Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 5 : Đặc tính kỳ lạ

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 19:21 12-11-2025

.
‘Đầu tiên trong danh sách — pháp sư, Lilly.’ Tôi nhanh chóng lướt qua bảng chỉ số tầm thường rồi mở thẻ đặc tính của Lilly. [Lilly (R)] — Đặc tính đã trang bị (1/3) ] Flame Skin Nó đây rồi! Đúng như tôi dự đoán — nguyên vẹn từ trong trò chơi. Flame Skin. [Flame Skin] — Một đặc tính tiến hoá từ nỗi sợ bị chạm vào. Biến cơ thể thành ngọn lửa để né tránh các đòn tấn công vật lý. Tiêu hao MP mỗi lần né tránh. Một đặc tính phòng thủ đáng khen. Rất tốt, nhưng vấn đề là — Lilly chính là người gây sát thương chủ lực của tổ đội này. Hơn nữa, cô ấy là pháp sư hệ hoả, với lượng tiêu thụ ma lực cực cao. Khoảnh khắc Lilly bắt đầu phải chịu một đòn vật lý cũng là lúc tổ đội đã chạm đến bờ vực diệt vong. Trong tình huống đó, thay vì kích hoạt đặc tính này, một người chơi bình thường sẽ chọn cách dốc cạn chút mana còn lại để tung ra một phép tấn công cuối cùng. Đó là chiến thuật hợp lý trong game. Nhưng tình huống hiện tại thì vô cùng khác thường. Tôi đang toan tính để tận dụng triệt để đặc tính này. ‘Tiếp theo — hiệp sĩ khiên, Ken.’ Tôi mở thẻ đặc tính trong bảng chỉ số của Ken. [Ken (N)] — Đặc tính đã trang bị (1/3) ] Urchin’s Survival Method Nó đây rồi. Urchin’s Survival Method. [Urchin’s Survival Method] — Một thói quen hình thành trong những năm tháng lang thang. Khi cảm nhận thấy nguy hiểm, bạn sẽ giảm mạnh sự hiện diện của mình, thoát khỏi tầm chú ý của mọi người xung quanh. Mỗi lần kích hoạt sẽ tiêu hao lượng lớn HP. Một đặc tính thực ấn tượng... nếu như Ken không phải là hiệp sĩ khiên. Ken là hiệp sĩ khiên — khiêu khích kẻ địch từ tuyến đầu, thu hút sát thương và gánh chịu đòn thay đồng đội. Anh ta có thể làm gì với một đặc tính tàng hình? Và còn tiêu hao một lượng lớn HP nữa? Đặc tính này phù hợp với đạo tặc hay sát thương cận chiến, chứ không phải với một hiệp sĩ khiên như Ken. Một sự kết hợp thật mâu thuẫn. Nhưng tôi vẫn phải tận dụng nó. Bởi những phương pháp thông thường đều vô dụng lúc này — tôi phải khai thác mọi biến số trong tầm tay. ‘Và cuối cùng là… Damien.’ Nuốt khan ngụm nước bọt khô khốc, tôi mở bảng chỉ số của Damien. Làm ơn, hãy có đi, làm ơn! Đặc tính của các nhân vật khác chỉ là phụ, có thể sẽ có chút tác dụng nếu sử dụng hợp lý. Nhưng đặc tính của Damien thì khác — nhìn chung trong toàn bộ trò chơi, nó là thứ phá vỡ quy tắc nhất từng xuất hiện. Hoàn toàn không thể thiếu trong việc lập chiến lược! Và rồi… [Damien (N)] — Đặc tính đã trang bị (1/3) ] Far-sight Nó đây rồi! Đặc tính điên rồ phá hỏng cả trò chơi ấy — nó tồn tại thật, trong thực tế này, y hệt như trong game. [Far-sight] — Một đặc tính chỉ có thể đạt được do sai sót của các vị thần. Luôn thấy những gì mình muốn thấy, và đánh trúng những gì mình muốn đánh. Thật vô lý đến cực điểm. Mô tả có vẻ mơ hồ, nhưng trong game, đây là một đặc tính khủng khiếp: +50 Tầm nhìn và +999 Chính xác. Trong cơ chế trò chơi, khi điểm chính xác vượt quá 100, mọi đòn đánh đều sẽ trúng đích. Vậy 999 có nghĩa là gì? Điều đó đơn giản có nghĩa là: đã đánh thì chắc chắn trúng. Dù bạn có bắn từ đầu này của bản đồ sang đầu kia, mũi tên vẫn chắc chắn sẽ xuyên thấu hồng tâm. Nhưng vấn đề là… người sở hữu đặc tính này lại là Damien — một linh mục hồi phục. Trong game, hệ thống sẽ giới hạn những vũ khí có thể trang bị theo lớp nhân vật. Damien, là một healer, chỉ được phép dùng gậy phép hoặc quyền trượng. Và bộ kỹ năng của cậu ta đúng hệt với cái tên gọi cấp N — toàn bộ đều là phép hồi máu cơ bản. Tất nhiên, phép hồi máu thì luôn trúng mục tiêu, chẳng bao giờ chệch cả. Vậy điểm chính xác 999 có ích gì chứ? Trong game, chẳng có cách nào tận dụng nó cả. Một đặc tính vô dụng — như trò đùa độc ác của nhà phát triển. ‘Nhưng đây là thực tại.’ Nó có thể được dùng. Và dùng cực kỳ hiệu quả là đằng khác! ‘Trò chơi sinh ra là để bị chinh phục.’ Những ý nghĩ trong đầu tôi bắt đầu xâu chuỗi lại, hình thành con đường duy nhất dẫn đến chiến thắng. ‘Bọn chúng ném tôi vào một trò chơi có độ khó bất khả thi sao?’ Khoé miệng tôi khẽ nhếch lên. Vô thức, nụ cười quen thuộc lại xuất hiện — nụ cười đê tiện mà mỗi lần tôi nghĩ ra cách phá game, khán giả đều cầu xin tôi tắt máy quay. ‘Vậy thì tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất… gian lận!’ Ngươi cứ đợi đấy, cái kẻ đã ném ta vào nơi này. Ta sẽ vượt qua cái trò chơi khốn kiếp này. Và khi gặp ngươi, ta sẽ nắm cổ áo ngươi mà đấm cho đến khi ngươi không thể ăn thứ gì khác ngoài cháo! ***** Trở lại thời điểm hiện tại. Tôi liếc nhìn Lilly, Ken, và Damien. “Lilly. Hồi nhỏ cô từng bị tổn thương bởi vũ khí có lưỡi, đúng chứ?” Đôi mắt Lilly mở to kinh ngạc. “Sao… sao ngài biết?” “Đó là vết thương để lại sau một đám goblin tấn công ngôi làng của cô. Sau chuyện đó, cô sinh ra nỗi sợ với các vật sắc nhọn, đến mức không dám cầm dao trong bếp, đúng chứ?” “…” “Nhưng đổi lại, cô cũng đạt được một thứ.” Tôi rút một con dao găm ra từ bên hông, rồi đâm mạnh vào tay Lilly. “Á—?!” Mọi người đều quá sốc để kịp phản ứng, còn Lilly thì chết lặng vì hoảng sợ. — Phập! Lưỡi dao xuyên qua bàn tay Lilly, cắm phập xuống mặt bàn. Bàn tay cô, thứ đáng lẽ phải bị xuyên thủng bởi lưỡi thép, đang lấp loé như một ngọn lửa. “Sau sự cố đó, cô đã có được đặc tính này — Flame Skin.” “…” “Miễn là cô còn đủ ma lực, cô có thể né được mọi đòn tấn công vật lý. Ta nói có sai không?” Lilly run rẩy, chậm rãi gật đầu. Tôi rút con dao ra, cất lại vào thắt lưng “Xin lỗi vì đã phải làm thế đột ngột.” “Không… không sao đâu, Điện hạ. Nhưng làm sao mà ngài biết…” “Chuyện đó không quan trọng lúc này.” Tôi đổi chủ đề, quay sang Ken. “Ken.” “V-vâng?!” Ken, tưởng rằng tôi sắp ném dao vào mình, vội co người lại. Tôi bật cười, ra hiệu trấn an. “Ngươi từng là kẻ trộm khi còn nhỏ, phải không?” “…?!” “Ngươi lớn lên trong khu ổ chuột, phải nuôi cả một gia đình đông người. Cuộc sống khốn khổ đó khiến ngươi phải rèn luyện bản lĩnh của một tên cướp vặt từng đồng để sống qua ngày.” Ken vẫn im lặng, nhưng sự im lặng ấy chính là lời xác nhận. Tôi khẽ gật đầu. “Ngươi sống sót nhờ trộm cắp đến khi trưởng thành, rồi đăng ký tình nguyện nhập ngũ. Từ đó, chăm chỉ rèn luyện, trở thành hiệp sĩ. Một hành trình gian khổ.” “Làm… làm sao ngài…” “Điều quan trọng không phải là ta biết thế nào. Giờ thì, nói đi — ngươi có khả năng gì?” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang run rẩy của Ken. “Ngươi có thể biến mất khỏi tầm mắt người khác, đúng chứ? Biến mất khỏi nhận thức của họ, vô hình?” “…” “Trả lời đi. Hay là ta cần phải minh hoạ thêm một lần nữa?” “Không, không cần… Đúng. Thần có thể.” “Tốt. Vậy thì hãy làm theo lệnh ta.” Tôi rời mắt khỏi Ken đang sững sờ, quay sang Damien, người đang nép mình trong góc. “Damien.” “…” “Ngươi có đôi mắt rất đặc biệt, đúng chứ? ‘Quá mức đặc biệt’ là đằng khác.” Damien liếc nhìn tôi, gương mặt cau lại. Tôi cúi xuống, ngang tầm mắt cậu ta. “Và ký ức về cái chết của người bạn ấy… vẫn in rõ mồn một trong tâm trí ngươi, đúng không?” “…” “Rõ như thể nó đang diễn ra ngay trước mắt, không thể xoá bỏ. Chính vì thế, ngươi luôn rơi nước mắt.” Damien im lặng rất lâu. Tôi kiên nhẫn chờ. “…Cậu ấy… là bạn từ thuở nhỏ. Cùng cô nhi viện.” Giọng Damien khàn đặc, nghẹn lại. “Cô nhi viện đó thật khủng khiếp… Năm mười lăm tuổi, thần và Ban trốn đi.” Ban — có lẽ là tên người bạn đã chết. Tôi yên lặng lắng nghe. “Ban có năng khiếu về kiếm thuật… còn thần thì chỉ giỏi trị thương. Cả hai làm lính đánh thuê để sống.” “…” “Thần chỉ là một lính đánh thuê hạng ba, yếu đuối và sợ máu… còn Ban, là một chiến binh tài năng, cậu ấy luôn bảo vệ tôi. Chúng tôi hứa sẽ gửi tiền về nuôi các em ở viện mồ côi.” Damien úp mặt vào hai bàn tay. “Nhưng… cậu ấy chết rồi. Ngay trước mắt thần.” “…” “Một con Nhện Đen tấn công thần khi thần cạn kiệt ma lực, và Ban lao tới đỡ đòn. Cậu ấy bị xé nát… chỉ để cứu lấy một kẻ yếu đuối như thần!” Những người còn lại nhìn Damien khóc, không ai dám lên tiếng. “Cậu ấy không đáng phải chết. Ban có ước mơ, có tài năng… Nhưng lại chết ở nơi này…” “…” “Vì sao… vì sao ngài lại triệu chúng thần đến đây, Điện hạ? Vì mục đích cao cả nào đó sao? Hay mạng sống của chúng thần chỉ là trò tiêu khiển cho ngài?” Nước mắt rơi xuống gương mặt tái nhợt của Damien. “Xin ngài… hãy trả lại Ban cho thần. Làm ơn… thần chỉ muốn gặp lại bạn của mình thôi…” Tôi lặng lẽ lắng nghe những lời đó, rồi gật đầu khẽ. “Hãy ghét ta đi, Damien. Căm hận ta cũng được.” Tôi đặt tay lên vai Damien đang run lên. “Nhưng nhớ lấy — Ban đã hi sinh mạng sống để bảo vệ ngươi.” “…” “Vậy mà giờ ngươi lại định buông bỏ mạng sống ấy sao?” Cơn run rẩy trong người Damien dần lắng xuống. Tôi siết nhẹ vai cậu hơn. “Hãy chiến đấu.” “…” “Hãy báo thù!” “…” “Giết lũ nhện đó, sống sót! Và khiến ta cũng phải trả giá!” Một nụ cười hiểm ác nở trên môi tôi. “Damien. Ngươi có muốn tận diệt lũ nhện ấy không?” Sau cặp kính mờ đục, đôi mắt to của cậu vẫn còn sợ hãi, nhưng đã dần trở nên kiên định. “Có.” “Ngươi có muốn giết ta không?” Câu hỏi của tôi khiến những người khác giật mình. Damien im lặng trong chốc lát, rồi trả lời thẳng thắn. “…Có.” “Tốt lắm.” Tôi buông vai Damien ra, chỉ ngón cái vào ngực mình. “Đây là lời hứa của ta. Nếu chúng ta sống sót rời khỏi nơi này, dù là lúc nào đi nữa – ta sẽ để ngươi lấy mạng của ta.” “Điện hạ?!” Lucas, ngỡ ngàng, định lên tiếng, nhưng tôi ra hiệu bảo im. “Nếu kế hoạch thất bại, tất cả chúng ta đều chết. Nhưng nếu đến lúc đó ta vẫn sống, thì ta sẽ để ngươi chính tay kết liễu mạng sống của ta. Ta thề, trên danh nghĩa của một thành viên Hoàng gia của Đế quốc Everblack.” “…” “Vậy nên… chỉ cần thêm một ngày thôi, hãy nghe theo lệnh của ta.” Damien ngẩng đầu lên, trong ánh mắt dần tắt bớt cơn giằng xé. Tôi mỉm cười hài lòng. Ngay cả thù hận cũng có thể trở thành động lực, nếu biết cách dùng. Dù nó có nhắm vào chính tôi, tôi cũng sẵn lòng chấp nhận. Damien từ từ đứng dậy, lấy lại thăng bằng. Tôi nhìn bốn người trước mặt, khoé môi khẽ cong lên. Kế hoạch cuối cùng — đã hoàn tất. “Được rồi, mọi người.” Dù kế hoạch này là nước cờ tất thắng hay con đường tự sát, vẫn phải đặt cược thôi. “Bắt đầu từ bây giờ, tất cả đều phải làm theo mệnh lệnh của ta!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang