Tôi Bán Hàng Trên Vòng Bạn Bè Và Nổi Tiếng
Chương 1 : 1
Người đăng: 23333
Ngày đăng: 15:22 07-11-2025
.
【Là Dương chứ không phải Dê】: Aaaaa——
【Công nhân vác gạch chuyên nghiệp】: Sáng sớm mà kêu cái gì thế?
【Là Dương chứ không phải Dê】: Tôi khổ quá. Bỗng dưng nhận ra đi học vẫn tốt hơn, đi làm đúng là cực hình nhân gian. Mới thực tập thôi mà mệt như chó rồi T_T
【Bé Cưng】: [Ôm ôm] Ai mà chẳng thế! Mệt thì cũng đành, đằng này sếp dẫn dắt tôi lại là thằng ngu, suốt ngày đủ thứ chuyện vớ vẩn...
【kekeaiai】: Cái nhà xuất bản ấy ở chỗ tôi mới thật sự là thảm họa, chẳng coi thực tập sinh là người...
Cả nhóm đều là mấy sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, đang bước vào kỳ thực tập đầu tiên. Khi còn đi học, ai nấy đều mong sớm được đi làm; đến khi thật sự đi làm rồi mới nhận ra, thời đi học quả là thiên đường.
Một người than vãn mở đầu, lập tức kéo theo một loạt “người im lặng lâu năm” ùa ra đồng cảm, nhóm chat náo nhiệt hẳn lên.
【lily】: Tớ thì thấy cũng ổn mà. Thực tập ở đài truyền hình vui hơn đi học nhiều, học được bao nhiêu thứ trường không dạy...
Giữa một rừng than thở, tin nhắn trái ngược này khiến nhóm im lặng vài giây, rồi mới có người đáp:
【Công nhân vác gạch chuyên nghiệp】: Ở đài truyền hình á… ghen tị thật!
【Bé Cưng】: Làm ở đài truyền hình sướng hơn bọn tớ gấp mấy lần, bảo sao cậu thấy tốt chứ!
【Là Dương chứ không phải Dê】: Huhu… tức nhất là tôi vừa mệt vừa chẳng học được gì! Chứ không thì tôi cũng chẳng than đâu!
【lily】: May mắn thôi. Nói chứ tiếc cho Hướng Vãn ghê, vất vả lắm mới được thực tập ở đài truyền hình như tôi, vậy mà… haizz, cái cơ thể yếu đuối của cô ấy đúng là kéo lùi tất cả…
Thấy dòng tin của lily, vài cô gái trong nhóm khẽ nhếch môi, trong lòng mắng thầm: Giả tạo!
Ai mà chẳng biết, đài truyền hình tuy nhận vài thực tập sinh, nhưng chỉ có rất ít suất được ở lại làm chính thức. Giờ Hướng Vãn không thể đi, lily chắc đang mừng thầm ấy chứ, làm gì mà “thay người ta tiếc nuối”!
【Hạ Phong】: Nói mới nhớ, có ai biết giờ Hướng Vãn đang thực tập ở đâu không?
【Là Dương chứ không phải Dê】: Không biết.
【kekeaiai】: Dạo này bận quá, chưa kịp nói chuyện với cô ấy.
【Bé Cưng】: Tiếc thật, rõ ràng cô ấy học giỏi nhất khoa...
【lily】: Học giỏi thì sao? Với cái sức khỏe đó, chắc chẳng đơn vị nào dám nhận đâu. Giờ chắc cô ấy ở nhà dưỡng bệnh rồi. Theo tôi thấy, trông cô ấy cũng xinh, cùng lắm thì… kiếm một người tốt mà lấy, thế là ổn.
【kekeaiai】: Nếu Hướng Vãn chỉ hơi xinh thôi, thì lớp mình chẳng còn ai được gọi là đẹp nữa! Mà này, muốn lấy thì tự lấy đi, đừng có lôi Hướng Vãn vào!
【lily】: Rồi rồi, Hướng Vãn xinh nhất, đẹp như tiên giáng trần được chưa? Cãi cái gì cũng cãi [bó tay].
【kekeaiai】: Xì! Đồ đạo đức giả còn nói ai cãi cơ chứ!
【lily】: Cô nói ai đấy…
【kekeaiai】: Hừ…
【Hạ Phong】: Thôi nào, chuyện nhỏ thôi mà. Ai cũng bận, đừng cãi nữa.
Cái tên “Hướng Vãn” khiến cả nhóm thoáng lặng đi. Ai cũng có cảm xúc riêng khi nhắc đến cô, nhưng vì cô vẫn còn trong nhóm, nên nhiều lời đành nuốt lại.
Sau khi lớp trưởng Hạ Phong đứng ra hòa giải, mọi người lại nói qua loa vài câu rồi lần lượt im lặng. Nhóm chat nhanh chóng trở lại yên ắng.
Căn hộ gần Đại học H.
Khác với đám bạn đang vật lộn nơi công sở, Hướng Vãn lúc này mới vừa thức dậy.
Ngủ đủ tám tiếng, nhưng cô vẫn cảm thấy mệt mỏi. Nửa nằm nửa ngồi trên giường, lướt hết tin nhắn trong nhóm, tinh thần lại càng sa sút.
Mọi người đều than khổ vì đi thực tập, còn cô lại ước gì mình được khổ như họ. Ít ra, họ có đủ sức khỏe để chịu đựng sự mệt mỏi ấy.
“Khụ… khụ…”
Mùa thu ở thành phố H đã se lạnh, nhưng trời sáng có nắng, trong phòng lẽ ra không lạnh lắm. Vậy mà vừa rời chăn, luồng khí lạnh khiến cô rùng mình, ho khẽ mấy tiếng rồi mới khoác áo lên.
Cô chậm rãi đi rửa mặt, luộc hai quả trứng, múc bát cháo kê táo đỏ đã nấu sẵn trong nồi hầm điện.
Một bữa sáng đơn giản, nhưng đầy đủ dinh dưỡng.
Chỉ là, cô lại chẳng thấy ngon miệng. Nghĩ đến sức khỏe mình, cô vẫn cố gắng ăn từng thìa, như đang hoàn thành một nhiệm vụ.
Khi mới ăn được nửa quả trứng, điện thoại bên cạnh reo lên. Là mẹ gọi đến.
“Alô con gái, ăn sáng chưa?”
“Mẹ, con vừa ăn xong.”
“Hôm nay không đi làm à?”
“Hôm nay… nghỉ ạ.”
“Nghỉ thì tốt. Con đi làm có mệt không? Đồng nghiệp đối xử với con thế nào…”
“Con ổn lắm mẹ ạ. Cơ thể cũng khỏe, mẹ với bố đừng lo.”
“Ổn là tốt rồi. Ở nhà ba mẹ cũng khỏe… À, tiền còn đủ tiêu không?”
“Đủ mẹ ạ… tiểu Dật có ngoan không?”
“Cái thằng ấy hả, chỉ nghe lời mỗi con thôi. Con sắp ra trường rồi, về nhà nhớ quản cho kỹ nhé…”
Cúp máy, Hướng Vãn nhìn điện thoại, lòng thoáng buồn. Khuôn mặt trắng hồng pha chút bệnh khí, càng khiến người ta thương xót.
Từ nhỏ, vì bệnh tật, ba mẹ đã lo cho cô không biết bao nhiêu. Thậm chí đứa em trai nhỏ hơn cũng phải học cách chăm chị.
Cô không muốn mãi là gánh nặng, nên mới chọn học đại học ở thành phố bên vừa gần nhà, vừa có thể tự lập.
Bốn năm qua, cô đã cố gắng sống tự lo cho mình.
Tưởng rằng mọi thứ sẽ tốt dần lên…
Nhưng cuối cùng, sức khỏe vẫn không cho phép cô tiếp tục thực tập ở đài truyền hình.
Nghĩ đến việc không trụ nổi nổi kỳ thực tập, nói gì đến đi làm lâu dài, Hướng Vãn chỉ thấy ngực nghẹn lại, khó thở.
Cô xoa ngực, cố hít sâu, không dám để mình chìm trong nỗi bi quan.
Từ khi sinh ra, cô đã yếu. Là trẻ sinh non, nhỏ như con mèo con, bác sĩ còn chẳng dám chắc cô sống được.
Những người xung quanh còn thì thầm rằng đứa bé này chắc chắn không nuôi nổi, thậm chí khuyên vợ chồng nhà họ Hướng nên sinh thêm đứa nữa càng sớm càng tốt.
Vợ chồng họ Hướng không thích nghe những lời đó, ngược lại còn cảm thấy họ đã không cho con gái một cơ thể tốt, là có lỗi với con. Họ dốc một trăm hai mươi phần trăm tâm sức vào con gái, chăm sóc cô bé lớn lên.
Hướng Vãn từ nhỏ đã ốm yếu, biết đi muộn hơn những đứa trẻ khác. Lớn hơn chút nữa, khi những đứa trẻ khác có thể chạy nhảy, cô lại không thể, đi bộ nhiều một chút là mặt đã trắng bệch, nếu gắng sức một chút là có thể ngất xỉu ngay lập tức.
Gia đình họ Hướng có điều kiện khá ổn, vợ chồng cô đã đưa con gái đi khắp các bệnh viện lớn từ nhỏ, nhưng đều được chẩn đoán là bệnh do mang thai, không thể chữa khỏi. Cuối cùng, họ tìm đến một vị lương y nổi tiếng, kê một phương thuốc để cô từ từ bồi dưỡng.
Cứ như vậy dưỡng đến mười mấy tuổi, sức khỏe của Hướng Vãn đã tốt hơn hồi bé một chút, ít nhất là không còn dễ bị chóng mặt hay ngất xỉu nữa.
Hướng Vãn từ nhỏ đã hiểu chuyện, cô luôn cảm thấy có lỗi vì chiếm quá nhiều tình thương của bố mẹ, nên lớn lên càng muốn tự lập.
Căn hộ nhỏ gần trường là do bố mẹ thuê riêng từ năm nhất hai phòng, một phòng ngủ, một phòng học, đầy đủ tiện nghi.
Ăn sáng xong, cô rửa bát, lau bàn, quét nhà.
Chỉ mấy việc nhỏ vậy thôi mà cô đã thở dốc.
Bố mẹ từng muốn mua cho cô robot hút bụi, nhưng cô không chịu “coi như tập thể dục”.
Ngồi nghỉ trên chiếc ghế mây ngoài ban công, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt, ánh nắng ấm áp phủ lên gương mặt trắng ngần.
Cô khẽ cười:
“Thôi, so với nhiều người, mình vẫn may mắn lắm rồi. Có bố mẹ tốt, có em trai ngoan, còn được thấy ánh mặt trời này…”
Cô hiểu rất rõ sức khỏe mình thế nào, nên đã quen với việc tự an ủi.
Cùng lắm thì… về nhà thôi. Ba mẹ sẽ không bao giờ ghét bỏ cô cả.
Ánh nắng làm lòng người ấm lại. Cô mỉm cười, nghĩ:
“Nhưng về rồi cũng không thể ăn bám mãi… phải tìm việc gì đó nhẹ nhàng mà làm thôi.”
.
Bình luận truyện