Toàn Thể Khởi Lập! Chân Long Quy Lai!
Chương 7 : Tin Hay Không, Tùy Các Người!
Người đăng: gktam01
Ngày đăng: 20:41 12-07-2025
.
Chương 7: Tin Hay Không, Tùy Các Người!
Bên ngoài căn phòng, thời gian trôi qua từng giây từng phút, sắc mặt mọi người họ Diệp mỗi người một vẻ.
"Không biết tình hình Tiểu Ly thế nào rồi, mong rằng Lục Phong có thể cứu nàng tỉnh lại. Trời phù hộ, trời phù hộ…"
Trần Tĩnh Nhã lẩm bẩm, đang thành tâm cầu nguyện.
Diệp Vân Khanh đi đi lại lại, ánh mắt không rời cánh cửa đóng chặt. Mấy lần ông định đẩy cửa xem tình hình bên trong, nhưng đều kìm nén được.
Diệp Dật Hiên - người bị Lục Phong ném ra như con chó chết - đã được Ngô Tú Liên đỡ dậy. Mặt hắn lúc xanh lúc trắng, lòng căm hận đã lên đến tột đỉnh.
Một đại thiếu gia họ Diệp đường hoàng, lại bị ném ra giữa thanh thiên bạch nhật, mặt mũi nào cũng mất hết. Có thể tưởng tượng được hận ý trong lòng hắn lớn đến mức nào.
"Lục Phong một tên vừa ra tù, biết gì về y thuật? Ngược lại bây giờ, Lục Phong và Diệp Ngọc Ly trai gái trơ trọi ở chung một phòng, Diệp Ngọc Ly thì bất tỉnh nhân sự. Hắn muốn làm gì chẳng phải sẽ thành chuyện đã rồi… quả là một âm mưu cao tay."
Diệp Dật Hiên cười lạnh, giọng điệu âm hiểm.
Lời vừa dứt, bước chân Diệp Vân Khanh lập tức dừng phựt. Sắc mặt ông ta tái mét, chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, lao vút đến cửa phòng, đẩy bật cánh cửa ra.
Cảnh tượng bên trong khi cánh cửa mở ra khiến người ta chói mắt.
Chỉ thấy Lục Phong đang đỡ Diệp Ngọc Ly ngồi dậy, nhưng vì nàng vẫn bất tỉnh nên toàn bộ phần lưng dựa hẳn vào ngực Lục Phong. Hơn nữa, dây váy bên vai phải của Diệp Ngọc Ly đã tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng ngần như ngọc.
Một cây kim châm bằng khí đang dần hiện hình, thì đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy mở.
Lục Phong quay đầu nhìn lại, cây kim khí vừa kết thành đã lập tức tiêu tán.
"Thằng khốn! Mày định làm gì con gái tao?"
Chứng kiến cảnh này, Diệp Vân Khanh giận đến bảy nổi ba chìm, lập tức gầm lên, xông vào phòng.
Lục Phong nhíu mày, bình thản đáp: "Đương nhiên là đang chữa bệnh, chính xác hơn là đang giải độc."
Thì ra, Lục Phong đã hóa giải được bảy tám phần mười độc khí hàn sát trong người Diệp Ngọc Ly, chỉ còn sót lại chút ít tồn đọng ở huyệt Phong Phủ sau gáy.
Lục Phong buộc phải đỡ Diệp Ngọc Ly ngồi dậy mới có thể châm kim cho nàng. Còn dây váy trên vai phải... trời đất chứng giám, nó tự tuột mà thôi.
Ai ngờ đúng lúc ấy, Diệp Vân Khanh lại xông vào.
"Chữa bệnh? Ai chữa bệnh như mày bao giờ?"
Vì quá thương con, ánh mắt Diệp Vân Khanh như muốn giết người đâm xoáy vào Lục Phong, ông ta nghiến răng chất vấn, "Mày khai thật đi, vừa rồi mày đã làm gì con gái tao?"
"Anh bình tĩnh chút, chưa rõ đầu đuôi thì đừng nói bừa. Chuyện này không chỉ liên quan đến thanh danh của Lục Phong, mà còn liên quan đến tiết hạnh của con gái chúng ta."
Trần Tĩnh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Vân Khanh, bước lên trước kiểm tra kỹ tình hình Diệp Ngọc Ly, không phát hiện gì bất thường.
"Sự thật rành rành ra đấy! Tên súc sinh này muốn nhân cơ hội hãm hại Tiểu Ly. Nếu chúng ta vào chậm một bước, chuyện gì xảy ra cũng khó nói trước!"
Diệp Vân Khanh giận dữ quát, nghĩ đến việc Lục Phong định làm chuyện bất chính với đứa con gái đang bất tỉnh của mình, lửa giận trong lòng ông ta bốc cao, nói tiếp, "Tao đã nói rồi, thằng vừa đi tù về thì làm sao mà ra cái thứ tốt đẹp gì?"
Trần Tĩnh Nhã đã đỡ Diệp Ngọc Ly nằm xuống giường trở lại, đắp tấm chăn mỏng lên người nàng.
Lục Phong đứng dậy, hắn chẳng buồn giải thích, có những chuyện càng nói càng đen.
Hơn nữa, với tình cảnh vừa rồi, người không biết chuyện nhìn vào đương nhiên dễ sinh hiểu lầm.
"Ha ha, quả nhiên đúng như ta đoán!"
Diệp Dật Hiên há mồm cười gằn, mặt mũi dữ tợn méo mó, hắn cười lạnh nói, "Ta đã nói tên này chẳng có bản lĩnh gì, cố ý đuổi hết mọi người đi là muốn nhân cơ hội làm chuyện bất chính. Đến khi chuyện đã rồi, hắn ta tự nhiên sẽ lột xác thành con rể họ Diệp…"
"Xem ra, ngươi không chỉ có bệnh trong người, mà đầu óc cũng có vấn đề." Lục Phong liếc nhìn Diệp Dật Hiên, lắc đầu. Với y thuật của hắn, cũng cảm thấy người này đã vô phương cứu chữa.
"Mày—!"
Diệp Dật Hiên giận đến mặt đỏ bừng, nhưng lần này hắn học khôn, không dám xông lên, chỉ có thể nhìn về phía Diệp Sơn Hà, giọng điệu độc ác: "Ông nội, sự thật đã rõ ràng, hắn chính là đến đây lừa đảo. May mà cháu nhanh trí, nếu không thanh danh họ Diệp chúng ta sớm bị hắn làm bại hoại rồi. Vì vậy, xin ông triệu tập tất cả vệ binh họ Diệp đến, đánh gãy tứ chi hắn rồi quẳng ra khỏi nhà!"
"Làm đàn ông mà đến mức này, thực sự nhục nhã! Không có bản lĩnh gì, chỉ biết nghĩ đến mấy thủ đoạn hèn hạ!"
Diệp Ngạo Tình khịt mũi hừ lạnh, nhìn Lục Phong như nhìn một con cóc ghẻ dưới ánh mắt kiêu ngạo của con thiên nga trắng, rồi nói tiếp, "Ông nội, hắn không chỉ là tên lừa đảo, mà còn là một tiểu nhân vô sỉ, nên đuổi cổ hắn ra khỏi Diệp gia!"
Diệp Sơn Hà không vội kết luận, ông nói: "Tất cả im lặng, để nghe tiên sinh Lục nói trước đã."
"Ba, còn nghe gì nữa ạ?"
Diệp Vân Khanh sốt ruột nói tiếp, "Thằng nhãi con này rõ ràng là đến đây lừa đảo. Ai chữa bệnh cho người ta như thế bao giờ? Đường thần y, ngài có thấy vị đại phu nào ôm bệnh nhân trong lòng để chữa bệnh chưa?"
"Lão… lão…"
Đường Uyên ấp úng, thực ra ông ta vừa mới hoàn hồn.
Khi cánh cửa vừa mở ra, Đường Uyên không biết mình hoa mắt hay thế nào, dường như trông thấy ở đầu ngón tay Lục Phong đang ngưng tụ thành một cây... kim khí?!
Ngự khí thành châm?
Đây chẳng phải là bí kỹ châm pháp được ghi chép trong cổ tịch sao?
Đáng lẽ đã thất truyền từ lâu rồi mới phải, sao có thể xuất hiện trên người một thanh niên trẻ tuổi?
Vì vậy, vừa rồi Đường Uyên luôn ở trong trạng thái nghi hoặc, không rõ mình có phải lão nhãn hoa không.
Lúc này nghe Diệp Vân Khanh hỏi, ông ta nhất thời không biết nói gì.
"Diệp lão, những gì cần nói, tại hạ đã nói hết."
Lục Phong mặt lạnh như tiền, giọng điệu bình thản, "Còn tin hay không, thì tùy các người."
"Vẫn còn giả vờ ở đây sao?"
Diệp Vân Hạo lên tiếng, giọng điệu âm lãnh, "Lừa đảo đến Diệp gia đã đành, vừa rồi còn động thủ với con trai ta, lần này ta phải tính cả nợ mới lẫn nợ cũ!"
"Người đâu!"
"Đánh gãy tứ chi tên này cho ta, ném hắn ra khỏi Diệp gia!"
Diệp Vân Hạo trực tiếp gầm lên, triệu tập vệ binh Diệc gia tới.
Đây rõ ràng là lợi dụng việc công để trả thù riêng. Con trai hắn bị Lục Phong ném ra trước mặt mọi người, hắn là cha ruột cũng mất hết mặt mũi. Mối hận này hắn nhất định phải trả.
Diệp Dật Hiên kích động siết chặt hai tay, ánh mắt lộ vẻ khát khao, nóng lòng muốn thấy cảnh tượng Lục Phong bị đánh gãy tứ chi quẳng ra đường.
Rầm rầm rầm!
Bên ngoài cửa, một tràng âm thanh bước chân dồn dập vang lên.
Chớp mắt, hơn chục gã tráng hán mặc đồ đen, thân thủ dày dạn kinh nghiệm đã xuất hiện. Từng người một tỏ ra tinh nhuệ cương nghị, rõ ràng đều là cao thủ.
Lục Phong vẫn không động tĩnh, chỉ có đôi mắt hắn dần dần trở nên lạnh lẽo.
Đúng lúc căng thẳng như dây đàn này, bỗng nhiên—
"Khụ khụ!"
Phía giường bệnh vang lên một tràng tiếng ho nhẹ.
Mọi người đưa mắt nhìn theo, kinh ngạc phát hiện Diệp Ngọc Ly nằm trên giường đang tỉnh lại từ từ, hàng mi dài khẽ rung rung, đôi mắt mở ra, lộ ra một đôi tròng mắt trong veo như nước hồ thu.
.
Bình luận truyện