Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 17 : Chuẩn bị cho chiến tranh
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 00:59 14-11-2025
.
(Dịch giả-kun : do thiết lập nhân vật Ash, xưng hô của người này với những người không quen sẽ là ta - ngươi, đối với những người đã thân cận sẽ là ta - cô/anh. Xưng hô cậu sẽ xuất hiện khi hai người cách xa tuổi nhau.)
Tôi thông báo tình hình hiện tại cho các thành viên trong đội.
Khi tôi nói về đợt tấn công sắp xảy đến của một nghìn Living Armor, sắc mặt của Damien và Lilly lập tức tái mét.
Jupiter chỉ thổi ra những làn khói từ điếu xì gà mà không nói gì, còn Lucas, vốn đã biết từ trước, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
“Kế hoạch của chúng ta là gì, thưa Điện hạ?”
Lucas hỏi.
Tôi gật đầu đáp lại câu hỏi ấy.
“Chúng ta không thể ngồi khoanh tay ba ngày liền. Ta sẽ làm mọi điều trong khả năng. Ngay bây giờ ta sẽ phân công nhiệm vụ cho các người.”
Trước tiên, tôi gọi Lucas.
“Lucas.”
“Sẵn sàng chờ mệnh lệnh của ngài, Điện hạ.”
“Ta bổ nhiệm anh làm Tổng Chỉ Huy lực lượng Crossroad.”
Lucas, nhân vật vốn là thủ lĩnh trong trò chơi, về thực chất đại diện cho người chơi. Anh ta có năng lực lãnh đạo xuất chúng và tôi có thể tin tưởng anh ấy trong vai trò chỉ huy chiến trường.
“Thần sẽ nỗ lực hết mình.”
Lucas cúi đầu tôn kính, nhận lấy chỉ thị ngắn gọn và rõ ràng của tôi.
“Crossroad đã không trải qua một cuộc xâm lăng thực sự trong nhiều năm. Quân lính của chúng ta hẳn đã mai một. Nhiệm vụ của anh là rèn giũa họ trở lại.”
“Tuân lệnh.”
“Kẻ địch sắp tới là Living Armor. Chúng là hiệp sĩ u linh. Tấn công vật lý hầu như vô hiệu, nhất là các đòn chém. Dao kiếm sẽ không thể ngăn cản bước tiến của kẻ thù lần này.”
Chém vào một hồn ma có thể có tác dụng gì chứ? Hơn nữa lưỡi kiếm thường bất lực trước áo giáp.
“Hãy trang bị cho toàn quân vũ khí cùn. Nếu không kịp, có thể dùng gậy gỗ để thay thế.”
Bước đầu tiên, tôi định sẽ thay đổi bản chất vũ khí để đảm bảo họ gây được sát thương thực tế, dù là đánh vào giáp.
Trong “Protect the Empire”, thuộc tính tấn công vật lý chia làm ba: chém (slash), nện (strike), và đâm (pierce). Không tồn tại thuộc tính nào toàn diện hơn cả, nhưng nếu chỉ huy hiệu cách phối hợp thì chúng sẽ thay đổi cục diện trận chiến.
“Trong ba ngày tới, hãy đảm bảo việc thay thế trang bị và huấn luyện cơ bản để dùng vũ khí cùn.”
“Hiểu rõ.”
“Tốt. Ta trông cậy vào anh.”
Tôi tin rằng Lucas sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Rồi tôi chuyển sang người tiếp theo.
“Tiếp theo, Lilly.”
Khi nghe tôi gọi tên mình, Lilly — vẫn ngồi trên xe lăn — khẽ chỉ về đôi chân mình với vẻ bối rối.
“Thưa Điện hạ, như người thấy, thần không thể đi lại…”
Sự bối rối của cô ấy là dễ hiểu. Cô ấy xứng đáng được xuất ngũ sau khi phải chịu đựng một thương tật vĩnh viễn do chiến tranh. Nhưng hiện tại, tôi lại muốn cô ấy trở lại để đối mặt với lũ quái vật.
“Xin lỗi, Lilly. Nhưng ngay lúc này, ta rất cần đến cô.”
Lilly là một pháp sư hạng R đã có kinh nghiệm trên chiến trường đến từ giai đoạn hướng dẫn; cô ấy là nguồn lực quá quý giá để bỏ phí.
Tôi thấy áy náy, nhưng phải tận dụng khả năng của cô ấy.
“Nhưng đừng quá lo. Cô sẽ không phải tham chiến trực tuyến.”
“Vậy tôi nên…?”
“Crossroad đã lâu không chịu đòn trực tiếp.”
Binh lính không chỉ chủ quan, các công cụ và công trình phòng thủ cũng đã xuống cấp.
“Rất nhiều tạo tác phòng thủ đang nằm mục trong kho. Ta cần cô phụ trách đưa chúng quay trở lại hoạt động.”
“Ta đã ra lệnh cho trưởng nghiệp đoàn luyện kim mang theo đội thợ giả kim của ông ta đến đó. Bây giờ có lẽ họ đã tập trung tại kho quân dụng rồi.”
“Vậy thần…?”
“Đúng. Ta muốn cô giám sát việc phục hồi các tạo tác phòng thủ.”
“Sửa chữa tạo tác thường là việc của các nhà giả kim, nhưng có một pháp sư để thử nghiệm trên thực địa thì hiệu quả hơn.”
‘Tất nhiên, đó chỉ là một cái cớ…’
Tôi có ý định để cho Lilly trách nhiệm giám sát toàn bộ công việc sửa chữa pháp khí. Là một pháp sư sắc bén, chăm chỉ và có kiến thức, cô ấy là người thích hợp nhất để quản lý những “trái tim” của hệ thống phòng thủ.
‘Khi cô ấy phụ trách, cô ấy cũng sẽ hiểu rõ tình trạng và khả năng của từng pháp khí.’
Dần dần, cô ấy sẽ có thể phụ trách toàn bộ trách nhiệm về những pháp khí này.
Xin lỗi, Lilly, nhưng xuất ngũ sẽ không nằm trong danh sách những lựa chọn của cô. Tương lai của cô là phục vụ cho thành phố này…!
“Không nhất thiết phải hồi sinh hoàn hảo. Chỉ cần có thể khai hỏa được một lần, sửa chúng đến mức ấy rồi đặt chúng lên tường thành.”
“À, thần hiểu rồi…”
Biểu cảm của Lilly rất mếu máo, nhưng vẫn gật đầu.
Đừng lo Lilly, ta nhất định sẽ thưởng cho cô hậu hĩnh.
“Tiếp theo, Jupiter.”
Khi tên bà ta vang lên, Jupiter dập tắt điếu xì gà đang thiêu đốt trên miệng của mình.
Cứ hút tiếp đi cũng được. Trong trận chiến sắp tới bà sẽ phải vắt kiệt sức—đó ít nhất là điều ta có thể cho phép bà.
“Jupiter, như ngươi đoán, ngươi chính là trụ cột cho lần phòng thủ này.”
Ngay khi biết địch là Living Armor, Jupiter đã mường tượng được. Trận chiến trước mắt bà sẽ vô cùng khốc liệt.
“Living Armor là ‘hồn ma’ mặc ‘giáp sắt’. Ngươi, kẻ điều khiển ‘sét’ — chính là khắc tinh của chúng.”
Đó là lý do chủ đạo khiến tôi chọn phương án chính thống mà không mạo hiểm các chiêu trò lúc này.
Jupiter, pháp sư sấm sét hạng SR. Với loại quái vật này, bà ta sẽ là một đơn vị khắc chế lý tưởng. Có thể nói, bà ta chính là hy vọng duy nhất mà trò chơi này đã ưu ái ban cho tôi trong giai đoạn này.
“Ngươi và đội của ngươi sẽ hoạt động độc lập. Ta sẽ cấp thú cưỡi cho tất cả. Trong lúc phòng thủ, các ngươi sẽ sử dùng chiến thuật du kích để mài mòn sinh lực của kẻ thù. Ngươi phụ trách tấn công, những người còn lại phụ trách bảo vệ.”
“…”
“Ta sẽ không giao cho ngươi thêm nhiệm vụ nào khác. Hãy tập luyện để đồng bộ với những đồng đội của mình và nghỉ cho tới ngày quyết chiến. Ngày hôm đó, các ngươi sẽ bị vắt kiệt.”
Nhìn thấy Jupiter chỉ im lặng lắng nghe, tôi gật đầu mạnh về phía bà.
“Cho ta thấy năng lực của ngươi. Để ta biết số tiền lương ta trả cho ngươi là xứng đáng.”
“…Thần có một thắc mắc, thưa Điện hả.”
Jupiter xoay điếu xì gà đã tắt bằng những ngón tay của mình, cười nhạt.
“Mức lương đó… sẽ làm mới hàng năm, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nếu bà lão này làm tốt, nó cũng sẽ tăng, phải không?”
Jupiter hỏi, không hề bận tâm đến ánh sáng của lòng tham lóe lên trong con mắt duy nhất của bà. Tôi bật cười vì sự táo bạo đó, bà già ham tiền này…
“Tất nhiên! Nếu bà có thể cho ta xem một màn trình diễn xuất sắc, ta sẽ không tiếc tiền của mình.”
“Vậy Điện hạ nên cân nhắc đến việc tăng lương cho năm sau đi.”
Jupiter quẳng điếu xuống đất. Nữ pháp sư sấm sét lớn tuổi bẻ những khớp ngón tay trong găng của mình và cười rộ.
“Ngài sẽ chẳng thể tìm được một lính đánh thuê nào giá trị bằng bà lão này đâu.”
*****
Sau khi Lucas, Lilly và Jupiter nhận nhiệm vụ, họ rời đi thực hiện công việc của mình.
Tại cổng dinh thự chỉ còn lại Damien, Aider và tôi. Damien chớp đôi mắt nâu to bỡ ngỡ.
“Um, Điện hạ, thần nên…”
“Damien.”
Tôi ra hiệu cho Aider, và y liền mang đến một túi da. Tôi trao chiếc túi đó trực tiếp cho Damien.
“Cầm lấy đi. Thứ này được chuẩn bị sẵn cho cậu.”
“Hả?”
Với vẻ ngạc nhiên, Damien mở túi và kiểm tra bên trong.
“Đây… là một cây nỏ sao?”
“Đúng thế.”
Tôi đã vội mua một cây nỏ hạng N từ một thương nhân vũ khí để tận dùng đặc tính của Damien.
[Ordinary Crossbow (N) Cấp 10]
— Phân loại: Nỏ
— Sát thương: 10–15
— Độ bền: 30/30
— Tính năng phụ: Không
Dù chỉ hạng N, nó nhẹ và khá bền. Tôi còn chuẩn bị sẵn ba ống tên chất lượng cao bỏ vào túi.
“Từ nay, vai trò của cậu sẽ là xạ thủ tầm xa cố định và chỉ dùng phép chữa khi thực sự cần thiết.”
Damien sẽ phải từ bỏ hình ảnh linh mục chữa thương thuần túy và chuyển mình thành xạ thủ.
Dĩ nhiên, sẽ có nhiều hạn chế. Tất cả những kỹ năng mà Damien đang và sẽ sở hữu sẽ vẫn là những kỹ năng của một linh mục, chứ không phải xạ thủ. Cậu ta cũng sẽ phải từ bỏ phong cách chiến đấu mà mình gắn bó suốt đời.
Con đường này sẽ rất khó khăn, nhưng [Far-sight] là một đặc tính đáng giá để người ta đương đầu với những sự thay đổi, một đặc tính hàng đầu trong trò chơi.
“…Thần sẽ thử.”
Damien nhẹ nhàng đặt cây trượng mình đang ôm xuống, cầm lấy chiếc nỏ tôi trao.
“Nếu đó là mệnh lệnh của ngài, Điện hạ.”
Tư thế bắn nỏ của cậu ta còn vụng về, nhưng nếu cậu ta có thể bắn tốt như khi vận hành khẩu Pháo Mana, cậu ta sẽ sớm trở thành một kẻ đáng gờm.
“À, kính của cậu đâu? Không đeo nữa sao?”
“Đúng vậy.”
Khuôn mặt Damien giờ không còn kính. Hóa ra cậu ta đã vứt gọng kính vỡ trong trận chiến trước.
“Thực ra, thị lực thần luôn tốt tới mức phải đeo kính để làm giảm bớt. Nhưng bây giờ, việc nhìn rõ sẽ là một lợi thế to lớn, vậy nên thần sẽ tập làm quen với việc không đeo kính.”
Damien khẽ mỉm cười e thẹn.
Đứa trẻ khiến người ta cảm thấy tự hào. Tôi cũng mỉm cười, vỗ vai cậu ta.
Aider đứng phía sau, chỉnh kính, chen vào.
“Thật là nhẹ nhõm. Tôi đã luôn phải lo lắng về việc thiết lập nhân vật đeo kính của tôi và cậu ta bị trùng nhau...”
“Im miệng đi, Aider.”
Tôi rít một tiếng, rồi hắng giọng, quay lại với Damien.
“Aider và ta sẽ ra ngoài giám sát công tác chuẩn bị phòng thủ. Damien, nếu không muốn đi cùng, cậu có thể luyện tập với nỏ một mình…”
“Thần sẽ đi cùng Điện hạ!”
Trước khi tôi kịp đề nghị, Damien đã hào hứng tình nguyện.
“Lucas đã vắng mặt… xin cho phép thần hộ tống Điện hạ!”
“…”
Hộ tống — cách dùng từ thật thú vị. Chỉ nhìn vào vẻ ngoài thì rõ ràng cậu ta mới là người cần được bảo vệ.
Dẫu sao, tôi cũng định cho cậu ta đi cùng, nên gật đầu đồng ý.
“Được rồi. Lên đường thôi. Điểm đến đầu tiên: tường thành.”
*****
Crossroad là một thành phố được gia cố để trở thành một pháo đài, bốn phía vây quanh bằng tường thành được gia cố bằng kim loại. Tuy nhiên, bức tường ở phía nam là đặc biệt dày nhất.
Điều đó là dễ hiểu, bởi phần lớn các cuộc tấn công của quái vật từ phương nam đều đổ dồn tại đó.
Khi nghe thấy tôi, Damien và Aider tới phía tường nam, các trưởng nghiệp đoàn thợ rèn và thợ đá liền tới, chào hỏi một cách lúng túng.
“Ah, Điện hạ đã đến!”
“Ừm, thế tường thế nào rồi?”
“À, e rằng… nó không được tốt cho lắm. Nó đã bị bỏ bê trong một thời gian dài…”
Hai vị trưởng nghiệp đoàn liếc nhìn những tấm kim loại han gỉ nằm rải rác dọc bức tường, vẻ tiếc rẻ hiện rõ.
Tôi quay sang Aider, giọng gắt gỏng.
“Bảo trì tường là trách nhiệm cơ bản của một pháo đài, phải không? Sao ngươi lại để nó xuống cấp đến thế này?”
“À, đó là do ngân quỹ cạn kiệt….”
Aider đáp, nở một nụ cười gượng gạo.
“Vì quái vật xuất hiện ít đi, việc khai thác ma thạch giảm, nguồn thu thành phố teo lại, v.v… Lãnh chúa trước đây đã cắt giảm những khoản chi mà lúc đó ông ấy cho là không cần thiết.”
“Đó là một câu chuyện rất mỉa mai.”
Một pháo đài được dựng ra để đẩy lùi quái vật, giờ lại xuống cấp bởi vì thiếu quái vật — quả thật là nực cười.
Tôi quát những người thợ đang sửa phòng tuyến.
“Ta không quan tâm việc đó sẽ tốn bao nhiêu tiền. Gia cố và sửa chữa tối đa trong khả năng của mình đi. Hiểu chứ?”
“Vâng, thưa Điện hạ!”
“Làm ngay! Không có thời gian lãng phí! Quái vật có thể tới bất cứ lúc nào!”
Những thợ rèn vội gắn tấm kim loại lên tường, đóng chặt bằng những nhát búa mạnh mẽ.
Tiếng kim loại va kim loại vang vang, nghe đã tai—clang, clang, clang…!
Tiền có thể kiếm lại sau, nhưng mạng người mất rồi là chẳng lấy lại được.
Đã thấy quá nhiều trường hợp bủn xỉn rồi dẫn tới thảm họa, tôi không có ý tiết kiệm ở khoản phòng thủ này.
“Tình hình đạn đại bác và tên mũi có thế nào? Đủ dùng không?”
Khi tôi hỏi, nhìn vào các khẩu đại pháo và nỏ lớn bố trí trên tường, Aider đáp ngay.
“Vẫn còn thiếu, nên tôi đã vơ vét tất cả những gì có thể trong tay các thương nhân. Tất cả sẽ được bố trí lên đây.”
“Không phải những hào nước này nên được đổ đầy thánh thủy sao? Tại sao nó vẫn khô khốc như vậy?”
“Chúng tôi đang làm việc với đền thờ để thương lượng giá cả của thánh thủy!”
Tôi nhấc ngón trỏ chỉ thẳng Aider, ra giọng quát.
“Không được tiếc tiền, đổ đầy tất cả những chiến hào đó. Nếu có một chiến hào nào đó không có nước, ta sẽ để đầu của ngươi lăn lốc bên trong đó. Hiểu rồi chứ?”
“T-Tôi sẽ đảm bảo không để xảy ra!”
Aider ôm cổ, kêu lên.
Tôi tặc lưỡi, nhìn lại bức tường đang được sửa, rồi xuống đi.
*****
Điểm dừng tiếp theo là xưởng gỗ.
Vừa bước vào, hàng chục thợ mộc với vẻ mặt đầy mong đợi cùng một đống gỗ cao ngất đều quay về phía tôi. Tôi vỗ tay một cái vang.
“Nghe rõ chưa? Thời gian gấp, vào thẳng vấn đề. Trong ba ngày tới, nhiệm vụ của các ngươi sẽ là xây dựng ‘một bức tường’.”
“Xin lỗi?”
“Một bức tường, nghe cho rõ đấy, một bức tường. Cao tới mức này. Hiểu không? Một thứ có thể cản bước tiến của kẻ địch.”
Tôi dang tay ra để minh họa bằng hình ảnh.
“Một bức tường cao và cứng.”
“À, chúng thần biết bức tường là gì, nhưng…”
“Bức tường gỗ này sẽ được dựng trước tường thành phía nam. Ta sẽ chỉ cho các ngươi vị trí cụ thể.”
Các thợ mộc trao nhau ánh mắt thắc mắc. Sau chốc, trưởng nghiệp đoàn thợ mộc cẩn trọng lên tiếng.
“Thưa Điện hạ, nhưng những con quái vật sẽ dễ dàng phá hủy một bức tường gỗ.”
Có lý do khiến tường thành Crossroad được gia cố bằng các tấm sắt dày. Những tấm gỗ, dù có cứng đến đâu, quái vật cũng sẽ dễ dàng xé nát nó.
“Ta không cần một bức tường vĩnh viễn.”
Nghe có vẻ như tôi không hiểu điều cơ bản — nhưng tôi đã chơi trò này quá nhiều lần để mắc sai lầm ấy.
“Ta cần một bức tường dùng một lần cho trận đánh này.”
Cần một bức tường có thể dùng như vật phẩm tiêu hao.
Một bức tường sẽ trở thành chướng ngại vật, ép buộc kẻ thù đi vào khu vực mà sát thương từ hoả lực của tôi có thể tối ưu hoá.
“Việc của các ngươi là xây bức tường gỗ cao nhất và chắc nhất có thể, đúng như ta chỉ.”
Tôi gào lên trước đám thợ còn đang lưỡng lự.
“Được rồi, đừng chần chừ nữa! Bắt tay vào làm ngay!”
Đã tới lúc thi hành một trong những chiến thuật nền tảng của trò chơi thủ thành này.
Đã đến lúc thiết lập một ‘Kill Zone’.
.
Bình luận truyện