Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 20 : Nguy cơ của chiến tuyến
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 00:59 14-11-2025
.
“Uh, ughhhh!”
“Làm sao chúng ta có thể hạ gục một con quái vật khổng lồ như thế này chứ…!”
Sự xuất hiện của quái vật trùm khiến hàng ngũ binh sĩ trên tường thành rơi vào hỗn loạn.
Những khẩu pháo và nỏ khổng lồ vốn đang khai hỏa không ngừng nay đồng loạt im bặt, còn bức tường được xây dựng từ hoả lực vốn vững như thép cũng bắt đầu rung chuyển và tan vỡ.
—Roaarrr!
—Roaarrr-!
Những bộ Living Armor xuyên qua bức tường hoả lực đang yếu dần, từ phía trước và hai bên tường gỗ, tràn tới như bầy sói đói.
Bọn chúng lao vào con người gần nhất — hướng thẳng đến Jupiter, người đang nằm bất tỉnh sau cú ngã kinh hoàng từ lưng ngựa.
“Khốn kiếp! Lập hàng chắn ngay!”
“Bảo vệ pháp sư!”
Bốn thành viên còn lại trong tổ đội của Jupiter lập tức chạy đến, tạo thành một vòng bảo hộ phía trước bà.
Tuy nhiên, chính họ cũng bị thương sau cú ngã khỏi ngựa. Hơn nữa, những con chiến mã mà họ cưỡi đã hoảng loạn chạy tán loạn.
Cuộc phản kháng cuối cùng của một đội kỵ binh mất đi khả năng cơ động chẳng khác nào sự giãy dụa của những con cá bị mắc kẹt trong lưới cả.
‘Bà ấy sẽ chết mất!’
Tôi nghiến răng.
Chúng tôi không thể để mất Jupiter — cũng như toàn bộ đội anh hùng — vào lúc này!
“Damien!”
Damien quay đầu nhìn tôi. Tôi lập tức ra hiệu về phía tổ đội của Jupiter.
“Bắn hạ lũ Living Armor đang lao về phía tổ đội của Jupiter!”
“Rõ!”
Không chần chừ, Damien nhanh chóng điều chỉnh lại nỏ của mình.
-Whizz! Whizz! Whizz-!
Những mũi tên bắn tỉa rít lên, xé gió lao đi liên tiếp.
-Thud! Thuuud!
Tất cả đều trúng đích, xuyên thẳng qua đám Living Armor.
Tuy nhiên — dù Damien là xạ thủ chính xác nhất thế giới, tốc độ bắn của cậu ta lại không mấy nhanh.
-Roaarrr-!
Lũ Living Armor phá vỡ khu vực Kill Zone cũng đang ào tới như thác đổ, số lượng quá đông khiến một mình Damien không thể ngăn cản hết được.
Lucas hét lớn:
“Điện hạ! Chúng ta cần điều chỉnh hướng pháo để yểm trợ tổ đội của Jupiter!”
“Không được!”
Tôi lập tức bác bỏ.
“Chúng ta phải duy trì bức tường lửa hiện tại! Nếu để mất Kill Zone, số lượng quái vật tìm đến chỗ họ sẽ tăng gấp bội!”
“Nhưng mà—!”
“Trước hết, tập trung khôi phục bức tường lửa! Binh lính đang rối loạn rồi!”
Tôi lao đến chỗ một binh sĩ đang đứng ngây người cạnh khẩu pháo, đập mạnh vào lưng hắn.
“Tỉnh táo lại đi, đồ ngu! Chỉ vì con quái đó to hơn một chút mà ngươi lại run rẩy thế này à?!”
Ngay lập tức, binh sĩ ấy như bừng tỉnh.
“Hả?! X-xin lỗi, Điện hạ!”
“Ể?”
Tôi khẽ sững lại, hơi ngạc nhiên. Thật sao? Một cú đập tay mà có tác dụng đến vậy ư?
Rồi khi nhìn xuống bàn tay mình, tôi chợt hiểu ra.
Kỹ năng bị động [Chỉ Huy Bất Khuất]!
‘Binh sĩ trong phạm vi 10 mét sẽ được hồi phục khỏi trạng thái bất thường về tinh thần.’
Tôi đảo mắt nhìn quanh hàng lính đang run rẩy trên tường thành.
Liệu có phải khả năng hồi phục tinh thần này không chỉ có thể xua tan trạng thái “hoảng loạn”, mà còn giúp ổn định sĩ khí đang lung lay?
‘Nếu tôi chạy khắp chiến trường trong lúc binh sĩ còn hoảng sợ thế này… liệu có thể vực dậy tinh thần của họ không?’
Ý nghĩ vừa lóe lên, tôi lập tức đưa ra quyết định. Tôi quay người lại, hô to:
“Lucas!”
“Xin chờ chỉ thị của Điện hạ.”
“Ta sẽ phụ trách ổn định binh sĩ và khôi phục khu tiêu diệt! Còn anh—!”
Tôi khựng lại trong chốc lát, rồi gằn giọng nói hết câu:
“Anh hãy dẫn đầu một đội giải cứu!”
“…!”
“Mở cổng thành, ra ngoài, và đưa tổ đội của Jupiter trở lại!”
Chúng tôi không thể để mất một pháp sư cấp SR giữa cơn hỗn loạn này. Dù có phải trả bất kỳ giá nào đi nữa!
Và người duy nhất đủ sức vượt qua chiến trường ngập quái vật để cứu họ — không ai khác ngoài Lucas, nhân vật chính của tôi.
Lucas nhanh chóng quét ánh nhìn qua toàn cảnh.
Ngay lúc này, lũ Living Armor đã phá tan Kill Zone, tràn ra như thác, lao về phía tổ đội của Jupiter.
Nhiệm vụ của anh ta là lao thẳng vào giữa cơn cuồng phong đó — và đưa họ trở về.
Một mệnh lệnh liều lĩnh đến vô lý, tuy nhiên, anh ta không phải một người sẽ nói không với tôi.
“Tuân lệnh, Điện hạ!”
Lucas nhìn tôi, ánh mắt kiên định, rồi khẽ gật đầu.
“Thần nhất định sẽ mang người đó trở về.”
“…Ta trông cậy vào anh, Lucas.”
Đây là một quyết định có thể khiến tôi mất đi không chỉ một pháp sư cấp SR mà thậm chí còn bồi thêm vào một hiệp sĩ cấp SSR.
Nhưng tôi đã chọn tin tưởng Lucas. Tôi đặt cược vào vận may trời ban của anh ta — vận mệnh của nhân vật chính.
Lucas phóng xuống khỏi tường thành qua cầu thang, bóng dáng hắn tựa như vệt sáng lao đi.
Tôi trông cậy vào anh, nhân vật chính!
Tôi chạy dọc theo tường thành, liên tục đập mạnh vào lưng từng binh sĩ.
“Tỉnh táo lại! Các ngươi muốn chết thế này sao?!”
-Zap! Zap!-
Những binh sĩ bị tôi “giáng ân huệ” đều giật mình tỉnh lại.
“Ách?!”
“Đau quá!”
“Điện hạ? Ngài đang—?”
“Bình tĩnh lại và khai hỏa! Chẳng lẽ các ngươi muốn xem thử chuyện gì sẽ xảy ra nếu Kill Zone biến mất?!”
Tôi vừa chạy dọc tường thành, vừa đập vào lưng, má, vai — bất cứ phần nào trong tầm tay — và gào hết sức.
“Các ngươi sợ bọn quái vật đó sao? Thật đấy à?!”
Binh sĩ vẫn đờ người, mắt dán vào cái bóng khổng lồ đang lơ lửng giữa trời, khuôn mặt đầy sợ hãi.
Vì thế, tôi nói với họ sự thật trần trụi nhất:
“Ta cũng sợ chứ, khốn kiếp!”
“Hả?”
“Tất nhiên là đáng sợ rồi! Ai mà không khiếp trước cái thứ khổng lồ đó chứ?! Nếu không sợ, các ngươi không phải con người!”
Quái vật to lớn hơn con người.
Quái vật mạnh mẽ hơn con người.
Vậy nên sợ hãi là điều tự nhiên, chẳng có gì đáng xấu hổ cả.
Nhưng!
“Nhưng hãy nghĩ đến dân thường, những người sẽ còn khiếp đảm hơn chúng ta — những kẻ đã được huấn luyện — khi phải đối mặt với lũ quái vật này!”
Tôi vừa chạy dọc tường thành, vừa đập mạnh lên lưng từng người. Tất cả họ đều dần tỉnh táo.
Khi biết chắc họ đã hoàn hồn, tôi quay đầu chạy ngược lại, đập thêm một vòng nữa.
“Hãy nghĩ đến mẹ các ngươi! Vợ các ngươi! Anh em, con cái các ngươi! Hãy tưởng tượng nỗi sợ của họ khi nhìn thấy bọn quái vật đó!”
Một làn sóng cảm xúc mới — vừa sợ hãi, vừa tỉnh ngộ — lan khắp khuôn mặt binh sĩ.
“Hãy tưởng tượng đến viễn cảnh khi lũ quái vật này đột phá tường và tràn vào thành phố!”
“…!”
“Hãy nghĩ đến cảnh những dân thường vô tội bị tàn sát, những đứa trẻ phải chết chỉ vì các ngươi đang bận đứng đó mà run rẩy!”
Tôi nuốt khan, thở hổn hển, cảm thấy dạ dày như co rút lại sau khi chạy một vòng quanh tường thành.
“Chúng ta phải ngăn chúng ở đây!”
Dù thở hồng hộc, tôi vẫn hét lớn:
“Chính chúng ta! Chúng ta là những người sẽ chặn đứng lũ quái vật và bảo vệ dân chúng! Đây là phòng tuyến cuối cùng!”
Dù vẫn còn run sợ, các binh sĩ bắt đầu siết chặt lấy khẩu pháo và nỏ bắn đá.
“Nếu đã tỉnh táo rồi, bắn đi! Dốc hết đạn mà bắn!”
“V-vâng, Điện hạ!”
“Bắn! Bắn—!”
-Boom! Boom! Bang!-
Những khẩu pháo lại phun lửa, nỏ bắn đá gầm lên dữ dội. Tôi cũng gào theo:
“Bắn đi! Thiêu rụi hết bọn chúng đi—!”
Dựa vào kỹ năng của tôi, Kill Zone gần như đã được khôi phục.
Tâm tường gỗ bên ngoài một lần nữa chìm trong làn hỏa tiễn giao nhau, lũ Living Armor bị thiêu rụi hàng loạt.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian Kill Zone tạm ngưng hoạt động, một lượng lớn quái vật đã tràn qua ngoài tường.
“Mở cổng thành!”
Và thế là, giữa cơn hỗn chiến, Lucas thúc ngựa lao đi như một cơn gió.
“Xung phong! Xung phong—!”
Bóng dáng Lucas trên lưng ngựa biến mất như một mũi tên vừa rời cung. Tôi siết chặt nắm tay.
‘Làm ơn đi, Lucas!’
Vận mệnh của trận chiến này — không, của cả trò chơi này — đều nằm trong tay anh ta.
*****
“...Hả?!”
Đôi mắt của Jupiter mở to.
‘Mình đang ở đâu đây?’
Jupiter hoảng hốt đảo mắt nhìn quanh.
Bà đang ở cánh đồng phía trước bức tường phía nam của Crossroad. Cơ thể bà đang ngã sóng soài ở nơi đó.
‘Mình chỉ nhớ là bản thân đã bị hất xuống khi con ngựa bỗng nổi điên…’
Sau đó thì sao?
Chuyện gì đang diễn ra?
“Lady Jupiter! Người đã tỉnh lại rồi sao?!”
Một tiếng kêu tuyệt vọng vang lên khiến Jupiter gắng gượng chống người dậy.
Trán bà đang ươn ướt. Khi đưa tay lên sờ, máu tươi đã thấm đỏ bàn tay bà. Có vẻ đầu của bà đã bị toát ra vì va chạm với mặt đất khi ngã khỏi ngựa.
Phần thắt lưng cũng bị trật, mỗi lần cử động là một cơn đau nhói buốt.
“Ôi trời, đây không phải là thứ mà một người ở độ tuổi của mình nên chịu đựng…”
“Lady Jupiter! Không còn thời gian nữa đâu! Lady!”
Nhìn về hướng phát ra tiếng gọi, bà thấy các đồng đội đang quây tròn quanh mình, cố gắng bảo vệ bà.
—Roaaaaaaar—!
Và từ phía xa, lũ Living Armor đang lao tới, gầm thét dữ tợn.
“…?!”
Cơn choáng váng lập tức tan biến. Jupiter lấy lại ý thức và nắm bắt tình hình hiện tại.
Đội của bà đang bị mắc kẹt.
Tất cả đều bị thương do bị hất khỏi ngựa giữa cánh đồng trống, và bản thân bà thậm chí còn bị bất tỉnh.
Trước khi kịp rút về thành, họ đã bị bầy Living Armor bao vây.
“Viện binh sẽ đến sớm thôi! Chúng ta phải cầm cự đến lúc đó…!”
Người lính đánh thuê vừa báo cáo tình hình cho Jupiter vung búa lên đầy tuyệt vọng.
—Thump!—
Chiếc mũ giáp của một con Living Armor bị đập bẹp dưới cú đánh.
—Roar, grrr—!
Nhưng con quái vật đó chỉ khựng lại trong chốc lát, rồi lại hung hăng đâm thương tới lần nữa.
“Chết tiệt! Dính đòn đó mà vẫn trụ được à?!”
Người lính đánh thuê rít lên một câu chửi.
Những người khác trong nhóm cũng chia sẻ cùng một tâm trạng với anh ta.
Họ chống trả điên cuồng trước lũ Living Armor đang tràn tới như thác lũ, nhưng những đòn tấn công thông thường lại chẳng hề hấn gì.
Vũ khí cùn có thể khiến chúng khựng lại đôi chút, nhưng nếu không thể phá nát hoàn toàn bộ giáp, chúng sẽ vẫn tiếp tục tấn công.
Đó chính là khó khăn khi đối đầu với Living Armor.
Đội của Jupiter bao gồm toàn những anh hùng hạng N.
Họ đã từng chiến đấu với không ít quái vật, nhưng số lượng cùng sức mạnh của bọn này vượt xa những thứ họ đã trải nghiệm trước đây.
Và thế là…
“Ugh?!”
Đã có thương vong.
Chính tên lính vừa rồi — người báo cáo cho Jupiter — là người đầu tiên gục ngã.
Anh ta đã đập nát con Living Armor thứ tư bằng cây búa chiến, nhưng chân lại bị xiên thủng bởi cây thương của một con khác chỉ còn nửa thân.
Trong cơn đau dữ dội, anh ta lập tức bị nhiều con nữa bao vây.
Anh ta gắng gượng vung búa, đập vỡ thêm một con ở phía trước, nhưng…
—Thunk! Thunk-thunk!—
Ngực và bụng anh ta bị những cây thương khác xuyên thủng.
“Khụ… khốn kiếp…”
Anh ta quằn quại, cố vung búa thêm lần nữa, song bọn quái vật mới là những kẻ ra đòn kết liễu.
—Thunk! Thunk!—
Chúng lạnh lùng rút thương ra, rồi lại đâm tới.
Không cảm xúc, không do dự — chỉ những chuyển động máy móc, tối ưu hóa để giết người.
Jupiter mở to mắt, nhìn cảnh một đồng đội bị sát hại dã man.
“Lũ quái vật khốn nạn này…!”
Bà vội vàng cố gắng tụ phép để quét sạch bọn Living Armor ở gần, nhưng ma lực lại không tập trung được trong tay.
Cú ngã khiến đầu va đập mạnh đã làm rối loạn khả năng kiểm soát ma lực của bà.
Jupiter ôm trán, gắng gượng gom góp từng tia năng lượng.
“Khốn thật…! Nhanh lên nào…!”
—Thunk! Thunk-thunk!—
“A-ahhhh!”
Chỉ trong một chút thời gian đó, người thứ hai gục ngã.
Nạn nhân lần này là người lính cầm khiên chống đỡ phía trước.
Dù có khiên, nhưng dưới làn thương dày đặc đó, tấm khiên của anh ta cũng không thể bảo vệ được anh ta, và cơ thể máu thịt cũng nhanh chóng bị kéo gục bởi vô số vết thương.
“Ugh, ugh-ugh! Chết tiệt, chết tiệt!”
Người đồng đội thứ ba kề bên bà hoảng sợ quay người bỏ chạy. Không, hắn ta chỉ định bỏ chạy thôi.
Bởi vì ngay khoảnh khắc hắn ta quay lưng lại với kẻ thù, những cây thương lạnh lùng đã bay tới.
—Swish! Swoosh!—
—Thunk-thunk!—
Cơ thể hắn bị xiên thủng ngay tức khắc, đổ gục xuống đất mà không kịp kêu.
Hắn co giật một lúc trong vũng máu của chính bản thân mình, rồi nằm bất động.
Tuyến phòng thủ mong manh của họ sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
Jupiter lúc này đã ở gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người của lũ Living Armor.
Mùi kim loại rỉ sét, mùi nước tù đọng.
Mùi của cái chết đang cận kề.
“Lũ các ngươi… đáng lẽ ra phải tiếp tục nằm im dưới đáy hồ mới đúng…”
Cuối cùng, một lượng nhỏ ma lực cũng hội tụ ở đầu ngón tay bà. Jupiter giơ tay về phía trước, gào lên.
“Chẳng lẽ các ngươi nghĩ bà lão này sẽ chịu chết trong yên lặng sao?!”
—Crack!—
Một tia sét màu lam chói lòa xé toạc bầu trời, soi sáng toàn bộ chiến trường.
Hàng Living Armor phía trước bị thiêu rụi ngay tức khắc, hóa thành đống sắt vụn.
Phép thuật đã được thi triển thành công, nhưng uy lực chỉ bằng một phần nhỏ sức mạnh thường ngày của bà. Thay vì cơn mưa sấm sét thường thấy, chỉ có duy nhất một tia sét lóe lên.
‘Không ổn rồi…’
Jupiter nghĩ thầm.
Nhìn lũ Living Armor lại lần nữa tràn tới từ sau xác đồng loại cháy đen, bà khẽ tặc lưỡi rồi gọi lớn về phía người cuối cùng còn sống sót.
“Chạy đi, ngươi là người cuối cùng rồi!”
“Hả, cái gì cơ?!”
Người cuối cùng — một lính đánh thuê trẻ tuổi, trên mặt vẫn còn mang theo những dấu hiệu của sự non nớt — tròn mắt.
Jupiter lại gào lên, giọng bà vang dội khắp cánh đồng.
“Một người sống sót còn hơn cả đội chết sạch! Chạy đi, nhóc con!”
.
Bình luận truyện