Tối Cường Đô Thị Tu Tiên

Chương 13 : Chiến bại Nhiếp Long

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 19:14 08-11-2025

.
“Ngươi dám xem thường Huyền Môn chúng ta?” Nhiếp Long trực tiếp hiểu lầm ý của Lăng Thiên, cho rằng hắn cố ý xem thường mình. “Đồng dạng là Nội Kính Đại Sư, để ngươi xem thử chênh lệch giữa chúng ta.” Nhiếp Long nắm chặt hai nắm đấm, tản ra khí tức bá đạo. “Cẩn thận…” An Tĩnh Như nhịn không được nhắc nhở. Nàng biết Nhiếp Long đã bước vào cảnh giới Nội Kính Đại Sư từ lâu, thực lực phi thường mạnh mẽ, sợ Lăng Thiên không phải đối thủ của hắn. “Nhận lấy cái chết!” Nhiếp Long phát ra âm thanh trầm thấp, hắn chợt lóe đến trước người Lăng Thiên. Một quyền dồn sức mạnh mẽ đánh về phía Lăng Thiên, Lăng Thiên nhíu mày, nghiêng người tránh ra. Khi Lăng Thiên muốn phản công, Nhiếp Long lại là một quyền hung hăng nện xuống, Lăng Thiên lại lùi một bước, chỉ thấy mặt đất nơi hắn vừa đứng bị nện ra một rãnh sâu hoắm. “Tốc độ thật nhanh, nhưng ngươi chỉ biết trốn thì không phải đối thủ của ta.” Lúc này Nhiếp Long nhìn về phía Lăng Thiên nói. “Xác định? Ngươi đánh thắng ta sao?” Vừa rồi Lăng Thiên chỉ là thử một chút Nhiếp Long, thực lực của hắn không sánh được với mình. “Ha ha ha ha, tình thế vừa rồi ngươi không cảm thấy sao? Ngươi đầu hàng đi, gia nhập Huyền Môn chúng ta, vì ta dốc sức.” Nhiếp Long liếm liếm khóe miệng, “Ngươi quy thuận ta, ta nhất định sẽ chia sẻ nữ nhân này cho ngươi, đến lúc đó ta nhất định sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử.” “Xin lỗi, ta không thích chia sẻ nữ nhân với người khác.” Lăng Thiên nói xong, hướng Nhiếp Long vung một chưởng đánh tới. Vào thời khắc mấu chốt này, trực giác nguy hiểm khiến Nhiếp Long theo bản năng nhảy tránh, một đạo khí kình mạnh mẽ đánh vào vị trí hắn vừa đứng, lưu lại một đạo thủ ấn sâu hoắm trên mặt đất. “Đáng ghét!” Nhiếp Long cũng liều mạng, tốc độ của Lăng Thiên nhanh hơn nàng quá nhiều rồi, căn bản trốn không thoát nếu hắn không thể đánh bại Lăng Thiên trước, tuyệt đối sẽ bại. Hắn phục xuống đất, hai chân dang rộng, thân thể cao cao nhô lên, chính là tư thế săn mồi, con mắt của hắn khóa chặt Lăng Thiên, cả người hóa thành hình bóng màu đen vọt tới, nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ lúc nãy. Thế nhưng quyền của hắn có nhanh đến mấy cũng đánh vào khoảng không, Lăng Thiên trong nháy mắt lắc một cái đến bên cạnh hắn, Nhiếp Long trong không trung biến chiêu, toàn lực đánh quyền về phía bên cạnh, mà quyền của Lăng Thiên cũng đã đánh tới, quyền của hắn quấn quanh linh khí. Đây là lần đầu tiên hai người chính diện đối đầu, không chỉ quyền không làm Lăng Thiên bị thương, mà Nhiếp Long còn cảm thấy một cỗ cự lực không thể chống cự nện lên quyền của hắn, trong nháy mắt thân thể thoát lực, tay phải đang nắm quyền của hắn đã tê liệt. Mặc dù Nhiếp Long vẫn lớn tiếng muốn phản kháng, nhưng Lăng Thiên cảm thấy đã đủ rồi, thực lực của hắn cũng không tệ, mạnh hơn Ảnh Vệ bọn họ một chút, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, hoàn toàn không phải đối thủ của Lăng Thiên. Nghĩ đến đây, Lăng Thiên vươn tay, nhanh đến mức Nhiếp Long không kịp phản ứng, nắm được cổ tay của hắn, sau đó dùng sức vặn một cái. “Ngươi dám! A!” Nhiếp Long cảm thấy một trận kịch liệt đau đớn, cả người ngã trên mặt đất. “Cút!” Lăng Thiên lạnh lùng nói. Nhiếp Long cũng biết hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn mang theo tám Ảnh Vệ thân cận rời đi. Khi hắn rời khỏi Tử Các Hội Sở, hắn oán độc nhìn Lăng Thiên một cái, phảng phất muốn ghi nhớ hắn trong lòng. “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.” An Tĩnh Như đi đến bên cạnh Lăng Thiên nói lời cảm ơn. “Không có gì, ngươi hẳn là An Tĩnh Như đúng không? Ta đã hứa với Sở Tuyên Y sẽ đến khám bệnh cho ngươi.” “Ừm, làm phiền Lăng Thiên đại sư rồi.” Lúc trước Sở Tuyên Y đã nói tên Lăng Thiên cho nàng qua điện thoại. Lăng Thiên đặt ở trên cổ tay của An Tĩnh Như, dùng linh khí trong thần hồn dò xét một phen. “Cửu Âm Huyết Mạch!” Lăng Thiên nói câu này với giọng điệu đầy chấn kinh. Nghe Lăng Thiên nói vậy, An Tĩnh Như hai mắt tỏa sáng, về chuyện cơ thể mình, An Tĩnh Như từng tìm khắp danh y để hiểu rõ, nhưng đều vô năng vi lực. Mà Lăng Thiên này chỉ là bắt mạch một cái, liền có thể nói ra thể chất của mình, quả nhiên người không thể trông mặt mà bắt hình dong. “Xin hỏi có thể trị hết không? Nếu đại sư có thể chữa khỏi cho ta, ta nguyện dâng tặng hậu lễ.” An Tĩnh Như chờ mong nói. “Đừng gọi ta đại sư, cứ gọi ta Lăng Thiên là được, ngươi là tiểu di của Sở Tuyên Y, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.” Lăng Thiên nói xong, đột nhiên trong con mắt của hắn có chút dị dạng thần thái, nói: “Nhưng mà… cần ngươi cởi hết y phục.” An Tĩnh Như sững sờ, nàng nhìn Lăng Thiên, với thực lực của hắn nếu thật sự muốn làm cái gì đó với mình, mình cũng không thể phản kháng, hà tất phải thừa thãi như vậy? Nhớ tới bình nhật bị Cửu Âm Huyết Mạch tra tấn, An Tĩnh Như cắn răng nói: “Tốt!” “Đi cùng ta… vào phòng ngủ đi!” Mặt An Tĩnh Như có chút đỏ lên, mặc dù nàng đã hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn là xử nữ, để nàng cởi hết y phục của mình trước mặt một nam nhân xa lạ, khiến nàng có chút xấu hổ. Mà Lăng Thiên cũng có chút ngượng ngùng, chỉ là phá giải Cửu Âm Huyết Mạch cần linh khí của mình xông phá hàn khí trong cơ thể nàng, trên người không thể mặc một mảnh vải nào, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết! “Vậy… ta bắt đầu đây.” Trên mặt An Tĩnh Như bò lên hai đóa hồng nhuận, chậm rãi cởi bỏ y phục của mình, Lăng Thiên cố gắng khiến ánh mắt của mình bình thản, không giống Sở Tuyên Y, An Tĩnh Như sở hữu dáng người hoàn mỹ mang theo hương vị thành thục, đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải phát cuồng. “Khục, lát nữa ta phải ôm ngươi, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi đâu.” Lăng Thiên có chút ngượng ngùng nói. “Phốc phốc!” Vẻ mặt của Lăng Thiên trực tiếp chọc Sở Tuyên Y cười, nàng khiêu khích tựa như nhìn Lăng Thiên nói: “Ngươi chiếm tiện nghi của tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng sẽ không để ý đâu.” Lần này Lăng Thiên không nói gì nữa, hắn tiến lên từ trên hướng xuống ôm lấy An Tĩnh Như, cứ như vậy thân thể hai người liền dán chặt lại với nhau. Tư thế này đặc biệt mập mờ, khi tay Lăng Thiên ôm lấy thân thể của An Tĩnh Như, tay vừa vặn có thể vô tình chạm phải nơi đầy đặn trước ngực cô gái, cảm giác mềm mại ấm áp đó khiến Lăng Thiên ngừng thở, linh khí trên người từ tay truyền vào trong cơ thể An Tĩnh Như. Như dung nham hòa tan sông băng, một loại khoái cảm thoải mái xông thẳng vào não hải An Tĩnh Như, nàng biết mình phải thận trọng một chút, bởi vì Lăng Thiên trước mắt là một nam nhân xa lạ, cho dù thân thể của mình đang bị người khác mập mờ ôm lấy. “A!” Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng truyền ra từ miệng An Tĩnh Như. Sau khi nàng phát ra âm thanh liền hối hận, thật sự quá xấu hổ rồi! Trên mặt nàng bò lên hai đóa hồng vận. Thế nhưng Lăng Thiên lại không có tâm tình thưởng thức, mà là đang hết sức hòa tan hàn khí trong cơ thể An Tĩnh Như, lúc trước hắn cũng đã từng giúp một cô gái giải trừ Cửu Âm Huyết Mạch ở Huyền Hoàng Giới. Quá trình hắn nhớ rất rõ ràng. Cửu Âm Huyết Mạch vạn người không có một, thế nhưng người bình thường không có người vì nó giải phong, có hại không có lợi. Nếu giải phong xong, Cửu Âm Huyết Mạch tu luyện lên sẽ nhanh gấp mấy lần thường nhân, giống như mở hack vậy. Thân thể mê người của nữ nhân đang ở trên tay mình mặc cho mình xử trí, nhìn biểu lộ khó nhịn của An Tĩnh Như, Lăng Thiên muốn kết thúc nhanh một chút, thế là gia tăng cường độ linh lực, An Tĩnh Như phát ra một tiếng rên rỉ cao vút. Chỗ chết người nhất chính là thân thể An Tĩnh Như bởi vì ra mồ hôi nhỏ, trên người tản ra mùi hương cơ thể mê người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang