Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 3 : STAGE 0

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 19:21 12-11-2025

.
Tiền đồn của thành phố pháo đài Crossroad. Trụ sở dành cho chỉ huy. “…” Tôi chằm chằm vào gương trong một cuộc đối diện căng thẳng. Phản chiếu trở lại là một chàng trai xuất chúng, mái tóc đen như mực và đôi mắt lóng lánh như bầu trời đêm — chẳng khác nào một nhân vật bước ra từ một bức danh họa. Đệ tam Hoàng tử của Đế quốc Everblack, Ash “Born Hater” Everblack. Hóa ra người mà tôi chẳng hiểu vì sao lại nhập vào cũng đẹp trai không kém gì Lucas, kỵ sĩ hộ vệ của tôi. “Nhưng đẹp trai thì có ích gì chứ…” Cảm giác hiện tại của tôi như thể đang tận mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng sắp tròng lên cổ mình. Vai trò hiện tại của tôi là một nhân vật phụ có thể bị loại bỏ, với định mệnh là chết ngay ở phần hướng dẫn. Và ngay khi bình minh ló rạng, giai đoạn hướng dẫn đáng sợ ấy sẽ bắt đầu. “Sao lại phải là tên khốn này chứ!” Tôi rên rỉ, hai tay xoa mặt trong sự bực bội. Cửa sổ hệ thống hình mờ lơ lửng trước mặt, liệt kê một bản hồ sơ nhân vật chi tiết của Ash. [Tóm tắt nhân vật — Ash ‘Born Hater’ Everblack] Nó chi tiết đến mức như thể đang đọc một quyển truyện ngắn, và tóm lại những ý chính là: Ash, con trai nhỏ nhất của Đế quốc Everblack, đệ tam hoàng tử. Bị sự điên rồ ám ảnh kể từ thuở nhỏ, Ash nổi tiếng với bản tính nóng nảy và tàn nhẫn. Từ lúc nhỏ, hắn đã luôn được nuông chiều vô điều kiện và nhanh chóng hình thành tính cách loại bỏ bất cứ thứ gì khiến hắn không vừa lòng. Cung điện của hắn là nơi sinh sôi của tai họa và rối loạn liên miên. Khi trưởng thành, ngày tháng của hắn trôi qua trong những cuộc trăng hoa với các tiểu thư quý tộc, lối sống phóng túng khiến ngân khố quốc gia cạn kiệt, và sự xem thường công khai đối với quan lại cùng hiệp sĩ cũng gây ra nhiều hỗn loạn. Khi âm thanh nổi giận và bất bình của các quan lại và quý tộc trong thủ đô gia tăng, Hoàng đế đã không còn lựa chọn nào khác ngoài biện pháp mạnh. ‘Ash, ta phong con làm lãnh chúa và tổng chỉ huy của lực lượng đang đóng quân tại thành phố pháo đài Crossroad. Hãy dùng tinh lực của mình để giữ yên bình cho Đế quốc bằng cách chống lại những con quái vật ngoài kia.’ Nghe thì như một bổ nhiệm danh dự, nhưng thực chất, đó là một bản án lưu đày và giáng chức. Thành phố pháo đài Crossroad là thành trì xa nhất của nhân loại nằm ở cực nam của thế giới. Và từ hồ nước khổng lồ ở xa hơn nữa về phía Nam, những con quái vật liên tục tràn ra không ngừng. Với trung bình hàng nghìn thương vong mỗi năm, nơi này là tuyến đầu để chiến đấu quái vật đáng sợ nhất thế giới. Bị giao nhiệm vụ tiêu diệt quái vật tại đây chẳng khác nào một án tù chung thân mà nhà giam là một chiến trường vô tận. Và Ash thì hoàn toàn là một kẻ điên. Ngay trong ngày đầu tiên, hắn đã tập hợp quân đội Hoàng gia đi cùng từ kinh thành cùng những lính đánh thuê đồn trú ở thành trì, rồi tiến về phương Nam. ‘Nếu ta tiêu diệt tận gốc những con quái này, mọi rắc rối sẽ chấm dứt!’ Về bản chất, cách nghĩ của Ash cũng không hẳn là sai, vì dù sao nhiệm vụ tiêu diệt căn nguyên của quái vật chính là tiền đề của trò chơi này, [Protect the Empire]. Cái sai nằm ở thời điểm mà hắn chọn. Ngày Ash dẫn quân hành quân vô tình trùng với ngày mà một đội quân quái vật mạnh mẽ vốn đang ngủ yên suốt hàng thập kỷ bỗng đột nhiên thức dậy. Sau khi rời khỏi tiền đồn, Ash và binh lính của hắn bị phục kích bởi sự xuất hiện đột ngột của quân đoàn Nhện Đen. Từ bỏ lợi thế của tường thành mà dùng thân thể máu thịt trực diện với quái vật, quân đội loài người phải trả một cái giá cực kỳ lớn để rút lui trở lại tiền đồn. Tại đây, họ đã chiến đấu đẫm máu suốt ba ngày liên tiếp. Đến ngày thứ tư, tiền đồn thất thủ. Toàn bộ lực lượng được triển khai tại phía nam cũng bị tiêu diệt hoàn toàn. Lucas, nhân vật chính và kỵ sĩ hộ vệ riêng của Ash, đã cố mang Ash khỏi chiến trường, nhưng Ash đã không còn sống sót để rời khỏi đó. Kết quả, chỉ còn một mình Lucas sống sót và trở về Crossroad. Với tư cách phó chỉ huy, Lucas tiếp quản quyền chỉ huy tại Crossroad và giữ vững nó, đồng thời mở chiến dịch phản công vào hầm ngục — nguồn gốc của đợt bùng phát quái vật… …Đó là phần cốt truyện của trò chơi [Protect the Empire]. Nhưng chết tiệt, chuyện đó không phải vấn đề cấp bách lúc này! “Mẹ kiếp.” Tôi lau giọt mồ hôi lạnh chảy trên mặt bằng tay. “Ash, đồ khốn! Lẽ ra mày phải ở yên trong thành, sao lại xông ra ngoài! Tại sao chứ!” Tôi có lòng tin. rằng dù bị ném vào trò chơi khó nhằn này, tôi vẫn có thể tìm được cho mình một con đường sống. Đó là sự tự tin của người duy nhất trên thế giới cho tới thời điểm hiện tại từng hoàn thành trò chơi ở độ khó cao nhất. Nhưng chỉ trừ lần này! Chỉ đúng giai đoạn hướng dẫn đáng nguyền rủa này! “Không thể chiến thắng được. Giai đoạn này vốn được thiết kế để cho người chơi phải thua.” Trong game, phần hướng dẫn này được chế tạo để đảm bảo sự thất bại, dù người chơi có tính toán như thế nào. Chúng tôi bị áp đảo về số lượng, và những con quái vật — với cấp độ cao hơn và thông số vượt trội — áp đảo hoàn toàn so với binh lính của chúng tôi. Trong thời gian ba năm của thế giới trò chơi mà mỗi người chơi cần phải trải qua, quân đoàn Nhện Đen chỉ có thể bị đánh bại vào giữa năm thứ hai trở đi. Vậy nên, việc đối mặt với hàng ngàn sinh vật đó ngay từ đầu và chiến thắng chỉ là một giấc mơ xa vời. Và bằng chứng là, sau 742 lần lặp lại giai đoạn hướng dẫn, cuối cùng vẫn chỉ có Lucas là người duy nhất có thể còn sống rời khỏi nơi này. “…Không, bình tĩnh lại, RetroAddict.” Tôi cố lấy lại bình tĩnh, tặng vài cái tát mạnh vào má mình. “Game là để chiến thắng. Nếu tình huống này là một thử thách đặt ra cho tôi, thì chắc chắn phải có một đáp án nào đó.” Đúng vậy. Dù nơi này là một thế giới chân thật, nó cũng phản chiếu trò chơi mà tôi đã chinh phục. Và tôi là người hiểu trò chơi [Protect the Empire] hơn bất cứ ai trên đời. Nếu tận dụng toàn bộ kiến thức và kinh nghiệm đó, tôi sẽ có thể tạo ra một kế hoạch, dù là để đối đầu với tận thế. “Trước hết, hãy liệt kê những lá bài mà tôi và kẻ thù đang cầm.” Với thái độ điềm tĩnh, tôi bắt đầu phân tích những nguồn lực mà cả quân ta lẫn địch sở hữu. Trước hết, những lá bài trên tay của kẻ thù. Tôi có thể truy xuất thông tin kẻ thù qua cửa sổ hệ thống. Hệ thống vẫn luôn hào phóng về những thông tin của mình. “Xem nào…” [Thông tin kẻ thù — STAGE 0] — Lv.?? Nhện Đen Queen: 1 — Lv.60 Nhện Đen Siege Soldier: 196 — Lv.55 Nhện Đen Assault Soldier: 912 Nữ hoàng, do cấu trúc đàn ong của quân đoàn Nhện Đen, sẽ di chuyển cùng nhưng con nhện khác nhưng không có khả năng chiến đấu. Vậy nên, Nữ hoàng không phải mối lo chính. Vấn đề thật sự nằm ở cấp độ và số lượng của lũ nhện còn lại. Gì cơ? Cấp 55? Cấp 60? Và tại sao lại nhiều đến vậy? Hơn 1.000 con? Chúng thực sự nhất quyết không chừa cho người khác con đường sống. “Chết tiệt, lạy Chúa…” Tôi ôm đầu trong tuyệt vọng một lần nữa. Dù có nhìn thế nào đều vô vọng. Làm sao tôi có thể chiến thắng trước một đội quân như vậy? “Không. Bình tĩnh. Hãy đánh giá những gì chúng ta có.” Tôi mở cửa sổ thông tin đồng minh. Một luồng dữ kiện bắt đầu xuất hiện trên màn hình. “Hmm, độ bền của tường… được liệt kê ở dưới cùng.” Mọi thứ đều cạn kiệt — tên, đạn dược, lương thực, thuốc men, tinh thần. Có cái quái gì đó vẫn chưa cạn kiệt không? ‘Con bài khả dụng duy nhất còn lại là khẩu Pháo Mana này.’ [Tạo tác — Pháo Mana Cổ đại (SR)] Một khẩu pháo khổng lồ đóng tại đỉnh tiền đồn. Nó là vũ khí có hỏa lực mạnh nhất ở căn cứ này, phóng năng lượng ma thuật cô đặc dựa trên công nghệ cổ xưa. ‘Trong phần hướng dẫn gốc, khẩu Pháo Mana này chính là chìa khóa để chúng tôi thoát thân.’ Khi quân lính bị tiêu diệt và tiền trạm sắp thất thủ, phần mỏng nhất của vòng vây quân đoàn Nhện Đen đã bị phá tan bởi khẩu pháo, và Lucas, cõng Ash, chạy trốn qua khe hở đó. Trong lúc thoát chạy, Lucas cố gắng bảo vệ Ash đến tận cùng, nhưng đau lòng thay, Ash bị lũ nhện bắt được, xé nát bởi móng vuốt, và tử vong. Cảnh Lucas bỏ chạy, nước mắt rơi, bỏ rơi Ash giữa tiếng thét kinh hoàng của hắn, là phân cảnh kết cho phần hướng dẫn… ‘Tôi sẽ không chết như vậy.’ Ý nghĩ bị lũ nhện khổng lồ bắt giữ và nuốt sống khiến tôi rùng mình. ‘Có đường thoát nào khác không?’ Tôi cân nhắc nhiều chiến lược, như tập hợp toàn bộ quân số còn lại và đột phá vòng vây vào đêm nay, nhưng nhanh chóng loại bỏ ý định. Lũ nhện ấy, chỉ là không ưa thích hoạt động sau khi hoàng hôn, chứ không phải là không thể. Nếu chúng tôi có ý định bỏ trốn, chúng sẽ siết chặt vòng vây ngay lập tức và tấn công. Trên vùng đồng bằng, tốc độ của quân đoàn Nhện Đen sánh ngang ngựa chiến. Vậy nên, rời bỏ tường thành là án tử. ‘Khả năng sống sót không phải là không có, nhưng xác suất thành công cũng không khác 0 là bao. Tôi cần tìm một chiến lược có cơ hội cao hơn.’ Nhiều phương án lóe lên trong đầu và trạng thái hoảng loạn ban đầu của tôi dần chuyển thành điềm tĩnh. Tôi lạnh lùng đánh giá lựa chọn. Chơi game ở chế độ Ironman có nghĩa không thể lưu rồi reload. Một sai lầm duy nhất có thể dẫn tới game over. Vì vậy, từng khoảnh khắc đều phải dành cho việc tìm kiếm một nước đi tối ưu. Từ sáu tháng rèn luyện khắc nghiệt, tôi học được một điều: luôn có một nước đi thông minh, luôn có cơ hội sống sót. Một xác suất hơi cao hơn. Một phương pháp chắc chắn hơn một chút. Tôi phải tìm được nó. “…!” Một ý tưởng lóe lên trong đầu, và tôi nhanh tay thao tác cửa sổ hệ thống. Không lâu sau, màn hình tôi tìm kiếm xuất hiện. Màn hình đội hình. [Đội hình chính (5/5)] — Lv.1 Ash(EX) — Lv.25 Lucas(SSR) — Lv.15 Lilly(R) — Lv.15 Ken(N) — Lv.10 Damien(N) Tôi nuốt khan. ‘Chính là nó.’ ‘Protect the Empire’ là trò chơi nơi bạn huấn luyện hàng trăm anh hùng và điều họ ra trận. Anh hùng được tổ chức thành đội, mỗi đội gồm năm thành viên. Phần hướng dẫn cũng tuân theo cấu trúc năm người này. Và dù tôi có quên hết cốt truyện, tôi cũng sẽ không quên đội hình hướng dẫn. Họ chỉ là những nhân vật đáng thương, định mệnh sẽ chết sau khi dạy tôi cơ chế trò chơi, nhưng vì mục đích của tôi là chơi trò chơi này đến cực hạn, tôi biết rõ họ đến từng chi tiết. ‘Trong năm người này, bốn người — trừ Lucas — đều có định mệnh sẽ bị giết chết.’ Vì những nhân vật này sớm muộn gì cũng phải chết, nhà phát triển trò chơi dường như đã chèn vào một “trò đùa” dành cho bốn người đó. Trò đùa đó không ảnh hưởng đến lối chơi sau này, mà chỉ là một easter egg (trứng màu) kỳ quặc. ‘Nếu nơi này thật sự là một thế giới trong game, thì chắc hẳn trò đùa đó vẫn tồn tại.’ Và nếu trò đùa ấy có thể khai thác, thì tôi sẽ có một phương án khả thi. Một kế hoạch như tơ nhện, nhìn thì mong manh nhưng lại chắc chắn đến không ngờ. “Lucas!” Tôi mở tung cửa và thò đầu ra. Lucas, người đang ngủ gật trong lúc canh gác, giật mình và quay lại nhìn tôi. “Vâng, thưa Điện hạ! Ngài có chuyện gì sao?” “Triệu tập đội một của ta ngay lập tức!” Lucas chớp mắt ngạc nhiên. “Đội một? Ý ngài là đơn vị bảo vệ riêng của ngài sao, thưa Điện hạ? Ngài chưa từng triệu tập họ trước đây, sao đột nhiên…” “Đừng lề mề với những câu hỏi nữa! Chỉ cần đưa họ tới đây thôi!” Tôi chỉ vào Lucas bằng một ngón tay cứng rắn, một nụ cười tự tin hiện lên trên mặt. “Tại vì ta đã tìm ra cách thoát khỏi mớ hỗn độn này!” ***** Một lát sau. Hành lang ngoài phòng tôi được lấp đầy năm thành viên của tổ đội hướng dẫn. Tôi, Lucas, và ba khuôn mặt mới. ‘Lilly, Ken, Damien…’ Tôi nhanh chóng lướt qua những khuôn mặt quen thuộc đến lạ lùng đó. Cũng hợp lý thôi. Số lần tôi chứng kiến cảnh họ tử trận thì nhiều không đếm xuể. Lilly là một thiếu nữ với mái tóc đỏ rực, để xõa khỏi áo choàng pháp sư. Ken là một gã khổng lồ, đầu trọc bóng loáng, ôm chiếc khiên lớn. Còn Damien… “…Tại sao tên nhóc đó lại co cụm lại như vậy?” Đó là một chàng trai nhỏ con, vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, tóc nâu xoăn, đeo kính, khoác áo lễ phục của linh mục. Cơ thể cậu ta vẫn ổn, trông không có vẻ gì là bị chấn thương, nhưng đang khóc nức nở một góc phòng. Chuyện gì đã xảy ra? “Damien vừa mất một đồng đội hôm nay. Xin ngài hãy thông cảm cho cậu ta.” Lilly nở một nụ cười đau đớn và hỏi xin sự thông cảm từ tôi. Damien, một trong số ít những healer còn lại của đơn vị, có vẻ vừa chăm sóc thương binh trước đó. Một đồng đội thân thiết của cậu ta đã chết vì vết thương mới đây. “Khụ… Khụ…!” Damien không ngừng sụt sùi. Áo lễ sạch sẽ của cậu ta dính đầy máu từ đồng đội của mình. Lilly, ngồi cạnh Damien, dịu dàng vuốt lưng an ủi. ‘Nhớ kỹ lại thì, trong phần hướng dẫn game cũng như vậy.’ Damien luôn là người đầu tiên chết, sau khi liên tục chịu các trạng thái “sợ hãi” hay “rối loạn”. Ký ức của tôi về cậu ta vẫn luôn là một linh mục chữa lành tuy quan trọng, nhưng vô cùng vô dụng. “Nào, Damien. Ta biết ngươi đang đau buồn, nhưng phải đứng dậy! Mất đồng đội thật đau lòng, nhưng ngươi vẫn phải sống tiếp mà, phải không?” Tôi vỗ vai Damien, nhưng việc đó chỉ khiến cậu ta càng nức nở hơn. Ken, tên hiệp sĩ đồ sộ, lườm tôi đầy bất mãn. “‘Phải sống tiếp’? Ngươi đang nghiêm túc sao, ngài Hoàng tử?” “Hả?” Khi tôi nhìn Ken, hắn gằn từng chữ ra, giọng đầy oán giận. “Ngươi thật sự nghĩ mình có quyền nói ra điều đó sao, thưa Hoàng tử cao quý, sau khi dẫn chúng ta vào cái bẫy chết người với khả năng chỉ huy thảm hại của mình!” “…” “‘Phải sống tiếp’? Ý ngươi là gì? Tất cả chúng ta đều sẽ chết vì ngươi đấy, đồ chết tiệt!” Cảm giác thật bất công. Tôi không phải là người có lỗi. Tên Ash khốn kiếp mới là người đã gây ra mớ hỗn loạn này rồi truyền vấn đề cho tôi. Lập luận đó như sẵn trên đầu lưỡi, nhưng tôi nuốt xuống. Ai sẽ tin một lời kể phi lý như vậy? Quan trọng hơn, tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của Ken. Một chỉ huy bất ngờ từ kinh thành xuống, ném toàn bộ đội quân vào họng kẻ địch. Ai mà không tức giận cơ chứ. …Phải, thật tức điên, nhưng… “Ken.” Tôi không để điều đó lay chuyển mình. “Ngươi đang thách thức ta sao, con trai Hoàng đế và Tổng chỉ huy của nơi này?” Khi giọng tôi hạ xuống, Ken bất giác lùi lại. Hắn cuối cùng có vẻ nhận ra rằng người đang đứng trước mặt anh ta là một hoàng tử nằm toàn quyền sinh tử Với nụ cười tự mãn, tôi để một góc môi nhếch lên thành một nụ cười nguy hiểm. Một khi tôi mất quyền kiểm soát những người dưới trướng mình, mọi chuyện sẽ kết thúc. Kế hoạch sắp triển khai sẽ chỉ còn là công cốc nếu không có ai thực hiện. Tôi cần họ tuân lệnh không do dự. “Lucas!” Vì vậy tôi… “Hãy chém đầu kẻ hỗn láo đã xúc phạm hoàng tộc và Tổng chỉ huy này ngay lập tức!” …quyết định sẽ một lần nữa phủ lên lớp vỏ bọc trước kia của mình, một kẻ điên rồ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang