
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 19:13 24-11-2025
.
Một vật phẩm đến từ rương thưởng cấp SSR.
Nó là… một cây trượng ngắn.
Quá ngắn để được xem như một pháp trượng thông thường, trông khá giống với… cây gậy chỉ huy tí hon mà một nhạc trưởng dùng để điều khiển dàn nhạc.
‘Không lẽ là…?’
Tôi thận trọng cầm cây trượng trong tay, kiểm tra các chỉ số của nó.
[Maestro(SSR) Lv.35]
— Phân loại: Pháp trượng
— Sức tấnd công: 35–50
— Độ bền: 10/10
— Tạo ra và điều khiển những lưỡi kiếm ma lực trong không trung. Sức tấn công của lưỡi kiếm tương đương với cây trượng. Số lượng lưỡi kiếm sẽ gia tăng lượng MP tiêu hao.
— Khi tấn công trực tiếp bằng cây trượng này sẽ gây sát thương cố định bằng 1% HP hiện tại của mục tiêu, đồng thời ngẫu nhiên áp một buff.
《” Hãy bắt đầu màn trình diễn nào!” — Một vị nhạc trưởng tàn nhẫn nào đó》
“Thật sự là Maestro rồi…!”
Vừa xoay cây trượng trong tay, tôi vừa huýt sáo, không giấu nổi sự thán phục.
Vũ khí độc quyền cấp SSR luôn đi kèm đủ loại chỉ số và hiệu ứng đặc biệt, và trong số đó, cây trượng này sở hữu năng lực kỳ lạ nhất.
Hiệu ứng tấn công cơ bản của nó là tạo ra những lưỡi kiếm ma lực. Nó sinh ra nhiều lưỡi kiếm bằng ma lực trong không trung và cho phép tôi phóng chúng theo ý muốn.
Ngoài ra còn có một đặc tính không được ghi rõ — thuộc tính của lưỡi kiếm ma lực được tạo ra sẽ thay đổi tùy theo người sử dụng.
Nếu Lilly dùng cây trượng này, cô ấy sẽ tạo ra lưỡi kiếm lửa, còn nếu là Jupiter, đó sẽ là lưỡi kiếm sét.
Còn tôi, vì không có thuộc tính ma pháp, lưỡi kiếm tạo ra sẽ không mang thuộc tính gì cả.
Dù vậy, miễn là tôi có đủ MP, đây vẫn là một cây trượng tuyệt vời cho phép thực hiện những đòn tấn công tầm trung vô cùng mạnh mẽ.
Dù tôi không phải pháp sư, tôi vẫn có thể tạo ra một lượng sát thương phép thuật khả quan.
‘Nhưng điểm độc đáo nhất của vũ khí này lại nằm ở buff khi tấn công trực tiếp.’
Khi đánh trực tiếp bằng cây trượng, nó không chỉ gây sát thương cố định mà còn ban cho mục tiêu một buff có hiệu năng khá cao.
Trong game, mỗi khi đến lượt của nhân vật trang bị nó, họ sẽ vung trượng đánh vào đồng đội.
Đúng là 1% HP hiện tại cũng đau thật, nhưng đổi lại, buff nhận được còn giá trị hơn rất nhiều.
‘…Khoan đã, vậy chẳng lẽ giờ tôi phải đánh các thành viên trong đội bằng cái này sao?’
Một cảnh tượng kỳ lạ thoáng hiện lên trong đầu tôi.
Hình ảnh các thành viên trong đội nằm úp xuống cạnh nhau, nơm nớp lo sợ chờ đợi cây trượng nhỏ trong tay tôi vung xuống…
‘Trong game thì chẳng có hậu quả gì khi đánh đồng minh. Nhưng đây rõ ràng là hiện thực.’
Nếu tôi đột nhiên vung trượng đánh bọn họ, chắc chắn sẽ tạo ra một phản ứng dữ dội. Thậm chí, toàn bộ sự tin tưởng tôi đã xây dựng có thể bị phá hủy.
‘Làm thế nào để vừa thuyết phục họ, vừa có thể đánh bằng cây trượng này…?’
Tôi cúi nhìn cây trượng ngắn trong tay, chìm sâu vào suy tư.
‘Đánh đòn khi họ phạm lỗi sao? Gõ vào lòng bàn tay? Nếu chỉ phớt nhẹ qua thì có thể kích hoạt hiệu ứng của trang bị này không? …Không lẽ ta thật sự làm vậy sao?’
Hình phạt thân thể hoàn toàn không phù hợp với mối quan hệ giữa chúng tôi, nên chuyện dùng nó để trừng phạt cũng không thể chấp nhận được.
‘Vậy phải làm sao để mọi người đều chấp nhận chuyện bị đánh bằng cây trượng này?’
…Và thế là, một đêm dài kỳ quái trôi qua trong những suy nghĩ miên man.
*****
Ngày hôm sau. Buổi sáng.
[Stage 4]
— Thời gian đến khi bắt đầu: 10 ngày
Chỉ còn mười ngày trước khi stage tiếp theo bắt đầu, tôi rảo bước vào thị trấn. Công việc trước hết là tìm đến hai vị lãnh đạo của các Công hội Thợ đá và Công hội Thợ mộc.
“À, Điện hạ!”
“Điện hạ đã đến sao?”
Hai người đàn ông, vốn đang làm việc chung tại xưởng hợp tác, ngay lập tức cúi chào tôi một cách trang nghiêm. Tôi tiến đến, trao đổi vài câu xã giao nhanh, rồi đi thẳng vào vấn đề.
“Chúng ta sẽ bắt đầu khôi phục pháo đài tiền đồn.”
“…!”
“Pháo đài tiền đồn… ngài nói sao?”
Một chút căng thẳng thoáng hiện trên khuôn mặt của hai hội trưởng. Tôi gật đầu nghiêm túc.
Pháo đài tiền đồn.
Đó là pháo đài được xây dựng ngay trước hồ Đen phía Nam, là nơi chúng tôi chiến đấu với bầy Nhện Đen trong giai đoạn hướng dẫn. Thiệt hại từ stage đó nghiêm trọng đến mức nơi này hiện tại đã bị bỏ hoang.
Nhưng giờ đây, đã đến lúc bắt đầu công tác tu sửa.
“Chắc ta không cần phải nhắc các ông tầm quan trọng của pháo đài tiền đồn.”
Hai hội trưởng lặng lẽ gật đầu.
Đó là tuyến phòng thủ dựng ngay trước hồ, nơi quái vật bò lên. Nếu quản lý tốt pháo đài tiền đồn này, tôi sẽ giảm đáng kể số lượng quái xâm nhập thành phố Crossroad. Thậm chí có thể ngăn chặn các chiến thuật bao vây của bầy quái vật. Vấn đề, như thường lệ, là công tác bảo trì.
Tiền đồn sẽ luôn chịu đựng làn sóng tấn công đầu tiên, ngay trên tuyến đầu. Nếu pháo đài này thất thủ, toàn bộ binh lính đồn trú có khả năng sẽ tử trận.
“Những cuộc xâm nhập của quái vật ngày càng hung hãn. Không chỉ vận hành pháo đài tiền đồn, mà ngay cả công việc tu sửa cũng ẩn chứa những rủi ro đáng kể,” tôi nói, nhìn chăm chú vào khuôn mặt căng thẳng của hai vị hội trưởng.
“Tuy nhiên, vì phòng thủ tiền tuyến trong tương lai, đây là nhiệm vụ cần thiết mà chúng ta phải thực hiện.”
“Vâng…”
“Chúng thần đã hiểu.”
“Pháo đài tiền đồn khá xa. Hơn nữa, công việc chỉ có thể thực hiện giữa các trận phòng thủ chiến, nghĩa là đây sẽ là dự án dài hạn. Hãy bắt đầu khôi phục mọi thứ một cách chậm rãi nhưng chắc chắn.”
Tôi chỉ vào đống gỗ và đá chất cạnh xưởng.
“Trước hết, cần bảo đảm và vận chuyển vật liệu. Tất nhiên, ta sẽ cung cấp chi phí cần thiết cho vật liệu và nhân công. Hai ông hãy xác định những gì cần cho việc tu sửa và trình lên cho ta.”
“Vâng, thưa Ngài!”
“Chúng thần sẽ hoàn thành niềm tin mà Ngài giao phó.”
“Đây là một ủy thác vì toàn nhân loại. Ta tin cậy ở các ông.”
Tôi thanh toán ngay chi phí cho công tác tu sửa.
Rốt cuộc, dù là máy móc hay con người, một chút dầu mỡ cũng giúp mọi việc vận hành trơn tru.
*****
Tiếp theo, tôi hướng đến xưởng rèn.
Nơi này nhộn nhịp từ sáng sớm. Ngay khi tôi bước vào, Hội trưởng Công hội Thợ rèn đã lao tới.
“Chào mừng, thưa Điện hạ! Ngài đến để kiểm tra tiến độ của các khẩu súng ma thuật chúng thần đang chế tạo sao?”
“Không, việc đó chưa cần gấp.”
Black Queen đã hoàn thành vài ngày trước. Tôi không định thúc giục ba khẩu còn lại.
“Hôm nay ta đến vì việc tháo rời trang bị.”
Tôi ra hiệu cho Lucas, đang đứng sau lưng tôi. Lucas xếp trang bị lên bàn làm việc.
Đó là tập hợp các trang bị hư hại từ trước.
Một cặp thương và khiên kỵ sĩ SSR của Evangeline mà tôi đã làm hỏng do… sơ ý.
Và một cặp thương và khiên kỵ sĩ SSR khác của Evangeline cũng vừa bị hỏng trong trận chiến hôm qua.
Tổng cộng, bốn món trang bị cấp SSR đã bị hư hại.
May mắn là không ai tử trận, nhưng mất đi những món trang bị hạng cao như vậy, tôi cảm thấy bụng như sôi lên vì tức giận.
Đặc biệt là vì hai món bị hỏng do lỗi của tôi!
“Các ông có thể tách rời Magic Core từ những trang bị này không?”
Tháo rời trang bị nghĩa là nung chảy chúng để thu hồi các thành phần vật liệu.
Với trang bị còn nguyên vẹn, xác suất thu hồi Magic Core thành công là khoảng 50%. Tuy nhiên, với trang bị hư hại, con số này sẽ thay đổi
Tùy mức độ hư hỏng, khả năng thu hồi Magic Core sẽ giảm mạnh.
Nếu cực kỳ may mắn, chúng tôi có thể thu hồi nguyên vẹn Magic Core, nhưng phần lớn thời gian thì chỉ nhận được vài mảnh vật liệu khác.
‘Xin hãy trả lại các Magic Core cho tôi! Làm ơn!’
Trong khi cầu xin trong thầm lặng, tôi vẫn đứng nghiêm trang trước mặt vị cấp dưới của mình, đúng với phong thái của một vị chúa.
Hội trưởng Công hội Thợ rèn gật đầu với khuôn mặt nghiêm trọng.
“Thần sẽ làm hết sức, thưa Điện hạ.”
“Ta sẽ chờ đợi kết quả.”
Sau khi nhìn thấy các trang bị hư hại được đưa vào lò nung lớn, tôi rời khỏi xưởng rèn.
Nung chảy trang bị và thu hồi vật liệu sẽ mất một hoặc hai ngày.
‘Hy vọng có thể thu hồi ít nhất một Magic Core…’
Tôi lên xe ngựa đậu trước cửa xưởng rèn, lần nữa cầu nguyện trong lòng.
Điểm đến cuối cùng tôi cần đến là xưởng của Hội trưởng Công hội Luyện kim.
*****
“Chúng thần đã nghiên cứu những mảnh găng tay golem mà ngài để lại cho chúng thần lần trước.”
Xưởng của Công hội Luyện kim.
Vị Hội trưởng Công hội Luyện kim, người đã dẫn tôi vào trong, chỉ tay về phía nội thất của xưởng.
Các luyện kim sư đang phân tích những mảnh găng tay golem mà tôi đã thu hồi được một phần trong lần thám hiểm tự do trước, cùng với số lượng lớn lấy được ở trận phòng thủ chiến lần này.
“Trong đó có ẩn chứa công nghệ thất truyền của nền văn minh ma thuật từ hàng trăm năm trước. Một khi việc phân tích hoàn tất, nó sẽ giúp gia tăng độ bền cho giáp trụ và tường thành của chúng ta.”
Thông qua việc cung cấp lượng lớn các mẫu vật thu hoạch được từ một số quân đoàn quái vật nhất định, xưởng luyện kim hoàn toàn có thể nâng cấp các trang bị phe ta thông qua nghiên cứu.
Nhìn chung, mảnh găng tay golem sẽ gia tăng bậc của hộ giáp. Hẳn là sẽ rất hữu ích.
“Ngoài thứ này ra, hôm nay ta cũng đến đây vì các tạo tác.”
Tôi vừa nói vừa lần lượt nhìn Hội trưởng Công hội Luyện kim và Lilly.
“Chúng ta cần tăng cường các tạo tác phòng không. Trong kho còn thứ nào không?”
“Phòng không… ý ngài là những tạo tác dùng để đánh chặn kẻ địch trên không trung sao?”
“Không sai.”
Trong ‘Protect the Empire’, tồn tại vài quy luật liên quan đến sự xuất hiện của các quân đoàn quái vật.
Một trong số đó là: trong mỗi năm màn sẽ có ít nhất một lần xuất hiện quái vật biết bay.
Ví dụ, từ Stage 1~5 sẽ có ít nhất một lần, và từ Stage 6~10 cũng có ít nhất một lần. Cứ thế tiếp diễn.
‘Hoặc là Stage 4, hoặc là Stage 5, nhất định chúng tôi sẽ phải đối mặt với quái vật bay.’
Nếu nó thật sự xuất hiện ở Stage 4, thì chuẩn bị từ bây giờ là việc cấp bách nhất.
Nếu nó xuất hiện ở Stage 5, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn đôi chút.
Những màn là bội số của 5 đóng vai trò như boss stage, nơi số lượng và chất lượng bầy quái vật vượt trội hoàn toàn.
Nếu quái vật bay xuất hiện tại đó, thì dù thế thì việc chuẩn bị ngay từ bây giờ cũng không dư thừa.
Vì vậy, mục tiêu là bắt đầu tích trữ các tạo tác phòng không ngay từ bây giờ.
“Hãy lập danh sách tất cả các tạo tác có khả năng phòng không và có thể sửa chữa và mang đến cho ta ngay bây giờ.”
“Tuân lệnh, Điện hạ!”
Hội trưởng Công hội Luyện kim và Lilly vội vã chạy về phía nhà kho.
Trong lúc hai người họ đang bận rộn lục tìm trong kho, tôi chìm sâu vào suy nghĩ.
‘Chiến đấu với quái vật bay hoàn toàn khác với phòng thủ thông thường.’
Chướng ngại trên mặt đất hay các rào chắn trở nên vô nghĩa, chiều cao của tường thành cũng mất đi tác dụng.
Ngay cả việc bắn tỉa tầm xa cũng không thể tiến hành suôn sẻ.
Trong hoàn cảnh đó, lũ quái vật từ trên không lao xuống với tốc độ cao sẽ cưỡng ép kéo chúng tôi vào một trận cận chiến.
Nói cách khác, giao tranh tầm gần là không thể tránh khỏi.
‘Chiến thuật làm mỏng đội hình địch bằng hỏa lực tầm xa trở nên vô dụng. Tôi cần xây dựng một tuyến cận chiến vững chắc và ổn định.’
Tôi đưa tay day trán. Chỉ nghĩ đến việc cận chiến thôi cũng đủ khiến đầu tôi nhức nhối.
Tôi vẫn luôn nói rồi, chúng tôi thiếu nhân lực!
‘Giá mà có thêm một tổ đội phụ ra hồn nữa thì tốt biết mấy…!’
Không phải là tôi chưa chiêu mộ thêm nhân vật.
Nhưng tất cả đều là cấp N, không có đặc điểm nổi bật và cấp độ lại thấp.
Nếu được bồi dưỡng thì cũng có thể dùng được, nhưng tuyệt đối không thể sánh với tổ đội chính.
‘Vì sao người dùng được lại ít đến vậy chứ?!’
Tổ đội chính gồm hai tiên phong cấp SSR, một pháp sư diện rộng cấp SR, và một tay bắn tỉa gian lận — đội hình xa hoa không thể chối cãi.
Bắt đầu từ tổ đội phụ, nguồn nhân tài hoàn toàn cạn kiệt. Trong khi Stage 4 đã cận kề, chúng tôi lại đang quá gấp gáp.
‘Phải nhanh chóng tuyển được người giỏi thôi…’
Ngay lúc đó, Lilly và Hội trưởng Công hội Luyện kim quay lại.
“Đây là danh sách các tạo tác phòng không có thể sửa chữa!”
“Để ta xem.”
Tôi nhận lấy danh sách và lướt mắt qua.
“Ừm, tốt. Cái này, cái này, và cái cuối này… ba món. Ưu tiên sửa chữa chúng và bố trí lên tường thành.”
“Tuân lệnh! Thần sẽ bắt tay vào sửa chữa ngay!”
Vừa nhận mệnh lệnh xong, Lilly đã biến mất vào trong xưởng cùng danh sách trên tay.
Này, cô không cần lo lắng như vậy đâu, ta sẽ không đưa cô đến nơi nguy hiểm nữa… trừ khi tôi thiếu người.
Sau khi nhận lời chào tạm biệt đầy trang trọng của Hội trưởng Công hội Luyện kim, tôi rời khỏi xưởng.
“Phù.”
Bên cạnh tôi, trong lúc đang hít sâu và nới lỏng cổ áo, Lucas nở nụ cười.
“Điện hạ đã vất vả rồi.”
“Không đâu. Ta chỉ đi loanh quanh và ra lệnh thôi mà.”
Tôi cầm bình nước Lucas đưa và uống một ngụm. Lucas đưa tay về phía cỗ xe ngựa.
“Công việc đã xong rồi chứ? Chúng ta trở về dinh thự thôi. Dù sao, ngài vẫn cần nghỉ ngơi thêm.”
“Nghe như thế ta sắp chết đến nơi vậy.”
Anh mới là kẻ cần nghỉ ngơi nhiều hơn đấy, không phải ta.
Tôi trả lại bình nước cho Lucas và hất cằm về phía nội thành.
“Chúng ta cần đến thêm một nơi nữa.”
“Chẳng phải chúng ta đã thăm hết các xưởng cơ sở rồi sao?”
“Đúng vậy, ta đã ghé thăm tất cả các xưởng. Nhưng còn một nơi khác ta cần kiểm tra.”
Tôi khẽ mỉm cười.
“Ta sẽ xây dựng một công trình tiện ích mới trong thành phố. Hôm nay ta sẽ đi gặp những người sẽ làm việc ở đó, và tìm một vị trí thích hợp.”
“Là công trình gì vậy? Một công trình phòng thủ mới sao? Hay là khu huấn luyện kỵ sĩ cho quân đoàn riêng của ngài?”
“Không, không liên quan đến phòng thủ.”
Mở cửa sổ hệ thống và gọi lên bản đồ toàn thành, tôi dùng mắt tìm kiếm một địa điểm phù hợp.
“Ta sẽ xây một sòng bạc.”
“…Ngài vừa nói gì cơ?”
Với giọng điệu không thể tin nổi, Lucas chậm một nhịp rồi mới phản hồi.
Tôi lặp lại.
“Một sòng bạc, Lucas. Sòng bạc. Nơi các quý tộc và phú thương có thể hợp pháp đánh bạc.”
“…”
“Cụ thể, ta đang nghĩ đến việc xây một khách sạn kết hợp sòng bạc. Không biết vị trí nào sẽ thích hợp đây…”
Nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị, Lucas dần dần nở một nụ cười ấm áp. Sao hắn lại nhìn ta như vậy? Ánh mắt đó là sao chứ?
“Quả nhiên, ngài đúng là Đệ nhị Hoàng tử Ash độc nhất vô nhị mà thần vẫn nhớ, thưa Điện hạ.”
“Hả? Ý anh là sao?”
“Ngài, sau tất cả, vẫn không bỏ được cảm giác liều lĩnh, không quên được hương vị cờ bạc, nên bây giờ ngài đang nghĩ đến việc xây sòng bạc ở cái thành phố hẻo lánh này… Thần, Lucas, chỉ có thể khâm phục sự nhất quán của ngài.”
“Ta sẽ đánh ngươi đấy, tên khốn!”
Tôi suýt nữa đã dùng cây trượng ma thuật mới nhận mà nện lên đầu anh ta. Có khi nên thêm buff cho nó đau hơn một chút mới phải, thật là không có tôn ti trật tự!
“Không phải như vậy đâu, Lucas! Nghe ta nói cho kỹ đây! Việc này không phải để ta giải trí!”
Tôi giơ ngón trỏ lên và tuyên bố đầy nghiêm túc.
“Ta dự định sẽ dùng nó để dụ dỗ các nhân vật anh hùng khác!”
.
Bình luận truyện