Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 10 : Chiến báo
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 19:23 12-11-2025
.
“Hyung!”
Một tin nhắn đơn độc hiện lên trong khung trò chuyện trống trơn của tôi.
“Hyung, anh thật phi thường. Làm thế nào mà anh có thể làm được chuyện đó vậy?”
Tôi đã chết lặng, không biết phải đáp lại thế nào.
Đó là tin nhắn đầu tiên của người xem mà tôi nhận được kể từ khi tôi bắt đầu công việc livestream, và tôi hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao.
Khi tôi còn đang ngẩn người, một tin nhắn khác từ cùng một người xem đó lại hiện lên.
“Em sẽ đăng ký kênh của anh. Anh sẽ còn stream nữa chứ?”
Và rồi…
…tôi lại lần nữa bắt đầu tự hỏi mình nên đáp lại thế nào.
*****
“Ugh!”
Đôi mắt tôi mở choàng ra.
Khi cố gắng gượng ngồi dậy, cơn đau rát bỏng và nhói buốt lan khắp hai cánh tay và bờ vai.
“Khốn thật, đau chết đi được…”
Tôi cúi xuống nhìn thân thể mình.
Cả phần thân trên được quấn kín bằng những dải băng chặt chẽ. Hai bàn tay bị bọc cứng như xác ướp, đến cả ngón tay cũng không thể cử động.
“Chuyện quái gì…”
“Ngài nên nghỉ ngơi đi, Điện hạ.”
Khi tôi còn đang quan sát cơ thể thương tích của mình, một giọng nữ dịu dàng vang lên.
“Damien đã dùng phép hồi phục cho ngài, nhưng vết thương do bỏng là quá nặng. Ngài sẽ cần thời gian trước khi nó phục hồi hoàn toàn.”
Giật mình, tôi quay người lại.
Bên cạnh tôi là một nữ pháp sư với mái tóc đỏ rực, đang ngồi trên giường, giữa một đống tài liệu, và chăm chú viết.
Trong cơn choáng váng, tôi khẽ gọi tên cô ấy.
“Lilly?”
“Ngài đã bất tỉnh ba ngày rồi, Điện hạ.”
Đặt cây bút lông sang một bên, Lilly mỉm cười nhạt.
“Thần đã sợ rằng ngài sẽ không bao giờ tỉnh lại… sau khi đánh bại Quân Đoàn Nhện Đen.”
“Ta… vẫn sống.”
“Tất cả là nhờ có sự chỉ huy của ngài, Điện hạ.”
Lilly nhún vai, những tờ giấy trong tay khẽ xao động.
“Ngài muốn nghe báo cáo ngay chứ? Hay là nghỉ ngơi thêm một chút nữa?”
Dù cơ thể đau nhức, tôi hiểu tầm quan trọng của việc nắm rõ tình hình. Tôi yêu cầu cô ấy tóm tắt lại mọi chuyện.
“Đợt pháo kích cuối cùng đã tiêu diệt Nữ Hoàng Nhện, và quân đoàn Nhện Đen hiện đã hoàn toàn tê liệt.”
Lilly báo cáo dứt khoát.
“Chúng ta đã chiến thắng, Điện hạ.”
“…”
“Mọi người đều sống sót, dù bị thương nặng nhẹ khác nhau. May mắn là có Damien, linh mục trị thương… Cậu ấy đã sơ cứu và chăm sóc thương binh cho đến khi quân tiếp viện đến vào ngày hôm sau.”
Lilly chỉ ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia, các binh lính đang tất bật với công việc của mình.
“Quân tiếp viện đã thu thập thi thể các đồng đội và xử lý lũ nhện bất động. Việc dọn dẹp gần như đã hoàn tất rồi.”
“Ra vậy.”
Mọi chuyện đã dần lắng xuống.
Chúng tôi đã sống sót.
Bằng cách nào đó, chúng tôi thực sự đã vượt qua cái giai đoạn hướng dẫn khốn kiếp ấy.
“Điện hạ, ngài bị bỏng nặng ở tay, vai và cổ.”
Lilly nghiêm giọng báo cáo thêm.
“Khi trở lại Crossroad, ngài nên đến giáo đường để trị thương. Nhưng dù có nhận được sự trị liệu tốt nhất, những vết sẹo có thể sẽ vẫn còn sót lại.”
“Có sẹo cũng chẳng sao cả, miễn là ta còn sống.”
Đó là lời thật lòng. Nếu cái giá của sự sống là những vết sẹo, tôi sẵn sàng mang chúng như những huy chương của sự chiến thắng.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi liếc nhìn Lilly. Cô ấy cũng đang quấn băng quanh ngực.
“Lilly, vết thương của cô thì sao?”
“Vào lúc cuối cùng, khi ma lực của thần đã hoàn toàn cạn kiệt, một con nhện chết tiệt đã chạm được vào lưng thần. May mắn là con Nữ Hoàng chết ngay sau đó, nên chúng không tràn đến nữa.”
Lilly bật cười khô khốc, xoa nhẹ chân mình.
“Phần tủy ở đốt sống của thần đã bị thương nặng, vậy nên từ giờ trở đi thần sẽ không thể cử động phần thân dưới được nữa.”
“…”
“Đừng lo cho thần, Điện hạ.”
Lilly trấn an tôi với giọng nói bình thản của cô ấy.
“Thần cảm thấy biết ơn vì vẫn còn sống.”
“…”
Trong khi tôi lặng người, chưa kịp nói gì thì Lilly đã tiếp lời.
“Chỉ còn bốn người sống sót. Lucas. Damien. Thần. Và ngài, Điện hạ. Đó là tất cả.”
“…”
Bốn người.
Trước trận chiến cuối cùng, chúng tôi vẫn còn có hàng trăm người. Giờ thì chỉ còn bốn.
“Khốn thật…”
Tôi nghiến răng, dùng bàn tay băng kín băng gạc của mình để che trán.
Liệu có con đường nào khác không?
Một chiến lược nào đó mà tôi đã bỏ qua?
Một cách nào đó có thể cứu thêm được dù chỉ là một người…?
“Điện hạ. Ngài không phải là một vị thần.”
Lilly dịu dàng nói, nhìn tôi đang trăn trở.
“Trong hoàn cảnh đó, không ai có thể cứu được toàn bộ. Ngài đã làm hết sức rồi.”
“Nhưng… chính ta là người đã mang bọn họ đến đây.”
Dù đó là việc mà Ash trước kia đã làm, không phải tôi — nhưng giờ tôi đang ở trong thân thể hắn, và vì thế, tôi cũng phải gánh chịu trách nhiệm ấy.
“Không ai ngờ rằng quân đoàn Nhện Đen lại xuất hiện ở đây, Điện hạ. Cũng không ai có thể lường trước được bầy quái vật lại có quy mô lớn đến như vậy, sau nhiều năm im ắng. Vì thế, không ai phản đối kế hoạch của ngài.”
Lilly nói tiếp, cố gắng an ủi tôi.
“Chiến lược của ngài táo bạo, nhưng không liều lĩnh. Trong trận chiến cuối cùng, ngài đã thể hiện khả năng của mình và hoàn thành nhiệm vụ. Đó là một chiến thắng xứng đáng.”
“…”
“Vì vậy… xin đừng tự dằn vặt bản thân quá nhiều.”
Tôi cắn môi, không nói gì thêm.
Đúng lúc đó, Lucas xông vào phòng, ánh mắt sáng lên khi thấy tôi.
“Điện hạ!”
Anh ta lao đến bên cạnh giường.
Với thân hình to lớn ấy, cảnh đó khiến tôi có cảm giác như một con chó săn khổng lồ đang vẫy đuôi mừng chủ.
“Lucas.”
“Thần vui mừng khôn xiết khi thấy ngài tỉnh lại, Điện hạ…”
Lucas vừa nói vừa rưng rưng.
“Ngài thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không? Thần sẽ gọi Damien ngay!”
“Không cần đâu. Ta chịu được.”
Tôi cười nhạt, liếc nhìn những dải băng quấn quanh người anh ta.
“Anh cũng bị thương đầy mình kia kìa. Chạy nhảy kiểu đó có ổn không?”
“Ngài biết mà, sức bền là điểm mạnh của thần.”
Đúng thật. Dù gì anh ta cũng là một kỵ sĩ hạng SSR.
Thấy anh ta an toàn khiến tôi an tâm hơn phần nào. Lucas mỉm cười ngượng ngập, lấy ra một tập giấy.
“Thần đã lập danh sách tử trận. Có nhiều thi thể không thể thu hồi, nhưng những người có thể, chúng thần đều đã mang về.”
“Thi thể được tập trung ở đâu?”
“Ở cánh đồng phía bắc tiền đồn.”
“Ta muốn đến đó.”
Khi tôi cố gắng nhấc người dậy, Lilly và Lucas hốt hoảng ngăn lại.
“Điện hạ!”
“Ngài không thể! Ngài vẫn cần nghỉ dưỡng—”
“Họ đã ngã xuống dưới trướng của ta.”
Dù toàn thân đau đớn, tôi vẫn cứng giọng.
“Ta sẽ đến gặp họ. Đỡ ta dậy, Lucas.”
Lucas nhìn tôi sững sờ, rồi gật đầu, quỳ xuống đưa lưng về phía tôi.
“Xin mời, Điện hạ. Thần sẽ cõng ngài đi.”
*****
Lưng Lucas rộng và bước chân vững chãi, nên tôi gần như không bị xóc. Thật thoải mái.
“Lucas, ngươi có muốn làm xe ngựa riêng của ta không?”
“Nếu đó là mệnh lệnh của ngài.”
“Ta chỉ đùa thôi. Đừng nghiêm túc thế.”
Khi tôi còn đang nói, ánh mắt tôi dừng lại ở một chàng trai trẻ tựa vào tường thành.
Là Damien — cậu linh mục trị liệu tóc nâu và xoăn, đang nhìn về phía xa xăm. Cặp kính vỡ nát đang nằm trong tay, chứ không còn đeo trên mặt.
“Damien.”
Nghe tiếng tôi, cậu ta quay lại chậm rãi.
“Điện hạ. Ngài tỉnh rồi à.”
“Mắt ngươi… thế nào rồi?”
Tôi lo rằng cậu ấy có thể bị tổn thương thị lực, vì đôi mắt đó đã chảy đầy máu khi cậu ta dùng đặc tính [Far-sight].
Damien nở một nụ cười nhạt.
“Cũng tạm ổn. Từ hôm qua trở đi thị lực của thần đang dần trở lại. Giờ thần đã có thể nhìn gần như bình thường.”
Vậy là cậu ấy vẫn hành động và dùng phép trị liệu dù đã gần như mù. Quả là một cơn địa ngục.
Nhìn gương mặt trẻ mệt mỏi ấy, tôi khẽ nói.
“Damien. Ngươi là công thần lớn nhất trong chiến dịch này.”
“…”
“Nếu ngươi muốn, ta có thể ban cho ngươi số tiền đủ sống cả đời, để không phải quay lại chiến trường này nữa. Ngươi vốn là lính đánh thuê, nên có thể tự chọn con đường của mình.”
“Điện hạ.”
Damien lắc đầu nhẹ.
“Ngài từng nói, thần là cò súng của ngài.”
“…”
“Thần muốn biết.”
Cậu ta lại hướng mắt ra bức tường thành.
“Về nguồn gốc của lũ quái vật đó. Ai, vì sao, và bằng cách nào chúng được tạo ra. Tại sao chúng ta lại mất đi nhiều người như thế.”
“…”
“Vì vậy, xin hãy cho phép thần tiếp tục đi cùng ngài, Điện hạ…”
Tôi nhìn cậu ta, khẽ gật đầu.
“Được. Vậy hãy đi cùng ta bây giờ. Ta cần một linh mục để cầu nguyện cho những người đã khuất.”
Damien im lặng theo sau chúng tôi, hướng về phía bắc.
*****
Tiền đồn – Cánh đồng phía Bắc.
Hàng trăm thi thể được xếp ngay ngắn, sẵn sàng phó mặc cho cát bụi.
Những ai còn giữ được thân xác thì ít ra còn có thể được tưởng niệm. Nhưng rất nhiều người khác… chẳng để lại chút dấu vết nào.
Chúng tôi nhóm một đống lửa cho họ.
Ngọn lửa thiêng được mang từ giáo đường ở Crossroad bùng lên giữa bãi đất trống, tỏa ra ánh xanh thẳm.
Tôi đứng lặng nhìn ngọn lửa, lắng nghe tiếng cháy lách tách như thể đang thét lên nỗi phẫn uất.
“…”
Tôi hiểu điều đó.
Không có chiến thuật nào tốt hơn, không có con đường nào khác. Hối tiếc là điều vô nghĩa nhất.
Tôi đã chọn, đã thực thi, và đây chính là kết quả.
Nếu kết quả là vậy, tôi sẽ gánh vác nó.
Bằng chính đôi vai này.
“Sau khi tang lễ tạm thời kết thúc, hãy thu gom tất cả thi thể và đưa về Crossroad.”
“Eh?”
Lucas sững sờ.
“Chúng ta không để họ lại đây sao?”
Mỗi năm, sẽ có hàng chục ngàn sinh mệnh mất đi ở Crossroad.
Đây là một thế giới mà chi phí chôn cất còn đắt hơn cả giá trị của một mạng người. Nơi cái chết nhiều hơn cả những đóa hoa dại.
Vì thế, thi thể thường bị bỏ lại ngoài hoang dã.
Nhưng tôi sẽ thay đổi thế giới này.
“Ở phía tây Crossroad có một mảnh đất bỏ trống. Hãy dựng nghĩa trang ở đó. Chôn cất tất cả họ, và tổ chức lễ tưởng niệm.”
Đó chính là nơi, trong trò chơi, tôi đã dựng bia tưởng niệm đầu tiên.
“Hơn nữa, hãy lấy ngày cuối cùng của tháng Hai hằng năm làm ngày tưởng niệm cho sự hy sinh của họ.”
Không chỉ để tưởng niệm những người đã ngã xuống trong trận này.
Mà còn là sự chuộc tội của tôi — cho tất cả những nhân vật mà tôi đã đẩy họ vào chỗ chết, qua hàng trăm lần chơi lại.
Lucas, định nói gì đó, rồi chỉ khẽ gật đầu.
“Thần tuân lệnh, thưa Điện hạ.”
Tang lễ tạm thời bắt đầu.
Vị linh mục đi cùng đoàn tiếp viện rảy nước thánh lên các thi thể, cầu nguyện cho linh hồn họ được yên nghỉ.
Số lượng thi thể quá nhiều, vậy nên dù nghi lễ đã được tận lực giản lược, nó vẫn kéo dài khá lâu.
Tôi chỉ đứng yên, nhìn trọn vẹn nghi thức mà không quay người đi.
“Lucas.”
Tang lễ kết thúc dưới ánh trăng lạnh, phủ xuống những thi thể bất động.
“Ta sẽ không gục ngã nữa.”
Cơn lạnh của cái chết bao trùm - Ngọn lửa thiêng là không đủ xua đi giá buốt ấy.
Tôi run rẩy, nghiến răng khi dựa vào lưng Lucas.
“Ta sẽ không… gục ngã nữa.”
“…”
Lucas im lặng, không nói một lời.
“Trở về thôi.”
Một trận chiến đã kết thúc. Nhưng cuộc chiến thật sự chỉ mới bắt đầu.
Tôi nhìn về phía những người đã ngã xuống — những sinh mạng mà tôi đã buộc phải hi sinh — và nói, với giọng trầm kiên định.
“Hãy trở về Crossroad.”
*****
「STAGE 0 — HOÀN THÀNH!」
「STAGE MVP — Damien(N)」
「Nhân vật thăng cấp」
— Ash(EX) Lv.5 (↑4) (Đã mở khóa lựa chọn nghề nghiệp!)
— Lucas(SSR) Lv.27 (↑2)
— Lilly(R) Lv.17 (↑2)
— Damien(N) Lv.15 (↑5)
「Nhân vật tử thương và trọng thương」
— Ken(N): Đã tử trận
— Lilly(R): Trọng thương
「Vật phẩm thu thập được」
— Ma hạch của quân đoàn Nhện Đen: 388
— Ma hạch Nữ Hoàng Nhện Đen(SSR): 1
「Phần thưởng hoàn thành đã được phân phát. Vui lòng kiểm tra kho đồ.」
— Hộp Thưởng cấp EX: 1
]] Chuẩn bị cho STAGE tiếp theo
]] [STAGE 1 : Thành Phố Trên Ngôi Mộ]
(Dịch giả-kun: có hệ thống và phần thưởng khi hoàn thành mỗi màn - STAGE, nhưng anh em tin tôi, truyện mà t chọn thì không dở được.)
.
Bình luận truyện