Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 2 : Ash “Bone Hater” Everblack
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 19:21 12-11-2025
.
Ầm!
Khi mí mắt tôi khẽ run lên và mở ra, một cơn mưa gạch vụn đổ ập xuống trước mặt, vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa.
“Hả?”
Ngay khi tôi vừa bật ra một tiếng thốt khó hiểu, thì bất thình lình, ai đó từ phía sau bất ngờ xô mạnh khiến tôi ngã sấp xuống đất.
“Cái quái gì…!”
Tôi cố xoay đầu lại để nhìn xem kẻ đó là ai, nhưng—
Ầm!
Một tiếng nổ khác, dữ dội hơn, vang lên. Mặt đất rung chuyển dữ dội, như thể một quả bom vừa phát nổ ngay trước mũi tôi. Bị chấn động đến sững người, tôi vội ép mình nằm rạp xuống sát mặt đất hơn nữa.
Chẳng bao lâu, những cơn rung chuyển dần lắng xuống, và tiếng ù trong tai cũng bắt đầu tan biến. Tôi khẽ nhấc đầu lên, thận trọng quan sát xung quanh.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Trước mắt tôi là một bức tường thành khổng lồ được xây bằng gạch đá. Những ngọn lửa bốc cháy ở khắp nơi, khói đen cuồn cuộn bốc lên, hòa cùng tiếng la hét thảm thiết vang dội tứ phía.
Bức tường thành bên cạnh tôi đang tan chảy dần đi, như thể bị nung chảy bởi sức nóng khủng khiếp. Rõ ràng, vừa rồi có thứ gì đó tương tự như một quả bom phát nổ tại đây.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này…?”
Tôi lẩm bẩm, giọng run rẩy khi đảo mắt nhìn quanh.
Những người khoác trên mình bộ giáp sẫm màu loang lổ máu đang chạy tán loạn khắp nơi.
Pháo gắn trên tường thành liên tục khai hỏa, từng tràng đạn rực lửa xé gió, trong khi các binh sĩ khác vung kiếm và bắn tên xuống từ trên cao.
Thứ gì bên ngoài tường lại khiến họ phải phản công tuyệt vọng đến vậy? Tôi chần chừ một thoáng, rồi ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài.
Và ngoài kia là—
“…!”
Quái vật.
Kriiiii—!
Những con quái khổng lồ có hình dáng như nhện, to hơn cả con người, đang tràn lên tường thành trong từng đợt sóng nối tiếp, tiếng rít rợn người vang vọng khắp không gian.
Hàng trăm… không, phải là hàng nghìn con.
Tôi chết lặng tại chỗ, hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình.
Cái quái gì thế này?
“Đây là mơ à? Hay ảo giác do thứ gì tôi vừa ăn phải…?”
“Ngài có thể phủ nhận thực tại bao nhiêu tùy thích, nhưng chẳng phải câu nói đó hơi lỗi thời rồi sao, Điện hạ?”
Một giọng nói cộc cằn vang lên từ phía sau — có lẽ chính là người vừa xô tôi ngã.
Tôi quay phắt lại dù vẫn còn đang ở trong trạng thái choáng váng, và ở đó, giữa khung cảnh hỗn loạn đầy khói lửa, là một chàng trai trẻ quen thuộc.
“…Hửm?”
Một khuôn mặt đẹp trai đến khó tin hiện ra ngay trước mắt tôi, khiến tôi càng thêm bối rối.
Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức ngột ngạt, khiến tôi chỉ mong anh ta lùi ra xa một chút để dễ thở hơn.
Dưới mái tóc vàng óng ánh, đôi mắt xanh sáng rực như ánh trời. Bên trong bộ giáp da, thân hình cường tráng của anh ta hiện rõ từng đường nét.
Một vẻ đẹp chuẩn mực — hệt như nam chính bước ra từ tiểu thuyết.
Khoan đã…
“…Lucas?”
Tôi buột miệng chỉ tay vào chàng trai ấy.
Không thể nhầm được. Anh ta giống hệt như Lucas, nhân vật chính trong [Protect the Empire] — trò chơi mà tôi vừa hoàn thành cách đây chưa lâu.
Chàng trai tóc vàng khựng lại, mắt mở to.
“Vậy là cuối cùng ngài cũng nhớ tên thần. Thần còn tưởng ngài đã quên mất người kỵ sĩ trung thành của mình rồi cơ đấy.”
“Ơ… gì cơ?”
Thật sự? Lucas bằng xương bằng thịt sao?
Nếu vậy thì chẳng lẽ… tôi đang ở trong—
Ầm!
Một tiếng nổ khác vang lên, làm rung chuyển cả bức tường. Tôi hét thất thanh, lăn tròn trên đất.
“Aaaah! Ai đó cứu tôi với!”
Tiếng kêu hoảng loạn của tôi vang dội giữa bầu không khí đặc quánh mùi khói và máu.
Lucas nghiến răng, lao đến, túm lấy tôi kéo dậy.
“Ngài lại quên rồi đúng không! Thần xin được phép nhắc lại: kẻ địch hiện tại là Quân đoàn Nhện Đen! Hai trăm đơn vị công thành hạng nặng, chín trăm đơn vị tấn công cận chiến! Tiền tuyến của chúng ta sắp sụp đổ rồi!”
“Ơ… ư, uhhhhhh.”
Tôi choáng váng đến mức chẳng nói nên lời.
Quân đoàn Nhện Đen.
Một chủng quái vật trong “Protect the Empire”, nổi tiếng vì sự tàn bạo khiến game thủ phát điên trong giai đoạn giữa game.
Lucas gầm lên, mắt quét qua tường thành.
“Nhưng lũ quái này không hoạt động sau khi mặt trời lặn! Còn ba mươi phút nữa là hoàng hôn! Thần đã nói bao nhiêu lần rồi là đừng ra ngoài vào giờ này cơ chứ…!”
Và rồi tôi nhận ra — những vụ nổ này chính là đợt công thành của Quân đoàn Nhện Đen.
Ầm! Rầm!
Tia lửa bay khắp nơi, tường thành tan chảy, binh lính trên chiến lũy ngã xuống từng người, máu văng tung tóe.
“Khốn kiếp, bên này!”
Lucas gần như bế thốc tôi, kéo chạy vào trong căn cứ.
Dù nơi đây cháy đen và đổ nát, nó vẫn an toàn hơn nhiều so với địa ngục bên ngoài.
Sau khi đặt tôi xuống, Lucas hét lớn:
“Ở yên đây đến khi mặt trời lặn! Không được ra ngoài, nghe rõ chưa?”
“Ơ… ờ, được…”
Tôi đáp lí nhí, vẫn chưa hoàn hồn, và rồi bổ sung thêm một câu như thói quen.
“Cảm ơn… Lucas.”
“...?”
Anh ta khựng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, rồi quay người lao ra ngoài.
Tôi cau mày. Một lời cảm ơn mà cũng khiến người ta ngạc nhiên đến vậy sao? Rốt cuộc giữa tôi và anh ta là quan hệ kiểu gì?
“Hmm…”
Tôi phủi bụi trên người rồi nhìn quanh. Tôi phải hiểu cho rõ tình hình trước đã.
“Ugh…”
“Đau quá… cứu tôi với…”
Bên trong căn cứ tràn ngập thương binh.
Những thân thể quấn chặt băng thấm đẫm máu rên rỉ không ngừng. Mỗi khi tiếng gào của quái vật vang lên từ bên ngoài, họ lại co rúm lại, mặt tái mét vì sợ hãi.
Nhưng rồi, có thứ gì đó vừa xuất hiện còn khiến họ sợ hơn cả lũ quái vật ấy.
“Ôi trời?!”
“Điện hạ?!”
…Đó là tôi.
Vừa bước tới, tất cả thương binh đều cùng lúc đổ rạp xuống đất.
“Xin thứ tội! Xin thứ tội! Chúng thần không có gì để biện minh!”
“Chúng thần thật đáng chết vì còn nghỉ ngơi với những vết thương nhỏ nhoi này! Xin hãy tha cho mạng sống của chúng thần!”
Xử tử?
Tôi bàng hoàng, vội xua tay.
“Không, không! Ta chỉ muốn giúp các ngươi thôi mà—”
“Ngài định kết liễu chúng thần để chấm dứt khổ đau sao?!”
“Những vết thương này không đáng gì! Chúng thần sẽ quay lại chiến đấu ngay! Aaaaaah!”
Trước khi tôi kịp nói thêm lời nào, họ đã lảo đảo chạy ra ngoài.
“….”
Tôi đứng chết lặng giữa căn phòng trống rỗng.
“…Cái quái gì thế này?”
Trước hết, phải bình tĩnh. Dù đây là mơ hay thật, tôi cần giữ đầu óc tỉnh táo.
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng, xoa trán, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn loạn.
‘Tóm lại, nghe có vẻ điên rồ, nhưng…’
Tôi đã bị kéo vào thế giới của “Protect the Empire”, chính trò chơi mà tôi vừa phá đảo ở mức độ khó cao nhất.
Sự tồn tại của Lucas, của Quân đoàn Nhện Đen — tất cả đều chứng minh điều đó.
Tôi không biết vì sao hay bằng cách nào, nhưng đây là sự thật.
‘Vậy thì, tôi là ai trong thế giới này?’
Chắc chắn tôi không phải là “RetroAddict” — streamer kiếm sống bằng cách chơi game ngoài đời thực nữa. Danh tính đó chẳng còn ý nghĩa gì ở đây.
“Điện hạ, ngài đã cảm thấy khá hơn chưa?”
Lucas ghé đầu qua khung cửa, hỏi.
Tôi gật nhẹ.
“Ờ… chắc là ổn rồi.”
“Mặt trời đang lặn. Quân đoàn Nhện Đen đã bắt đầu rút lui. Quân đội của chúng ta đã giành lại được quyền kiểm soát của tường ngoài.”
Lucas lau vệt máu trên má, thở dài.
“Dù sao thì, bằng cách nào đó, chúng ta lại sống sót thêm một ngày. Còn ngày mai… ai mà biết được chứ.”
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt anh ta trong lúc anh ta báo cáo.
Được nhìn thấy anh ta bằng xương bằng thịt, thay vì qua những pixel trên màn hình, quả thực là một trải nghiệm vừa kỳ lạ vừa choáng ngợp.
Nhưng có chuyện quan trọng hơn.
Tôi đứng dậy.
“Lucas, còn những người bị thương thì sao?”
“Hả?”
“Những thương binh lúc nãy trong phòng này. Họ chạy hết ra ngoài rồi. Giờ họ đang ở đâu?”
“Sau khi ngài xuất hiện, họ đều đã trở lại tiền tuyến.”
Sắc mặt Lucas chợt biến đổi.
“Điện hạ… họ đã làm điều gì khiến ngài phật ý sao?”
“Không, không có.”
“Xin hãy tha mạng cho bọn họ. Dù sao, bất cứ ai còn cầm được vũ khí đều rất quý giá. Nhưng… để duy trì kỷ luật, thỉnh thoảng cũng có thể có vài vụ xử tử…”
“Không! Ta bảo rồi, ta không muốn giết ai cả! Tại sao ai cũng nghĩ ta là tên bạo quân giết người như nghiền ruồi thế hả?!”
Lucas trợn mắt, như thể vừa nghe thấy điều nực cười nhất trên thế giới.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc lưng tôi. Thật sao? Tôi… là loại người đó ư?
“Không. Ta sẽ không làm hại họ đâu. Gọi họ trở lại nghỉ ngơi đi.”
Lucas tròn mắt.
“Hả?”
“Trời sắp tối rồi, và khí lạnh sẽ đến. Đốt lò sưởi lên, để thương binh nghỉ lại đây. Họ cần được nghỉ ngơi tử tế nếu muốn chiến đấu ngày mai.”
“Ơ… vâng, thưa Điện hạ…”
“Và ngươi, Lucas, chúng ta ta cần nói chuyện.”
Khi tôi bước ra ngoài, Lucas cất giọng run run.
“Điện hạ… chẳng lẽ…”
“Hửm?”
“Ngài định xử tử thần thay vì binh lính sao…?”
“Không! Ta bảo rồi, ta không định giết ai hết!!”
Rốt cuộc, tôi là một kẻ như thế nào vậy chứ?
*****
Gió rít qua tường thành lạnh buốt.
Cơn gió đêm cắt da, thấm vào tận xương có thể đánh gục cản những con người kiên cường nhất. Nhưng còn một thứ lạnh lẽo hơn cả gió…
“…”
Tôi nhìn quanh.
Cái chết.
Nó hiện diện ở khắp nơi — xác quái vật chất đống bên dưới, xác người vương vãi phía trên.
Hơi lạnh toát ra từ tử khí còn dữ dội hơn cả mùa đông hay màn đêm.
“Lucas, bây giờ là mấy giờ? Và chúng ta đang ở đâu?”
Tôi hỏi, đứng nơi mép tường, cố nén cơn buồn nôn vì mùi máu tanh nồng nặc.
Lucas thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng vẫn trả lời rành rọt.
“Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng Hai, năm thứ 649 của Đế quốc. Chúng ta đang ở tiền đồn của thành phố pháo đài Crossroad.”
(Dịch giả-kun: tiền đồn, là một cứ điểm quân sự được xây dựng ở vùng ngoài của thành phố, giúp phát hiện sớm kẻ địch, kiểm soát vùng đệm giữa thành phố và vùng hoang dã đồng thời ngăn cho chiến hoả lan đến thành phố chính. )
“…Vậy tức là, ngày mai là mùng Một tháng Ba, năm 649.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
Tôi nghiến răng.
Năm 649, tháng Ba, ngày mồng Một — tiền đồn phòng thủ quái vật.
Đó là một thời điểm và địa điểm mà tôi biết rõ hơn bất cứ ai.
Vì sao ư?
Suốt sáu tháng qua, khi chơi Protect the Empire, tôi đã phải lặp đi lặp lại màn “hướng dẫn” ở chính thời điểm này hàng trăm lần.
‘Ra là thế… bảo sao mọi thứ trông quen thuộc đến vậy.’
Tôi từng chinh phục trò chơi ở độ khó Hell cùng chế độ Ironman.
Ironman chỉ cho phép tồn tại một file lưu duy nhất, và trò chơi sẽ tự động ghi đè lên file đó — đồng nghĩa là tôi không thể chơi lại.
Vì vậy, nếu tình hình trở nên tuyệt vọng, tôi chỉ còn một cách duy nhất, đó là bắt đầu lại từ đầu.
Người xem stream gọi quá trình đó là “Tân Đế quốc” hoặc “Trái Đất mới”. Tôi từng đếm số lần bắt đầu lại của mình.
Và lần tôi hoàn thành trò chơi là ở Đế quốc thứ 742.
Nói cách khác, tôi đã thất bại 741 lần, và chơi lại màn hướng dẫn ấy 742 lần.
Tôi thuộc nằm lòng từng chi tiết của nó.
‘Ngày mai, phần mở đầu của Protect the Empire sẽ bắt đầu.’
Một phần hướng dẫn đơn giản, giới thiệu thế giới và cách điều khiển.
Và trong phần đó, tất cả mọi người, trừ Lucas, đều chết.
“…”
Tôi đã bỏ qua đoạn cốt truyện này hàng trăm lần, nhưng giờ đây, khi nhớ lại, tôi rùng mình.
Đồng thời, tôi cũng biết rõ tôi đang đóng vai ai.
“Vậy ra ta là… Ash.”
“Xin lỗi, ngài vừa nói gì ạ?”
“Tên ta. Ash. Ash ‘Born Hater’ Everblack.”
Lucas nhìn tôi, vẻ mặt như thể điều đó hiển nhiên. Còn tôi thì nghiến răng, vò tóc đầy tuyệt vọng.
“Tại sao trong tất cả nhân vật, ta lại là cái tên khốn kiếp này chứ?!”
Kẻ điên của Đế quốc.
Đệ tam Hoàng tử.
Kẻ ngu ngốc đã kéo toàn bộ lực lượng phòng thủ pháo đài Crossroad ra tiền đồn và khiến họ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Và cũng là một nhân vật phải chịu kết cục bi thảm trong phần hướng dẫn.
Ash “Born Hater” Everblack.
(Dịch giả-kun : tên kiểu quý tộc, chữ đệm ở giữa thường sẽ có nghĩa gì đó. Trong trường hợp của nvc, nó có nghĩa là kẻ được sinh ra để phản kháng tất cả mọi thứ, theo nghĩa xấu ấy )
Trong bản chính, hắn chỉ là một vai phụ — kẻ bị giết chết ngay khi vừa xuất hiện.
‘Tôi đã bị kéo vào thế giới này mà không một lời nhắc nhở, và lại còn biến thành tên này sao?’
Ngay khoảnh khắc tôi nhận ra danh tính của “bản thân” mình.
「Ting!」
Âm thanh quen thuộc vang lên, và một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mắt.
[STAGE 0]
Mục tiêu: Sống sót qua đợt tấn công của quái vật
Phần thưởng: ???
Một cửa sổ hệ thống — chính xác như trong Protect the Empire.
“…”
Đến lúc này, đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Tôi đã bị ném vào thế giới của trò chơi ấy.
Và dù rất tận hưởng nó với vai trò là một người chơi, nhưng nếu phải mạo hiểm bằng thân xác của mình, trò chơi này tuyệt đối là cơn ác mộng khốn kiếp.
“Điện hạ… ngài ổn chứ?”
Lucas hỏi, giọng lo lắng, khi thấy tôi đứng lặng nhìn vào hư không.
“…Lucas.”
“Vâng, Điện hạ.”
Tôi quay đầu lại, nhìn anh ta, rồi khẽ thì thầm bằng giọng run rẩy nhưng chân thành:
“Chúng ta tiêu rồi… mẹ kiếp.”
.
Bình luận truyện