Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 40 : Vẻ đẹp mong manh
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 16:48 19-11-2025
.
Charles Cross đã dành trọn cuộc đời mình chiến đấu với một cái gì đó.
Ông chào đời trong một pháo đài được tạo ra với một mục đích duy nhất: ngăn chặn lũ quái vật.
Ngay cả trước khi ông hiểu được điều đó có nghĩa là gì, ông đã theo cha mình ra tiền tuyến và lớn lên giữa máu thịt của những con quái luôn tìm cách vượt qua tường thành.
Khi phụ thân qua đời, khi ông kế thừa vị trí Chiến tước, khi ông trở thành lãnh chúa của pháo đài ở một độ tuổi còn quá trẻ.
Ngày nào ông cũng chiến đấu với những con quái vật.
Thực chất, với ông, chừng đó là đủ. Chiến đấu với quái vật là sở trường của ông, và cũng là điều duy nhất mà ông thật sự thấu hiểu.
Tiêu diệt những kẻ muốn giết mình.
Thế giới đối với ông đơn giản và minh bạch đến vậy.
‘Chào ngài!’
Cho đến khi nàng xuất hiện trong thành phố.
“Ngươi định bán gì ở nơi này?”
“Bán hoa tươi, thưa ngài.”
Lần đầu tiên ông gặp vợ của mình, nàng xuất hiện với tư cách một nữ thương nhân nộp đơn xin phép kinh doanh tại trung tâm thị trấn.
Đối diện với cô, Chiến tước Cross hoàn toàn sững sờ.
“Đây là tiền tuyến quái vật. Chúng ta cần kiếm, giáo, tên và đạn pháo. Hoa có thể làm được gì? Chúng sẽ héo ngay lập tức.”
“Chính bởi vì chúng phù phiếm, chúng mới quý giá. Con người mới cần hoa, thưa ngài.”
“…?”
“Vẻ đẹp mong manh này và dễ tàn lụi này chính là thứ tạo nên vẻ đẹp của hoa!”
Ông chẳng thể hiểu nổi điều đó.
Ban đầu, ông hoài nghi nàng. Ông nghĩ nàng có lẽ là gián điệp từ một quốc gia thù địch.
Chiến tước Cross lui tới cửa tiệm tràn ngập hoa lá của nàng mỗi ngày, hy vọng mình sẽ tìm được bằng chứng cho việc nàng là một gián điệp.
Mỗi lần ông đến, nàng lại mỉm cười rạng rỡ và giảng giải cho ông về hoa.
Nàng kể về ngôn ngữ của hoa, giúp ông làm quen với hương sắc của chúng.
Chiến tước Cross dần dần học cách phân biệt màu sắc và mùi hương của từng loại hoa, và ghi nhớ ý nghĩa của từng loài hoa một.
Dẫu vậy, ông vẫn không sao hiểu được vẻ đẹp của chúng.
Một năm sau, Charles Cross cầu hôn nàng.
Và nàng đã gật đầu đồng ý.
*****
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc—!
Chiến tước Cross, mặc giáp trụ, tay nắm thương và khiên, thúc ngựa phi thẳng về phía tường thành.
Một kỵ sĩ đơn độc.
Một mình, không có bất kỳ cận vệ nào đi theo.
“Ngài ấy… định làm chuyện điên rồ gì vậy?”
Ông cưỡi một con ngựa già cỗi, mặc bộ giáp không được bảo dưỡng và đã hoen rỉ, mang theo một tấm khiên lớn cùng cây thương kỵ binh to đến mức trông chẳng hề tương xứng với vóc dáng gầy gò của ông.
Và trong tình trạng như thế, ông lại phi thẳng vào bầy chuột, vẫn còn đến gần nghìn con, một mình.
Đây không phải là một trò hề tự biên tự diễn như Don Quixote lao vào cối xay gió, đây là chiến trường và nếu bất cẩn, ta sẽ chết.
“Ông nghĩ gì vậy, Chiến tước! Ông đang tự chuốc lấy cái chết đấy—!”
Tiếng hét của tôi dường như chẳng lọt nổi vào tai ông. Chiến tước Cross vẫn tiếp tục cuộc xung phong điên cuồng của mình.
“Aaaaaah—!”
Một tiếng thét khản đặc vang lên từ sau chiếc mũ giáp của lão tướng.
Lũ chuột đang ra sức khoét, cắn, xâm nhập vào chân tường thành bỗng lần lượt quay đầu lại.
Như tôi đã giải thích hàng chục lần, hành vi của lũ quái vật rất đơn giản.
— Loại bỏ con người ở gần nhất.
Chít!
Chít, chít!
Khi Chiến tước tiến lại gần, lũ chuột gầm gừ, đôi mắt đỏ rực, tràn đầy sát khí.
Thế nhưng Chiến tước Cross chẳng hề giảm tốc; ông cứ thế nhằm thẳng mà lao tới.
Và rồi, với một tiếng gầm vang, mũi thương khổng lồ đâm sâu vào trung tâm bầy chuột.
Ngay sau đó—
“Hãy nhìn ta đây, lũ chuột khốn kiếp!”
Ông kích hoạt Khiêu Khích—một loại kỹ năng diện rộng mà các Khiên Kỵ Sĩ nổi tiếng nhất thường sử dụng.
Không ai rõ kỹ năng của ông ấy đã đạt đến cấp độ nào sau vô số năm quần thảo nơi tiền tuyến.
Nhưng cảnh tượng gần một nghìn con chuột, vốn đang công kích tường thành, đồng loạt quay phắt lại cùng lúc… thật sự quá dị thường, quá vượt ngoài sức tưởng tượng.
“…”
Tôi đứng chết lặng, dõi theo Chiến tước Cross.
Cái gì…?
Ông ấy đang mưu tính điều gì?
Ánh mắt chúng tôi giao nhau—tôi và Chiến tước Cross.
Từ dưới bóng chiếc mũ giáp, đôi mắt xanh thẫm, trầm ổn của ông lóe lên một tia sáng.
Tôi cố đọc hiểu ngọn lửa đang hừng hực trong đôi mắt ấy, nhưng tôi hoàn toàn không tài nào hiểu nổi.
Chít!
Chiiiiit!
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, một biển chuột cuồn cuộn đổ ập về phía Chiến tước Cross.
*****
Thời gian trôi qua từ ngày hai người chính thức trở thành vợ chồng.
Ngay cả sau khi trở thành phu nhân của Lãnh chúa, nàng vẫn tiếp tục gieo trồng hoa và chăm tỉa những hàng cây.
Từ những hạt giống, sự sống mới đâm chồi, những cành non mảnh mai vươn mình đón ánh nắng mùa hạ.
Hoa nở, quả kết, lá rụng, và rồi—
Một bé gái chào đời.
“Xem này, anh yêu.”
Người vợ yêu dấu đang kiệt sức sau cơn thập tử nhất sinh nâng về phía ông một sinh linh nhỏ bé còn vương máu.
“Đây là con gái của chúng ta.”
Trùng hợp thay, hôm đó cũng là ngày lũ quái vật chọn để tấn công.
Charles Cross, người vừa vội vã trở về từ tiền tuyến mà chẳng kịp gột rửa máu me lẫn bùn đất, nhẹ nhàng đón lấy bọc tã nhỏ xíu ấy.
Đứa bé đã ngủ say sau tiếng khóc chào đời của mình.
Nó bé nhỏ và mong manh đến mức tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan.
“Evangeline.”
Người vợ thì thầm tên đứa trẻ.
“Con gái chúng ta, chẳng phải con bé cũng xinh đẹp đúng như cái tên ư?”
(Dịch giả-kun : nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp, là ghép âm của hai từ “eu" - tốt lành và "angelos" - sứ giả.)
“…”
Charles Cross đứng lặng, không biết phải đáp lại như thế nào.
Ông vẫn không thể hiểu nổi.
Làm sao một sinh linh nhỏ bé và dễ vỡ đến thế, mang theo hơi ấm mong manh như có thể tắt lịm bất cứ lúc nào, lại có thể khiến trái tim ông rung động sâu sắc đến vậy.
Chỉ mới khi nãy, nơi tiền tuyến, không có điều gì khiến ông không hiểu về việc tiêu diệt lũ quái vật.
Thế mà giờ đây, ông, không biết là lần thứ bao nhiêu, hoàn toàn bối rối.
*****
“Nhanh chóng tập hợp lại! Ngay lập tức!”
Tôi vội vã truyền lệnh.
Đám chuột đã lọt qua tường thành và tràn vào bên trong thành đều đã bị quét sạch, nguyên nhân chính là vì chúng không có quân tiếp viện.
Lũ chuột phía sau đã bị kéo ngược hoàn toàn ra khỏi tường thành về phía một bóng người sừng sững một mình, đứng vững như núi, đó là Chiến tước Cross.
“Đừng dùng đại bác hay ballista! Chiến tước có thể sẽ bị trúng đạn lạc. Chỉ dùng nỏ tay và cung tên, nhắm vào bọn ở vòng ngoài trước!”
“Rõ, thưa Điện hạ!”
Các cung thủ lập tức vào vị trí và bắt đầu hạ từng con chuột một.
“Lilly! Tạo tác phun lửa đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong rồi, sẵn sàng kích hoạt!”
“Thiêu sạch lũ trong tầm đi!”
Khi tạo tác vừa được khởi động phun lửa thiêu rụi lũ chuột gần tường, tôi hét xuống Lucas ở tầng một.
“Lucas!”
“Có thần, thưa Điện hạ!”
“Tập hợp toàn bộ binh sĩ giỏi cận chiến và mở cổng xuất kích! Chúng ta phải cứu viện và mang Chiến tước Cross về đây.”
“Không, Điện hạ. Thần nghĩ đây không phải cứu viện.”
Lucas, sau khi chỉnh lại mũ giáp, ánh mắt xanh thẳm của anh ấy ánh lên tia quyết đoán.
“Đây là một cuộc tập kích từ phía sau bọn chuột. Chúng ta sẽ có thể kết thúc trận này ngay lập tức. Quét sạch chúng rồi chào đón Chiến tước trở về.”
“…Được. Làm đi. Và phải thật nhanh.”
“Tuân lệnh!”
Rầm!
Cổng thành bật mở, Lucas cưỡi trên lưng ngựa, vung cao thanh kiếm.
“Xung phong! Chém sạch bọn súc sinh đó và bảo vệ Chiến tước!”
Ô-oaaaah!
Tựa một cơn sóng dữ, binh sĩ đồng loạt tràn ra, tiếng hô rung chuyển mặt đất.
Những lão binh từng phục vụ dưới trướng Chiến tước lập tức dẫn đầu mũi nhọn tiến công.
‘Đừng đến muộn…!’
Tôi siết chặt nắm tay.
‘Làm ơn, xin đừng đến muộn!’
*****
“Arghhhhhhh!”
Chiến tước Cross gầm lên.
Mỗi lần cây thương kỵ sĩ đồ sộ của ông xé gió, chừng hơn chục con chuột văng máu ra ngoài và lăn lộn trên mặt đất.
Thế nhưng, bầy chuột đông gấp bội vây kín, gặm xé thân thể ông.
Dù bộ giáp ông khoác đã cũ kỹ, nó vẫn là bộ chiến giáp thượng hạng. Kỹ năng của ông, suốt đời tôi luyện, đều hướng đến việc tăng cường khả năng phòng ngự của mình.
Dẫu vậy, thương tích vẫn chất chồng không ngừng.
Ngay cả khi khắp nơi trên cơ thể bị cắn xé, Chiến tước vẫn tiếp tục vung thương, gầm thét như thú dữ.
‘Ta không hiểu nổi.’
Chiến tước Cross không thể lý giải vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này.
Vì sao ông lại chọn quay về thành phố, dù đã quyết sẽ trút hơi thở cuối cùng bên cạnh vợ mình.
Không biết là bị thứ gì của thành phố này níu kéo mà ông lại quyết định chiến đấu thêm một lần nữa.
‘Ta thực sự chẳng hiểu gì cả.’
Dù tuổi đã cao, thế giới vẫn như một ẩn số đối với ông.
Vẻ đẹp trong sát na của những bông hoa, hơi ấm của sự sống, sự quyến rũ của thế giới này.
(Dịch giả-kun : sát na là đơn vị đo lường thời gian của Phật giáo, 0,013 giây, tượng trưng cho sự biến chuyển không ngừng của vạn vật. Không phải từ bản gốc, nhưng dịch giả thích từ này.)
Cả trái tim của chính mình.
Dù đã dành trọn một đời để hiểu, Chiến tước rốt cuộc vẫn chẳng hiểu thấu được bao nhiêu.
…Nhưng, có một điều ông hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
“Ugh, Aaaaaah-!”
Hoa, và con gái ông.
Những thứ mong manh và chỉ nở rộ trong thoáng chốc ấy — ông phải bảo vệ chúng khỏi lũ quái vật.
Và ông giỏi nhất chính là việc đồ sát quái vật.
“Con gái ta đang ở sau những bức tường ấy.”
Đó là lý do ông chiến đấu.
“Một thế giới nơi con gái ta sinh hoạt.”
Bởi ông chẳng biết làm gì ngoài chiến đấu, nên ông phải tiếp tục sống một kiếp ngu ngốc, một cuộc vật lộn đầy tuyệt vọng này.
“Sẽ không một con quái vật nào lọt qua… không một con nào…!”
Chiến tước lại gầm lên, cố gắng đẩy lùi thêm một con nữa, giữ cho tường thành không bị phá.
Hàng chục, rồi hàng trăm con chuột cùng lúc lao vào Chiến tước.
Ông không thể chống đỡ. Cả cơ thể loạng choạng lùi lại.
Chiếc mũ giáp nhuốm máu quái vật đã bảo vệ ông khỏi những cú va chạm đang cản trở tầm nhìn của ông.
Đôi tay già nua không còn sức. Đôi chân đã vượt quá giới hạn từ lâu nay không chịu nghe theo nữa.
“Argh…!”
Ông biết rõ.
Dù ông có một mình chiến đấu đến tận cùng trong vườn nho.
Dù ông có giết thêm bao nhiêu quái vật ở nơi này.
Những ngày xưa ấy… sẽ không bao giờ trở lại.
Người vợ đã mất, đứa con gái đã rời đi, những hạnh phúc đã rơi khỏi tầm tay — tất cả đều chẳng thể lấy lại.
“Ah, ah, ah!”
Nhưng người đàn ông chẳng biết làm gì ngoài chiến đấu ấy, lại một lần nữa gồng mình đứng dậy, vung ngọn thương thêm một lần.
Và đó là kết thúc.
Khoảnh khắc ông gượng đứng, vung thương và đưa khiên lên.
Rắc.
Một thứ gì đó trong cơ thể Margrave Cross gãy vụn.
Ông chẳng còn cảm giác gì nữa — toàn thân ông như bị nuốt chửng trong bộ giáp. Nỗi đau đã vượt khỏi giới hạn, chẳng còn có thể truyền được lên não.
Tầm nhìn dần tối lại.
Chiến tước Cross cảm nhận được cái chết của mình đang đến gần.
‘Thêm một chút nữa thôi…!’
Để nói tạm biệt với người bạn đồng hành của ông trên hành trình cuối cùng của mình, Chiến tước Cross nghiến răng chống đỡ.
…
…
…Nhưng, yên tĩnh.
Không còn con chuột nào công kích ông nữa.
Chiến tước Cross bối rối.
Vì sao lũ quái vật lại dừng lại?
Chẳng lẽ… ông đã chết rồi sao?
“Chiến tước Cross.”
Rồi một giọng nói rõ ràng vang lên.
Đó là giọng của người kỵ sĩ trẻ vẫn theo hầu tân lãnh chúa.
“Chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ quái vật. Trận chiến… đã kết thúc.”
“…”
“Giờ… ngài có thể nghỉ ngơi rồi.”
Nghe đến đó, cây thương kỵ sĩ ông nắm bấy lâu nay rơi bịch xuống đất.
Và rồi, tựa con rối bị cắt dây, Chiến tước Cross đổ sập về phía trước.
Dịch giả-kun : ôi mẹ ơi chương này hay dễ sợ, tốn nhiều thời gian để dịch nhưng mà xứng đáng vl.
Hôm qua Cloudflare sập nên đây là chuonge của hôm qua, tối còn 5 chương nữa
.
Bình luận truyện