Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 7 : Dòng lũ chết chóc

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 19:23 12-11-2025

.
“Hãy trấn tĩnh lại.” Một thoáng hoảng loạn lướt qua trong tâm trí tôi, nhưng tôi lập tức ép mình bình tĩnh. “Nữ hoàng chắc chắn phải ở đâu đó.” Ả ta rõ ràng được liệt kê trong danh sách kẻ địch của màn này. Nghĩa là chắc chắn ả ta đang ẩn náu đâu đó trên bản đồ. “Hơn nữa, mục tiêu của màn này không phải là tiêu diệt trùm. Việc không hiện dấu chỉ trùm quái cũng không có gì lạ.” Tôi nhớ lại hình dạng phân bố như mạng nhện của lũ quái vật mà mình quan sát được trước đó, nhanh chóng đánh giá đám sinh vật đang bao vây trước mắt. Dù cuộc tấn công tổng lực đang nổ ra dữ dội, chắc chắn vẫn có một lực lượng dự bị đang chờ ở phía sau. Một tuyến sau được bảo vệ kỹ càng. Các đơn vị hộ tống luôn sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống. Nữ hoàng phải ở đó. —Đoàng! —Rầm! Ngay ở tiền tuyến của pháo đài, trận chiến giữa binh lính và lũ nhện đã bùng nổ, tiếng gào thét của cuộc giao tranh vang vọng khắp nơi. Tiếng pháo nổ chát chúa, tiếng kim loại va chạm, tiếng kêu đau đớn… “Nó ở đâu?” Giữa cơn hỗn loạn, tôi cuống cuồng nhìn khắp bản đồ. “Nó đâu rồi? Ở đâu cơ?” Rồi ánh mắt tôi dừng lại ở một điểm. Phía tây nam của pháo đài tiền tuyến. Những chấm đỏ nổi bật, tách biệt khỏi cụm chính, được đánh dấu rõ ràng trên bản đồ. “Tìm thấy rồi!” Tôi lập tức hét lên. “Damien!” “Có mặt!” “Nó ở đó! Ngươi có thấy không?” Tôi chỉ tay về hướng tây nam. Damien nheo mắt, cau mày, tập trung quan sát khu vực tôi chỉ. Tôi định đưa cho cậu ta chiếc ống nhòm trên tay mình nhưng… “…Vâng. Thần cũng thấy một thứ khả nghi. Ở đó có một nhóm nhện đang đứng yên.” Damien xác nhận điều đó mà không cần ống nhòm, chỉ bằng mắt thường. Cậu ta thật sự nhìn thấy được sao? Tôi chỉ thấy toàn những đốm mờ mịt thôi. Thị lực của cậu ta sắc đến mức nào vậy? “Trong số đó hẳn có Nữ hoàng. Ngươi có nhận ra được không?” “…” Damien đang quan sát thì bất chợt khựng lại. “Ý ngài là sinh vật có nửa thân trên của người và nửa thân dưới của nhện phải không?” Tìm thấy ngươi rồi. “Chính xác.” “Vâng, thần thấy rồi. Trông nó… thật đáng sợ…” “Đừng sợ. Nó sẽ sớm bị nghiền nát dưới pháo của chúng ta.” Tiếp đó, tôi ra lệnh cho đội pháo thủ. “Xoay pháo! Hướng nòng về phía nam—tây nam! Damien và ta sẽ hiệu chỉnh tọa độ!” —Vùuu! Các pháo thủ đồng loạt xoay thiết bị, điều chỉnh toàn bộ hướng pháo. Nòng pháo tràn ngập mana như một dòng lũ dữ, hướng thẳng về phía xa — nơi Nữ hoàng đang ẩn mình. “Pháo Mana, sẵn sàng khai hỏa!” “Nguồn mana đã tích đầy! Có thể bắn bất cứ lúc nào!” “Tốt lắm!” Tôi nắm lấy tay Damien, dẫn cậu ta đến bảng điều khiển của Pháo Mana. Dù là một cổ vật mạnh mẽ, cơ chế ngắm bắn của nó lại thô sơ đến đáng thất vọng. Chỉ có một dấu thập đơn giản để ngắm, và một cần bóp nặng nề để khai hỏa. “Cầm lấy cái này.” Tôi giục Damien, người đang đứng trước cò súng với vẻ đầy lo lắng. Damien, mồ hôi lạnh túa ra, đưa tay run rẩy chạm vào cò. Nhưng cậu ta không thể kéo nó. “Ơ… Thưa Điện hạ.” “Gì thế?” “Thần… không chắc là mình có thể làm được.” Damien quay lại nhìn tôi, gương mặt méo mó vì căng thẳng. “Thần… chưa từng trải qua chuyện như thế này. Giao cho thần một việc quan trọng đột ngột thế này… thật sự…” “Damien.” Tôi đặt tay lên vai cậu ta, nhẹ nhàng. “Kể cả khi ngươi bắn trượt thì cũng không sao cả.” “Sao cơ?” “Mọi trách nhiệm, sẽ do ta gánh vác.” “…” “Kể cả khi ngươi sai, thất bại, hay làm hỏng hết mọi thứ! Cũng không sao. Ta sẽ chịu trách nhiệm cho mọi vấn đề.” Binh sĩ chỉ cần tuân lệnh. Còn hậu quả — đó là việc của chỉ huy. “Tất cả những gì ngươi cần làm là nhắm thẳng vào sinh vật đó, rồi bóp cò. Thế thôi.” Tôi cố nở một nụ cười trấn an. “Ngươi đang đòi lại công bằng cho người bạn của mình đấy.” “Công bằng… cho bạn thần…” Nghe vậy, ánh mắt Damien thay đổi hẳn. Cậu ta hít một hơi thật sâu, rồi nắm chặt lấy cò súng, ánh nhìn hướng về phía tây nam qua ống ngắm. Dưới sự điều chỉnh chuẩn xác của Damien, nòng pháo dịch chuyển góc nghiêng. Chỉ mất vài giây để căn chỉnh. —Cạch! Rồi, dồn hết sức, Damien bóp cò. —Rèèèng! Rèèèng! Các bánh răng kim loại xoay tròn, khởi động chuỗi cơ chế ma thuật phức tạp. —Xẹt! Mana tập trung phát sáng rực rỡ ở đầu nòng, rồi… —ĐOÀNG! Một lực lượng khủng khiếp được phóng ra. Sức mạnh bộc phát của Pháo Mana trong trạng thái quá tải vượt ngoài dự đoán của chính các pháo thủ. Bị choáng bởi tiếng nổ và sóng xung kích, các pháo thủ ngã dúi dụi, tôi cũng ôm tai ngã nhào xuống đất. Nhưng đôi mắt tôi vẫn mở to, dõi theo đường bay của viên đạn mana. ‘Trúng đi.’ Quả cầu năng lượng sáng rực lao xé bầu trời. ‘Trúng đi!’ Nó vạch ra một đường kẻ dài trên chân trời phía nam, thẳng vào tâm đám chấm đen đang dày đặc. “Trúng rồi!” Tôi hét lên mà không kịp nghĩ. —ĐOÀNG! Rồi vụ nổ vang dội. Quả đạn pháo mana rơi xuống, tạo ra một vụ nổ khổng lồ. Dù ở khoảng cách xa, cột bụi vẫn bốc cao thấy rõ. Tôi bật dậy. “Chúng ta bắn trúng chứ?!” Câu trả lời không đến từ Damien, mà từ trinh sát đang quan sát qua ống nhòm. “Trúng đích! Trúng đích rồi! Quả pháo rơi thẳng vào giữa đám sinh vật đó!” Tiếng reo hò vang dậy trên boong pháo. Giống như những người khác, Damien ngồi bệt dưới đất, ngơ ngác nhìn đôi tay mình. Các pháo thủ chạy tới, vỗ vai cậu ta liên hồi. “Cậu làm được rồi, nhóc con! Đây là lần đầu của cậu thật sao?” “Ờ, tôi…” “Cậu ngắm trúng mục tiêu xa thế nào được chứ? Ngay cả nhìn qua ống nhòm còn khó nữa là!” “Tôi… cũng không biết…” Damien nhìn đôi tay mình, như không tin nổi. “Tôi chỉ làm theo lời Điện hạ nói… Lúc cầm cò, tự nhiên thần biết phải làm gì, cơ thể tự phản ứng theo.” Đó là nhờ hiệu chỉnh chỉ số trong trò chơi, hay là năng lực thật của Damien? Tôi chưa kịp nghĩ tiếp, thì trinh sát bỗng kêu lên, giọng run rẩy. “…Thưa Điện hạ.” “Có chuyện gì?” “Chúng đang di chuyển.” “Cái gì đang di chuyển?” “Đội quân nhện… chúng bắt đầu hành động!” Tôi giật lấy ống nhòm, thay vị trí trinh sát, nhìn qua. “…!” Chỉ trong vài giây. Lũ nhện ở phía xa bắt đầu đồng loạt chuyển động ra xa, vẫn giữ nguyên đội hình phòng thủ? ‘Khốn kiếp!’ Tôi nghiến răng. Đội Quân Nhện Đen lẽ ra phải dừng lại tại chỗ ngay khi Nữ hoàng bị giết — vì điều đó tương đương với việc mất não điều khiển. Nhưng chúng vẫn hoạt động bình thường. Không chỉ nhóm bị trúng pháo, mà cả bọn đang tấn công căn cứ tiền tuyến cũng không hề chậm lại. ‘Chuyện này chỉ có thể là…!’ Ngay lúc đó — —Hiiiiiiiiii… Một tiếng rít chói tai vang vọng khắp chiến trường. Không cần đoán cũng biết nó thuộc về ai. —KiyAAAAAAAAAAAAA! Tiếng thét kinh hoàng của Nữ hoàng nhện chấn động cả mặt đất. Dù ở khoảng cách xa, áp lực từ tiếng gào đó khiến tôi nghẹt thở trong giây lát. Binh lính ôm đầu, hoảng loạn. “Chuyện gì vậy? Sao thế này?!” “Chẳng phải chúng ta đã bắn trúng Nữ hoàng rồi sao?!” “Vì sao nó vẫn sống?!” Viên đạn mana đã trúng mục tiêu. Nhưng thương tổn gây ra chưa đủ. “Tất cả bình tĩnh lại! Giữ đội hình! Tiếp tục khai hỏa vào con quái vật đó!” Tôi hét lên, thu hút sự chú ý của các binh sĩ đang run rẩy đồng loạt quay lại nhìn. Tôi gào lớn hơn. “Nạp đạn đi! Nhanh lên!” “V—vâng!” Các pháo thủ run tay, nhưng vẫn cố điều khiển pháo mana. Họ làm nguội nòng pháo, chuẩn bị đạn mới. Rồi… —KiyAAAAAAAAAAAAA! Tiếng thét chói tai của Nữ hoàng nhện lại vang lên lần nữa, toàn bộ quân đoàn Nhện Đen đồng loạt thay đổi hướng di chuyển. —Hiiiiiiiii! —Kyieeeek! Lũ nhện đang tấn công tiền tuyến bỗng đồng loạt quay đầu — hướng thẳng về phía chúng tôi. Những cặp mắt kép đỏ rực lóe sáng rợn người. Tôi rùng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng. Nhanh trí lắm đấy, Nữ hoàng! —Thùm—thùm—thùm—thùm—thùm! Lũ nhện, vốn đang tấn công khắp căn cứ, giờ đồng loạt đổi hướng, lao như bão về phía vị trí pháo binh. Trinh sát hét lên. “Chúng đang xông thẳng về khu vực lắp đặt pháo!” “Nhóm phía dưới sẽ phụ trách việc phòng thủ! Các người chỉ cần nạp pháo thật nhanh! Mau lên!” Tôi thúc giục. “Phải hạ Nữ hoàng trước khi chúng đến được đây! Nạp đạn—!” Các pháo thủ vội vàng làm nguội pháo, nạp năng lượng. Chỉ trong chốc lát, viên đạn kế tiếp đã sẵn sàng. Viên chỉ huy pháo hô lớn, mồ hôi nhễ nhại. “Nạp xong rồi!” “Damien! Bắn!” Damien, đang nheo mắt xác định vị trí Nữ hoàng, kéo cò ngay khi tôi dứt lời. —Cạch! —Xẹt! Xẹt! —ĐOÀNG! Mana tuôn trào như sấm sét, rồi một quả đạn năng lượng khác được bắn ra. Tôi nuốt khan, dõi theo qua ống nhòm. Viên đạn vẽ một đường cong hoàn hảo trên bầu trời, rơi thẳng xuống đầu Nữ hoàng— —ĐOÀNG! Trúng. Nó giáng thẳng vào đầu con quái vật khiến tôi sởn gai ốc. “Trúng rồi! Lần này trúng đích!” Một binh sĩ phía sau nhảy cẫng lên. Nhưng tôi không hề vui mừng. —Kieeeeeeek! Bởi vì bầy nhện đang lao đến vẫn không hề chậm lại. ‘Không đủ!’ Dù chỉ thấy mơ hồ, tôi vẫn biết Nữ hoàng chưa chết. Tôi nghiến răng. Nếu là con Nữ hoàng bình thường của Đội Quân Nhện Đen, loại xuất hiện giữa năm thứ hai của trò chơi, thì sức công phá hiện tại dư sức kết liễu trong hai phát. Dù sao Quân đoàn Nhện Đen vốn nổi tiếng vì sở hữu những quân lính mạnh mẽ, chứ không vì Nữ hoàng của chúng đáng gờm. Nhưng Nữ hoàng của màn hướng dẫn này… Tôi không hề có thông tin nào về ả ta. Nếu chỉ số của ả ta khác biệt hoàn toàn thì sao? Nếu ả ta có một kỹ năng phòng ngự nào đó thì sao? Hoặc tệ hơn — nếu ả ta bất tử thì sao? ‘Vậy thì…’ Một chuỗi suy nghĩ u ám lướt qua. Tôi lắc đầu mạnh. Không được nghĩ xa. Chỉ có thể làm hết sức trong khả năng. Giữ vững đến giây cuối cùng, và tìm cơ hội phản công…! “Thưa Điện hạ!” Viên chỉ huy pháo hối hả chạy đến báo cáo. “Lõi Ma Thuật sắp quá tải do hậu nạp của việc nạp năng lượng cưỡng bức! Nòng pháo cũng bị hư hại nặng! Số lần bắn còn lại ít hơn dự kiến!” “Đừng vòng vo nữa! Chúng ta còn bắn được bao nhiêu phát nữa?” “Tổng cộng là năm! Chúng ta đã bắn hai, vậy nên còn lại ba!” Ba cơ hội. Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc cầu mong Nữ hoàng bị tiêu diệt trong ba phát cuối cùng ấy. ‘Không, thực ra…’ Tôi nhìn xuống tuyến phòng thủ xung quanh toà tháp trung tâm, nơi lắp đặt pháo. ‘Phải là hy vọng ả ta sẽ chết trước khi chúng tôi bị lũ nhện ở phía dưới xé xác.’ Tôi có chút bi quan về việc liệu chúng tôi có thể dùng hết ba lượt bắn đó hay không. —Ầm! Rắc—rắc! Tuyến phòng tuyến phía ngoài đang sụp đổ. Lũ nhện chen chúc như một dòng lũ đen ngòm, nghiền nát binh lính bằng răng và các chi, dễ dàng xuyên thủng tườn thành như đậu hũ, rồi bắt đầu tràn vào. “Chặn chúng lại! Cố giữ vững vị trí!” Lucas, toàn thân nhuộm máu quái vật, vung kiếm gào lên. Nhưng tuyến phòng thủ phía trong cũng đã trên bờ vực sụp đổ. “Áaaah!” “Kuaaah!” Từng người ngã xuống, tiếng kêu la vang khắp chiến trường. Đôi mắt đỏ rực của bầy nhện lấp ló trong làn khói và máu, khi chúng bắt đầu tràn qua bức tường vỡ nát. Tôi siết chặt nắm đấm, nhìn xuống dòng lũ tử thần đang ào đến ngay trước mắt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang