Tiêu Dao Binh Vương Hỗn Đô Thị
Chương 54 : Tiền thưởng của Lạc Tiểu Thiên
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 21:04 07-11-2025
.
Ngoại ô Gia Châu, trong rừng cây An Cách Tây Tư mai phục Lạc Tiểu Thiên đêm hôm đó.
Một lão ngoại tóc vàng mắt xanh biếc, trong tay cầm một thanh chủy thủ sắc bén, toàn thân toát ra sát khí lạnh lẽo, hắn đi từ từ trong bụi cây.
Có lúc, hắn tung người nhảy lên, leo lên cành cây, nhìn chằm chằm vào những cành lá bị gãy rụng.
Hắn, chính là Liva Na, một vệ sĩ tư nhân khác của Phương Bằng Phi.
Liva Na cũng giống An Cách Tây Tư, bề ngoài được Phương Bằng Phi thuê, là vệ sĩ tư nhân của hắn. Nhưng âm thầm, bọn họ có một nhiệm vụ bí mật khác, mà nhiệm vụ này ngay cả Phương Bằng Phi cũng không biết.
Bảo vệ Phương Bằng Phi, chẳng qua chỉ là thuận thế mà làm, chỉ là một thân phận hợp pháp mà đoàn lính đánh thuê "Độc Nha" tìm cho bọn họ mà thôi.
Chỉ là làm cho đoàn lính đánh thuê "Độc Nha" không ngờ tới là, nhiệm vụ chính thức còn chưa bắt đầu, đã có một người mất tích rồi.
Trước mắt, tình hình này cao tầng của đoàn lính đánh thuê "Độc Nha" cũng không biết.
Từ khi An Cách Tây Tư mất tích, Liva Na một mực tại ngoại ô tìm kiếm dấu vết của hắn, nhưng không có chút manh mối nào.
Cho tới hôm nay, hắn cuối cùng cũng tìm thấy mảnh rừng này.
Hắn từ rạng sáng tối hôm qua cho tới bây giờ, hắn đã ở đây trọn mười hai giờ đồng hồ rồi.
Trên mặt đất có đá cuội mang vết đạn bắn, từ vết đạn có thể thấy chính là vũ khí mà An Cách Tây Tư đã dùng.
Chỉ là điều làm hắn nghi hoặc là vết đạn lại cách nhau gần mười mét.
Với kinh nghiệm của An Cách Tây Tư, làm sao có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này, mặc cho đối thủ chạy gần mười mét dưới họng súng của hắn mới nổ súng.
Với cả trên ngọn cây cũng có lỗ đạn, chẳng lẽ nói kẻ địch đang bay trên cây sao?
Khi Liva Na leo lên cành cây, nhìn thấy một số cành lá nhỏ bị đè gãy, không thể không thừa nhận sự thật này.
Đó chính là kẻ địch này của An Cách Tây Tư lúc đó đang ở trên cây.
Lại liên tưởng đến vết đạn cách nhau gần mười mét, Liva Na phát hiện một sự thật làm hắn cảm thấy khủng bố, đây là một đối thủ có lực bật nhảy kinh người và tốc độ cực nhanh.
Liva Na mô phỏng tình hình An Cách Tây Tư giao chiến với đối thủ trong đầu, cố gắng khôi phục chân tướng sự thật.
Dần dần, hắn cảm thấy lưng của mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Không thể nghi ngờ, đây là một đối thủ đáng sợ đến nghẹt thở.
Liva Na không ngờ tới ở Gia Châu, lại gặp phải cao thủ như vậy, hơn nữa trên thế giới này ai có thân thủ khủng bố như vậy chứ?
Đột nhiên, đồng tử Liva Na chợt co rút. Hắn nghĩ tới một truyền thuyết.
Ngay lúc này, điện thoại của hắn vang lên. Vừa nhìn điện thoại, chính là Phương Bằng Phi gọi tới.
"Liva Na tiên sinh, không biết tình hình bên anh thế nào rồi?"
Có thể nghe ra, Phương Bằng Phi ở đầu dây bên kia cảm xúc có chút không tốt.
"Đã có chút manh mối rồi. Phương tiên sinh, bây giờ anh cái gì cũng đừng làm, tôi cần phải chứng thực một chuyện."
Liva Na thu hồi chủy thủ trong tay, từ trong rừng bước ra, trong mắt lộ ra một tia tinh quang.
Gia Châu, một khu nhà lụp xụp hẻo lánh.
Một tiểu viện nông gia không đáng chú ý, ngoài cửa đậu một chiếc xe tải nhỏ cũ nát.
Cửa viện tử đóng chặt, trong sân khói lượn lờ.
Mấy thanh niên đầu húi cua mình trần đang vây quanh một cái bàn đánh bài, điều khiến người ta kinh ngạc là bọn họ có người cánh tay treo thạch cao, có người chống gậy.
Những người này, thình lình chính là những người đêm hôm đó theo dõi Lạc Tiểu Thiên và Triệu Thanh Nhã.
Một tiếng "Bộp", một thanh niên đặt một lá bài để lên bàn, chửi: "Má nó, cái loại ngày tháng này sắp nín chết rồi, cũng không biết tin tức mà Hầu Tử thăm dò thế nào rồi."
Một gã khác thở dài một hơi: "Ai, từ khi mấy lão đại không hiểu thấu mất tích, bang Ba Sói của chúng ta có thể coi là tan vỡ rồi. Ước chừng thật đúng như mọi người đoán, thật sự bị tiểu tử kia xử lý rồi."
"Đúng vậy, tôi nghe những người rút đi từ câu lạc bộ Rừng Thành Thị lúc đó nói, người đó trong cuộc tấn công hung hiểm như vậy đều sống sót được, còn đánh cho hai lão đại bị trọng thương, một dĩa ăn đã lấy mạng Cường Tử, thật đáng sợ."
"Còn không phải sao, bằng không thì chúng ta làm sao lại trốn đến cái nơi chim không gáy này chứ."
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nắm đấm đập cửa.
Bất chợt, mấy thanh niên giống như dưới chân có lắp lò xo, lập tức đứng lên.
Thần sắc hoảng sợ liếc nhau một cái, chuẩn bị chuồn đi.
"A Binh, đi xem một chút là ai."
Từ trong phòng đi ra một tráng hán khôi ngô, chính là A Bưu.
"Vâng." Thanh niên tên A Binh nhẹ nhàng đi về phía cửa, qua khe hở nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy một người nước ngoài vẻ mặt nghiêm túc đứng ở đó.
"Là một người nước ngoài." A Binh nhỏ giọng nói với A Bưu.
A Bưu đi qua nhìn một cái, lập tức thần sắc thả lỏng, người nước ngoài này hắn quen biết, chính là vệ sĩ Liva Na của Phương Bằng Phi.
A Bưu mở cửa, Liva Na không nói gì, từ trong túi lấy ra một tấm ảnh, đưa đến trước mặt A Bưu.
"Người này, anh có biết không? Đêm hôm đó các anh theo dõi có phải là hắn hay không?"
Đây là một thanh niên phương Đông, khuôn mặt thon gầy, lại có mái tóc đen dài, thần tình có chút bất cần đời, giống hệt một nghệ sĩ kiểu thanh niên bất mãn.
Tấm ảnh này, Liva Na tìm được từ hồ sơ bí mật của tổ chức.
Nhìn mái tóc dài đó, A Bưu vừa muốn nói không quen biết, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe.
Đây không phải liền là cái người đã đánh gãy tay chân bọn họ, lại làm cho bọn họ phải trốn tránh khắp nơi sao, ác ma đó sao, A Bưu dám nói không tìm ra biểu cảm và ánh mắt nào đáng ăn đòn hơn hắn ta.
"Hắn là Lạc Tiểu Thiên. Đêm hôm đó người đã đánh gãy tay chân chúng tôi chính là hắn."
Liva Na gật gật đầu, không nói gì, xoay người ra khỏi cửa.
Quả nhiên, người này chính là Phi Ưng, không ngờ đã trở về Hoa Hạ, hơn nữa tóc đã ngắn đi rồi. Đêm hôm đó tại dạ tiệc trang sức Đông Tường nhìn liếc qua một chút, cảm thấy người này có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ tới phương diện này.
Trong mắt hắn lộ ra một tia sắc bén, khiến A Bưu và những người khác trong lòng run rẩy.
Liva Na đi trên một con đường nhỏ hẹp, châm một điếu thuốc lá, hít một hơi thật sâu, hắn đã rất lâu không hút thuốc rồi.
Cuối cùng xác nhận, sự mất tích của An Cách Tây Tư chính là do Lạc Tiểu Thiên làm.
Liva Na không ngờ tới ở đây, gặp được nhân vật trong truyền thuyết, Phi Ưng đại danh đỉnh đỉnh.
Hắn, lại là vệ sĩ của một tổng tài công ty.
Liva Na không cảm thấy hứng thú với việc Lạc Tiểu Thiên tại sao lại làm vệ sĩ của một nữ tổng tài, hắn cảm thấy hứng thú là làm thế nào để giết Lạc Tiểu Thiên.
Không sai, giết chết Lạc Tiểu Thiên.
Trong lòng hắn không có sợ hãi, ngược lại có một loại hưng phấn cảm giác thần kinh đang cháy bỏng.
Đó là một loại hưng phấn khi bóp chết truyền kỳ của giới lính đánh thuê trong tay mình, hắn không dám bảo đảm mình sẽ thành công, nhưng hắn muốn thử một lần.
Nếu như thành công, tên của hắn sẽ vang vọng khắp toàn bộ thế giới ngầm phương Tây.
Hắn cứ như một thợ săn, nhìn thấy một con sư tử đực đang ngủ say, không chịu được muốn giơ súng săn trong tay lên, hoàn toàn không nghĩ tới nếu sư tử đực đột nhiên tỉnh lại, hậu quả khi lao tới mình.
Liva Na trở lại Thanh Vân Đại Hạ, và Phương Bằng Phi đã gặp mặt.
Liva Na không nói cho Phương Bằng Phi tình hình thật sự, chỉ nói sự việc đã sắp có kết quả rồi, bảo Phương Bằng Phi thu liễm một chút.
Sau đó, Liva Na đăng nhập vào trang web tiền thưởng của thế giới ngầm phương Tây.
Trang web này, hầu như tất cả các đoàn lính đánh thuê nổi tiếng đều quen thuộc, một số nhân vật phong vân của thế giới bóng tối, số tiền treo thưởng trên đó đều rất cao, có người thậm chí đạt tới mấy chục tỷ Euro.
Mà tiền thưởng của Phi Ưng thuộc về trung đẳng, 1 tỷ Euro.
Hắn không phải là kẻ hung ác cùng cực gây ra sự phẫn nộ của công chúng, nhưng trong tay cũng dính đầy máu tươi của một số thủ lĩnh tài phiệt lớn, người muốn mạng của hắn cũng không ít.
Nhưng mà, người của thế giới bóng tối đều biết, số tiền treo thưởng này hình như vô dụng.
Cho đến trước mắt, những người nhận nhiệm vụ, không có ai sống sót.
Mà lúc này, Liva Na đã nhận nhiệm vụ này.
.
Bình luận truyện