Tiêu Dao Binh Vương Hỗn Đô Thị

Chương 44 : Lạc Tiểu Thiên Bằng Sắt

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 20:36 07-11-2025

.
Khi trở về, Lạc Tiểu Thiên nhảy lên chiếc Hummer kia, chuẩn bị chở Tô Ứng Tuyết về nhà. Nhưng lại phát hiện xe hết xăng, Lạc Tiểu Thiên không khỏi cạn lời. Xem ra Đồ Cương nói không sai, bọn tiểu đệ kia quá không chuyên nghiệp rồi. Nếu khoảng cách xa một chút, xe khẳng định phải nằm ụ ở nửa đường. Lạc Tiểu Thiên nhảy xuống Hummer, đi dạo một vòng ở gần đó, cũng không phát hiện chiếc xe nào khác. Xem ra, chỉ có thể cùng Tô Ứng Tuyết đi trở về. Lạc Tiểu Thiên thấy Tô Ứng Tuyết đi được vất vả, liền đề xuất cõng nàng, nhưng Tô Ứng Tuyết thà chết không theo. Thật vất vả đi đến chỗ của người ở, Lạc Tiểu Thiên không chút khách khí trưng dụng chiếc Volkswagen màu đen đậu ở bên đường. Tô Ứng Tuyết nhìn hành vi như cường đạo của Lạc Tiểu Thiên, muốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra lại cái gì cũng không nói. Nàng rất phối hợp chui vào trong xe. Hai người trở lại biệt thự thì đã qua hai giờ rạng sáng. Nhìn Tô Ứng Tuyết đi lên lầu, Lạc Tiểu Thiên quay người đi vào ga ra, lái chiếc Volkswagen màu đen kia, hướng về phía bên ngoài khu dân cư lái đi. Tầng ba biệt thự, Tô Ứng Tuyết đứng tại trước cửa sổ, nhìn chiếc Volkswagen màu đen lao ra khỏi biệt thự, biến mất trong bóng đêm. Nàng nghe thấy Lạc Tiểu Thiên thẩm vấn Đồ Cương, nàng đại khái đoán được Lạc Tiểu Thiên muốn đi làm gì. Nhưng nàng không thể ngăn cản, chỉ là tĩnh tĩnh nhìn Lạc Tiểu Thiên rời đi. Tô Ứng Tuyết nằm ở trên giường, rõ ràng rất rã rời, nhưng chính là ngủ không được. Khởi thân uống một hớp, lại đi xuống lầu ăn một chút trái cây. Nàng lại kéo bước chân nặng nề trở lại trên giường, vẫn là ngủ không được. Nàng lại đi xuống lầu nhìn một chút TV, nhìn một chút sách. Cảm thấy rất rã rời, liền tựa ở trên sofa, không biết không cảm thấy, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Một giấc tỉnh dậy, ánh nắng mặt trời đã xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào. Tô Ứng Tuyết vội vàng khởi thân, một tấm thảm từ trên thân trượt đến trên mặt đất. Đây? Ai đắp lên cho mình vậy. Tần Tiếu Tiếu? Gần nhất nàng trở về trường học rồi, khuya như vậy sẽ không trở lại đâu. Là hắn? Hắn trở lại khi nào? Vậy hắn có thừa dịp làm gì đó không đúng đắn không? Không thể không nói, tư duy của nữ nhân có lúc rất độc đáo, đặc biệt là loại nữ nhân như Tô Ứng Tuyết. Nhìn một chút trước ngực, giống như không có thủ ấn, thân thể cũng không có cảm giác gì khác lạ. Tô Ứng Tuyết thả lỏng một hơi, nhìn một chút thời gian, đã qua thời gian đi làm rồi, vội vàng rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị đi làm. Tô Ứng Tuyết dừng lại bước chân, nhìn một chút hướng phòng ngủ của Lạc Tiểu Thiên. Lắc đầu, lại hướng về phía ga ra đi qua. Trước kia mình một mực là từ chối Lạc Tiểu Thiên ngồi xe của mình, mặc dù Lạc Tiểu Thiên là bảo tiêu của mình, cũng phải đi công ty. Nhưng Tô Ứng Tuyết một mực là độc lai độc vãng, để Lạc Tiểu Thiên tự mình nghĩ biện pháp. Hôm nay tự mình bị làm sao vậy, vừa rồi trong một cái chớp mắt trong đầu thế mà nảy ra nghi vấn có nên gọi Lạc Tiểu Thiên hay không. Chẳng lẽ quyết tâm kiên định của tự mình đã dao động rồi sao. Hừ! Sao có thể chứ. Tô Ứng Tuyết trong lòng hừ lạnh, không sửa sang tươm tất, dơ hề hề, lại còn cùng nữ nhân khác lêu lổng. Để kẻ như vậy ngồi tại bên cạnh tự mình, nghĩ đến trong lòng đều cảm thấy ghê tởm. "Sớm a." Tô Ứng Tuyết đang vùi đầu nghĩ tâm sự giật mình, ngẩng đầu nhìn, Lạc Tiểu Thiên thế mà chính là ngồi tại ghế phụ chiếc Porsche 911 màu đỏ của nàng, cười nịnh nọt một mặt, cùng với mình chào hỏi. "Ngươi..." Nàng vốn định hỏi Lạc Tiểu Thiên làm sao mà chạy vào được, nhưng nghĩ tới tối hôm qua hắn trưng dụng xe của người khác giống như xe nhà mình vậy dễ dàng, liền xoá bỏ niệm đầu này. Tô Ứng Tuyết lạnh hừ một tiếng, không để ý Lạc Tiểu Thiên, oán hận đi đến khoang lái. Nàng rất muốn cởi xuống da mặt Lạc Tiểu Thiên, xem là làm bằng cái gì. Tên này, tưởng rằng cứu mình liền leo lên mặt rồi sao, không được tự mình cho phép liền chạy đến trên xe của mình. Xe của mình, trừ biểu muội mình Tần Tiếu Tiếu ra, còn chưa có người khác ngồi qua. Càng không muốn nói đến đàn ông khác rồi. Để hắn cút đi xuống đi, hắn khẳng định không có tự giác như vậy; kéo hắn đi xuống đi, tự mình không có sức lực lớn như vậy. Xem ra tự mình nên chuẩn bị chút nước ớt nóng loại gì đó. Tô Ứng Tuyết hít sâu một cái, hạ tâm tình; nhìn cũng không nhìn Lạc Tiểu Thiên một chút, trực tiếp coi hắn thành không khí. Sau đó khởi động động cơ, lái chiếc Porsche ra khỏi ga ra. Trên đường đi, đều không có nói chuyện, không khí rất yên tĩnh. Ánh nắng rạng rỡ chiếu vào trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Ứng Tuyết, phủ lên khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp của nàng một tầng vầng sáng nhàn nhạt, gió sớm thổi tới, tóc đẹp bay lượn, như thơ như họa. Cảm giác này, rất đẹp, là vẻ đẹp có thể đánh thức những tế bào vẫn đang trong ngủ mê vào sáng sớm. Lạc Tiểu Thiên rất hưởng thụ cảm giác này, tĩnh tĩnh nhìn. Mặc dù coi Lạc Tiểu Thiên là không khí, Tô Ứng Tuyết vẫn là cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa giác quan thứ sáu của nàng nói cho hắn, kẻ đáng ghét kia một mực đang nhìn chằm chằm nàng. Cuối cùng, chiếc Porsche lái vào tòa nhà Nam Vũ, thời gian khó khăn đã qua. Tô Ứng Tuyết đóng cửa xe, nhìn cũng không nhìn Lạc Tiểu Thiên một chút, vội vàng đi xuống xe, chạy đến thang máy chuyên dụng của tổng tài. Ở trong chốc lát cửa thang máy sắp đóng lại, cửa bị hai bàn tay chặn lại, một mặt cười của Lạc Tiểu Thiên ghé tới. "Hắc hắc, đi nhờ thang máy." Kéo ra cửa thang máy, Lạc Tiểu Thiên không khách khí đi vào thang máy, sau đó đứng tại vị trí nửa bước sau lưng Tô Ứng Tuyết. Thang máy kỳ thật rất rộng, chí ít có thể chứa được mười người. "Xa ta một chút!" Tô Ứng Tuyết lạnh giọng nói. "Tốt. Nhưng là sau khi chuyện bắt cóc xảy ra hôm qua, sau này ta sẽ không rời xa nàng quá xa." Lạc Tiểu Thiên đáp lời, thân thể lung lay, chân không có động. Tô Ứng Tuyết: "..." Hai người ra khỏi thang máy, điều làm cho Tô Ứng Tuyết an tâm là Lạc Tiểu Thiên thế mà không có mặt dày mày dạn theo nàng đến văn phòng. Tô Ứng Tuyết bắt đầu một ngày làm việc. Mà Lạc Tiểu Thiên cũng bắt đầu cuộc sống sống qua ngày của hắn. Đầu tiên là trêu chọc Triệu Thanh Nhã một phen, tiếp tục hướng về phía Triệu Thanh Nhã rao bán bí phương cổ truyền trong tay, mê hoặc Triệu Thanh Nhã để nàng tiến hành phát triển lần thứ hai. Sau đó lại đi dạo một vòng ở văn phòng có nhiều nữ đồng sự xinh đẹp. Tô Ứng Tuyết mỗi ngày sẽ dành thời gian hiểu rõ tin tức quan trọng trong nước và tin tức quan trọng bản địa của Gia Châu, trên trang web cổng thông tin Gia Châu, mấy tin tức gây nên chú ý của nàng. "Tối hôm qua một nhà kho vật liệu bị bỏ hoang ở ngoại ô phía bắc Gia Châu cháy, may mà không có người thương vong." "Câu lạc bộ Rừng Rậm Thành Thị dính líu đến đánh nhau, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường." "Thành phố giải trí Nam Cảng cháy, lính cứu hỏa cả đêm cứu chữa." "Một bệnh nhân của bệnh viện Đông Hòa đột nhiên mất tích, cảnh sát đang tra tìm tung tích." "Triển lãm trang sức Gia Châu khai mạc hôm nay, giám đốc điều hành khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của tập đoàn cung cấp trang sức nổi tiếng quốc tế De Beers, Hanny Oppenheimer, đã lộ diện tại triển lãm." Nhìn mấy tin tức phía trước, Tô Ứng Tuyết lộ ra thần sắc hiểu rõ. Nàng biết, tối ngày hôm qua Lạc Tiểu Thiên đã ra ngoài. Mà hai lão đại khác của bang Tam Lang chính là ở thành phố giải trí Nam Cảng và bệnh viện Đông Hòa. Mặc dù tối hôm qua Lạc Tiểu Thiên ra ngoài lúc đó trong lòng nàng lờ mờ đoán được kết quả, nhưng hôm nay sự thật được hiện ra trước mặt dưới hình thức tin tức, nàng vẫn là cảm thấy vô cùng chấn động. Lạc Tiểu Thiên một buổi tối đã làm nhiều chuyện như vậy! Thành phố giải trí Nam Cảng ở khu công nghệ cao thành nam, bệnh viện Đông Hòa ở đông bắc Gia Châu, mà Vịnh Ngự Cảnh chỗ ở của mình thì ở thành tây, nhà máy vật liệu mà tin tức đưa tin thì ở ngoại ô phía bắc. Tương đương với một buổi tối, Lạc Tiểu Thiên đã chạy khắp đông nam tây bắc Gia Châu. Buổi sáng hôm nay, hắn còn tràn đầy sức sống xuất hiện trên xe của mình. Tên này, là bằng sắt sao? Biến thái! Tô Ứng Tuyết trong lòng mắng một câu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang