Tiêu Dao Binh Vương Hỗn Đô Thị

Chương 61 : Ta sợ các ngươi ảnh hưởng khẩu vị của ta

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 21:22 07-11-2025

.
Nhìn Lạc Tiểu Thiên đi về phía bàn của đám nam tử đầu trọc, người trên bàn bên cạnh đầu tiên là ngẩn người, sau đó phản ứng lại. Tên gia hỏa này làm người thật sự vô sỉ, người khác còn chưa tìm tới cửa, chính mình đã đi qua làm chó xù rồi. "Tên gia hỏa này, đúng là một tên hèn nhát." "Không chừng là một tên ma cô đây này." Lạc Tiểu Thiên đi đến trước mặt bốn nam tử đầu trọc kia, dừng lại. Nam tử vạm vỡ nhìn Lạc Tiểu Thiên đang mỉm cười với vẻ đầy hứng thú, trong lòng rất ung dung, hắn biết rõ, mình không hề quen biết người này, nhưng không có nghĩa là người này không biết hắn a. Xem ra đi theo Lưu Tam gia lăn lộn thật tốt a, gần đây người nịnh bợ mình là càng ngày càng nhiều. Hắn không nói gì, Khỉ ốm bên cạnh lên tiếng: "Ai, tiểu tử, nói đi, mang đến cho Giang lão đại của chúng ta loại kinh hỉ gì, nếu Giang lão đại vừa lòng, không chừng sẽ thu ngươi làm tiểu đệ, từ nay về sau đi theo mấy huynh đệ chúng ta ăn ngon uống say." Nói xong ánh mắt của Khỉ ốm liếc nhìn mấy nữ tử ở bàn của Lạc Tiểu Thiên. Lạc Tiểu Thiên cười càng xán lạn hơn, hỏi: "Các nàng xinh đẹp không?" Trên mặt Khỉ ốm hiện lên một nụ cười ti tiện, gật đầu. Trong lòng tán thưởng, tiểu tử này biết điều, có tiền đồ. Lạc Tiểu Thiên lại hỏi: "Có động lòng không?" Khỉ ốm há miệng ra, theo bản năng gật đầu. Trong lòng nghi hoặc, tiểu tử này trực tiếp như vậy sao, ngay cả lời dạo đầu cũng không có sao? Lạc Tiểu Thiên lại hỏi: "Có từng nghĩ đến việc đánh chủ ý lên các nàng không?" "Ơ," Khỉ ốm không biết phải trả lời thế nào nữa, nhưng Giang lão đại bên cạnh lại cảm thấy không đúng. "Bằng hữu, ngươi đây là ý gì?" Giang lão đại lạnh lùng nói, sắc mặt có chút không dễ nhìn, vốn dĩ tưởng tiểu tử này tới nịnh bợ mình, hai câu đầu vẫn ổn, phía sau thì có chút không phải chuyện đó nữa rồi. Lạc Tiểu Thiên chỉ chỉ Triệu Thanh Nhã và mấy nữ tử khác, thần sắc nghiêm túc nói: "Tất cả mọi người đều đã thấy, mấy nữ tử kia đúng là rất xinh đẹp; bởi vì các nàng xinh đẹp, khiến các ngươi động lòng; bởi vì các ngươi động lòng, cho nên nhất định sẽ qua bắt chuyện; mà ta dám bảo đảm, các nàng sẽ không để ý tới các ngươi." Nhìn sắc mặt Giang lão đại và ba nam tử đầu trọc khác chìm xuống, Lạc Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Bởi vì chịu sự cự tuyệt, các ngươi sẽ cảm thấy mất mặt, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, tìm phiền phức cho chúng ta. Mà ta đây, lại không thích phiền phức tìm tới cửa, thông thường đều là tận khả năng bóp chết phiền phức ngay từ trong trứng nước." Nói rồi, Lạc Tiểu Thiên ngưng cười, khí thế trên người biến đổi, lạnh lùng nói: "Bây giờ món ăn của chúng ta còn chưa lên bàn, ta sợ các ngươi ảnh hưởng khẩu vị của ta, cho nên trước khi món ăn được mang lên, cút đi cho ta!" "Oa! Thật bá khí!" Sở Tiểu Khả trong mắt tràn đầy ánh sao nhỏ, vỗ tay, vỗ tay cho Lạc Tiểu Thiên. Triệu Thanh Nhã và mấy nữ tử khác trong mắt cũng lóe sáng, mấy tên nam tử đầu trọc kia, vừa nhìn liền không phải hạng tốt lành gì. Trên bàn bên cạnh, vốn dĩ một số người khinh thường Lạc Tiểu Thiên, lúc này bị tình tiết đột nhiên đảo ngược làm cho choáng váng. Vốn tưởng tên gia hỏa này là thanh đồng, không ngờ lại là vương giả. Chí ít hiện tại xem ra "vương giả mồm mép" là nhất định, chỉ là không biết lát nữa động thủ có phải là vương giả không đây. "Ngươi muốn chết." Khỉ ốm bật dậy đứng lên, không ngờ tên gia hỏa này không phải tới nịnh bợ lão đại của mình, mà là tới gây sự. Còn bảo mấy người mình cút đi, tuy Lạc Tiểu Thiên nói rất đúng, mấy người bọn họ đã chuẩn bị gây phiền phức rồi. Nhưng tên gia hỏa này lại có thể còn kiêu ngạo hơn bọn họ, điều này đối với bọn họ, những kẻ một mực làm mưa làm gió đã quen, là không thể nhẫn nhịn. Khỉ ốm không nói gì, một quyền "hư" một tiếng trực tiếp nện tới mặt Lạc Tiểu Thiên. Người ở mấy bàn bên cạnh thấy sắp đánh nhau, vội vàng đứng lên chuẩn bị tránh đi. Lạc Tiểu Thiên một bên nhẹ nhàng tóm lấy nắm đấm của Khỉ ốm, một bên nói với người ở mấy bàn bên cạnh: "Mọi người không cần trốn, cứ tiếp tục ăn ngon uống ngon, rất nhanh sẽ xong việc." Nói xong, bàn tay nắm lấy nắm đấm của Khỉ ốm nhẹ buông tay, như cá bơi trượt dọc theo cánh tay Khỉ ốm đến vai hắn, một tay hất tung Khỉ ốm ở mặt đất. Bốp! Lạc Tiểu Thiên một cước đá về phía Khỉ ốm, Khỉ ốm giống như một quả bóng da trượt ra ngoài từ trong khe hở của cái bàn, trượt đến bên ngoài va vào bậc thang mới dừng lại. Mãi sau, tiếng kêu rên của Khỉ ốm mới truyền đến. Giang lão đại và hai tên đầu trọc khác nhìn nhau một cái, cũng không còn quan tâm gì đến khí tiết nữa rồi, liền lăn lộn bò ra khỏi quán lẩu. Lạc Tiểu Thiên phủi tay, nhìn đám người còn đang đứng xung quanh, nở nụ cười tươi nói: "Mọi người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi." Đám người nhao nhao ngồi xuống, bắt đầu ăn, chỉ là thỉnh thoảng nhìn về phía Lạc Tiểu Thiên, giống như nhìn quái vật vậy. Những người vừa rồi thầm nói Lạc Tiểu Thiên là tên hèn nhát và ma cô, càng là trong lòng sợ hãi, vội vàng nhét vài miếng, vội vàng tính tiền rời đi. Bàn của Lạc Tiểu Thiên, cuối cùng cũng bắt đầu mang món ăn lên. Vị trí mang món ăn lên vừa vặn ở bên cạnh Lạc Tiểu Thiên, người mang món ăn lên là một nữ hài mười tám mười chín tuổi đang tết tóc, nghĩ đến cú đá vừa rồi của Lạc Tiểu Thiên, tay có chút run rẩy, không cẩn thận làm đổ một cái đĩa, mắt thấy là phải rơi xuống đất. Đột nhiên Lạc Tiểu Thiên nhanh như Thiểm Điện bắt lấy cái đĩa, đưa về phía nữ hài. "Đa tạ." Nữ hài vội vàng đưa tay ra đỡ, nhưng có chút quá căng thẳng, cái đĩa trong tay lung lay. Bàn tay của Lạc Tiểu Thiên thừa cơ nâng ở dưới tay nữ hài, cho đến khi nàng bỏ cái đĩa lên trên bàn. Nhu nhược vô cốt, mềm mại trơn trượt. Đây là lời đánh giá của Lạc Tiểu Thiên. Nhưng động tác này của hắn bị Khương Xuân Phương và Triệu Thanh Nhã nhìn thấy. Khương Xuân Phương nhãn tình sáng lên, làm ra một bộ thần sắc tỏ vẻ đã hiểu. Triệu Thanh Nhã lại là thần sắc lạnh lẽo, trong lòng thầm mắng, tên gia hỏa này thật sự là không kén ăn a. Kỳ thực Triệu Thanh Nhã mắng đúng, Lạc Tiểu Thiên thật sự không kén ăn. Một bàn người thì chỉ có hắn là ăn được nhiều nhất, tất cả các món mặn như mao đỗ, thịt bò, thận heo, óc heo, viên cá... và các món chay như khoai tây, dưa chuột, củ cải, măng tươi... gần như đều gọi hết, hình như hôm nay hiếm khi được người khác mời, phải "làm thịt" một bữa thật mạnh vậy. "Lạc đại ca, ngươi lợi hại như vậy, trước kia là làm gì vậy?" Sở Tiểu Khả hiếm khi bắt được một khoảng trống Lạc Tiểu Thiên uống nước, vội vàng hỏi vấn đề đã suy nghĩ thật lâu này. Mấy nữ tử khác cũng đầy vẻ hiếu kì, bao gồm cả Triệu Thanh Nhã, tên gia hỏa Lạc Tiểu Thiên này chưa bao giờ ở trước mặt nàng nhắc tới chuyện quá khứ. "Lính." Lạc Tiểu Thiên tự nhiên trả lời, sau đó lại bổ sung thêm nói: "Trước khi làm lính thì chính là trồng trọt, săn bắn." "Lạc đại ca ngươi còn từng làm lính sao?" Sở Tiểu Khả nhãn tình sáng lên, nói: "Ta thích nhất là lính, ca ca ta chính là lính. Tuy nhìn có vẻ rất hung dữ, nhưng lại rất thương ta. Nghe nói các ngươi làm lính huấn luyện rất vất vả đúng không hả?" "Đúng rồi, Lạc đại ca, kể cho chúng ta nghe xem các ngươi huấn luyện thế nào đi?" Khương Xuân Nhiên mở miệng nói, mấy nữ tử khác cũng yêu cầu Lạc Tiểu Thiên kể cho các nàng nghe chuyện khi làm lính. Lạc Tiểu Thiên con ngươi chuyển động, tinh ranh nói: "Kể thì được, nhưng chỉ sợ các ngươi nghe xong ăn không vô, ngủ không được a." "Xì, có khoa trương đến vậy sao. Tỷ ta đây món mặn món chay đều không kiêng kỵ, đã trải qua trăm trận chiến, ngươi cứ kể đi." Khương Xuân Phương không cho là đúng nói. "Kể đi." "Mau kể đi." "Được rồi, cái này là do các ngươi yêu cầu đó nha." Lạc Tiểu Thiên gắp một viên thịt bò, nói: "Cứ lấy việc ăn cơm này mà nói, các ngươi biết lúc chúng ta huấn luyện thì ăn cơm như thế nào không?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang