Thú Ngự Thiên Hạ

Chương 2 : Y Đạo Thánh Thủ

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 13:50 08-11-2025

.
Hàn Xuân nhìn thấy nữ hài, nhíu mày nói: "Lại thêm một tiểu mỹ nhân, đừng nóng vội, chờ lão tử giết chết con súc sinh này trước đã, sau đó sẽ thân cận thật tốt với ngươi." Hàn Xuân còn muốn động thủ. "Đồ khốn nạn, ngươi dám động vào chó của ta, ta muốn ngươi chết không nơi táng thân." Nữ hài nhíu mày trừng mắt liếc giận nói: "Ngươi ngay cả mạng chó của bản tiểu thư cũng không bằng." Hàn Xuân bị nói ngay cả một con chó cũng không bằng, đây là lần đầu tiên. Tất cả mọi người đều đoán rằng nữ hài này rốt cuộc là người phương nào, lại dám ăn nói ngông cuồng không biết xấu hổ như thế. Đúng lúc này, một lão giả tiến vào đám người. "Là Nhị trưởng lão Đinh Vũ của Linh Kiếm Tông, hắn đến làm gì vậy." Linh Kiếm Tông mở cửa thu đồ đệ, bình thường đều là Thập trưởng lão chủ trì, lần này sao Nhị trưởng lão cũng đến. Về thân phận đương nhiên là Nhị trưởng lão càng tôn quý hơn. Khuôn mặt già nua của Đinh Vũ đầy tức giận, nhìn chằm chằm Hàn Xuân nói: "Là ngươi đánh bị thương chó của cháu gái ta sao?" A! Tiểu nữ hài này lại là cháu gái của Nhị trưởng lão Đinh Vũ của Linh Kiếm Tông, trách không được khẩu khí to lớn như thế. Lần này Hàn Xuân phải tao ương rồi. Từ đầu đến cuối Tiêu Thần chưa từng mở miệng, mục đích của hắn là tiến vào Linh Kiếm Tông, không muốn tự gây chuyện. Là người tu hành xuyên qua từ một thế giới khác, Tiêu Thần phát hiện ra điểm khác biệt. Người tu hành của kiếp này chủ yếu là tu hành tự thân, lấy việc tăng lên thực lực của bản thân làm chính. Mà việc tu hành của Tiêu Thần ở kiếp trước chủ yếu là Ngự Thú, là một thế giới lấy Ngự Thú chiến đấu. Là Thú Tổ của kiếp trước, tuyệt đối cường giả, cuối cùng bị người ám toán, sau khi vẫn lạc thì linh hồn thông qua bảo vật chuyển dời đến kiếp này trùng sinh. Cảnh giới ở kiếp trước chủ yếu chia làm Thú Đồ, Thú Sĩ, Thú Sư, Thú Vương, Thú Ma, Thú Tôn, Thú Hoàng, Thú Đế, Thú Thần, Thú Tiên, Thú Thánh, Thú Tổ, Chủ Tể, Bất Hủ Chi Vương, Vĩnh Hằng Chủ Tể, Sáng Thế Thần Tôn. Mà cảnh giới của kiếp này chủ yếu chia làm Tiên Thiên, Tị Cốc, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Động Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa, Thiên Tiên, Kim Tiên, Huyền Tiên, Tiên Quân, Tiên Đế, Tiên Tôn, Thần Vương, Thần Tôn, Á Thánh, Chí Thánh, Đạo Tổ. Hắn phải tăng lên thực lực, tìm được biện pháp trở về thế giới ở kiếp trước. Mục đích rất đơn giản! Báo thù! Để cừu nhân ở kiếp trước phải trả giá. Bất quá bởi vì hệ thống tu luyện của hai kiếp không giống nhau, cho nên ở kiếp này, Tiêu Thần bị coi là một phế vật lớn. Căn bản không thể tu hành! Hắn phải đột phá cái gông cùm xiềng xích này, trước hết tiến vào một tông môn. Linh Kiếm Tông chính là mục tiêu của hắn. Đã là năm thứ tư rồi, lần này không thể bỏ lỡ nữa. Hàn Xuân cũng nghe được nghị luận, bất quá hắn đối với Nhị trưởng lão này cũng không hề kiêng kỵ. Hàn gia là một tu hành thế gia, đương nhiên là có hậu thuẫn. Còn về hậu thuẫn là ai, đương nhiên sẽ không dễ dàng nói cho người khác, tóm lại là rất mạnh mà thôi. "Thì ra là Nhị trưởng lão và cháu gái của Linh Kiếm Tông." Hàn Xuân ngoạn vị cười nói: "Đây là một sự hiểu lầm." Tiểu nữ hài kích động nói: "Hiểu lầm gì mà hiểu lầm, rõ ràng là ngươi đánh bị thương chó của ta, con chó này chính là giống chó quý, nếu nó có vấn đề gì, ta muốn ngươi đền mạng." Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, một bộ phận đứng về phía Nhị trưởng lão, một bộ phận đứng về phía Hàn Xuân. La Oánh Oánh thì không chút nghi ngờ đứng về phía tiểu nữ hài, dù sao vừa rồi con chó này đã giúp nàng. Hàn Xuân mở rộng hai tay cười âm hiểm nói: "Còn nói lý lẽ hay không, rõ ràng là chó của ngươi cắn người trước, chẳng lẽ ta phản kích lại có lỗi sao, ta còn chưa hỏi ngươi tiền thuốc men đâu." Vấn đề này khiến tiểu nữ hài và Nhị trưởng lão đều vô cùng đau đầu. Con chó này là một giống chó quý, tính tình vô cùng ôn thuận, từ trước đến nay không cắn người, hôm nay còn cách rất xa, sao lại xông tới rồi. Tiêu Thần đương nhiên sẽ không nói đây là kiệt tác của hắn. Là Ngự Thú Sư của kiếp trước, hắn có thể giao tiếp với động vật, thao túng động vật công kích người khác. Mục đích chính là giáo dục Hàn Xuân ngông cuồng tự cao tự đại này. La Oánh Oánh giận nói: "Rõ ràng là ngươi ức hiếp người trước, ngươi đáng đời." Tiểu nữ hài đương nhiên ủng hộ La Oánh Oánh. "Đúng, không sai, là ngươi ức hiếp người trước, chó của ta là bảo vệ vị tỷ tỷ này." Đinh Vũ mở miệng: "Hàn Xuân, ta biết Hàn gia ngươi thực lực không tệ, nhưng hôm nay nếu ngươi không trị hết chó của cháu gái ta, ta nhất định phải hướng Hàn gia đòi một lời giải thích." Hàn Xuân nhìn thấy tình hình, một chút cũng không kiêng kỵ. "Được, ta giúp ngươi nhìn xem." Hắn ôm lấy tiểu cẩu đang rên thống khổ, móc ra một viên đan dược trị thương ngay cả phổ thông tu sĩ cũng rất khó đạt được cho tiểu cẩu ăn xuống dưới. Mọi người xung quanh đều kinh ngạc. "Quả nhiên là Hàn gia, tài đại khí thô, loại đan dược cấp bậc này lại cho chó ăn, chúng ta ngay cả chó cũng không bằng." Sau khi nuốt vào đan dược xong, tiểu cẩu dần dần khôi phục hơi thở. Nhưng vẫn có chút uể oải, cũng không hoạt bát nhảy nhót trở lại. "Chó của ta trước kia vốn rất hoạt bát, ngươi phải khiến nó hoàn toàn khôi phục." Tiểu nữ hài liếc mắt nhìn vẫn không ngừng làm khó dễ. Đinh Vũ đối với Hàn gia vẫn phải nể mặt. "Tiểu Tuyết, bỏ đi, từ từ sẽ tốt thôi." Tiểu Tuyết rõ ràng vẫn chưa hài lòng, nhíu mày nói: "Không được, ta cứ muốn nó hoàn toàn khôi phục." Đối với đứa cháu gái này, Đinh Vũ cực kỳ cưng chiều, không có chút biện pháp nào, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Hàn Xuân lại lấy ra mấy viên đan dược cho ăn tiếp. Mọi người xung quanh lại một trận kinh hô. Nhưng tiểu cẩu vẫn không hề có bất kỳ chuyển biến tốt nào, vẫn ủ rũ cụp tai. Hàn Xuân không có chút tính khí nào, có chút không kiên nhẫn nói: "Chó của ngươi đã ăn không ít đan dược của ta rồi, cứ như vậy đi." Rõ ràng hắn muốn bỏ gánh. Tiểu Tuyết giận nói: "Ta mặc kệ, ta muốn chó con nguyên vẹn." Nói xong nàng khóc lớn lên. Đinh Vũ nhìn thấy vậy liền tức giận, cả giận nói: "Hàn Xuân, còn không mau nghĩ cách." Hàn Xuân cười lạnh nói: "Liên quan gì đến ta, đừng ép người quá đáng." Nói xong hắn phẩy tay áo bỏ đi. Nhị trưởng lão đại thủ vừa nhấc, cả giận nói: "Muốn đi, trị không hết chó, ngươi không thể đi đâu hết." Một đạo khí lưu cố định một nhóm người Hàn Xuân tại nguyên chỗ, căn bản không thể động đậy. "Đinh Vũ, ngươi dám động thủ với ta, thử xem." Hàn Xuân quay đầu lại, thần thái ngạo nghễ. Sau một lát, Nhị trưởng lão vẫn thu hồi sự trói buộc, thả Hàn Xuân đi, Hàn gia hắn tạm thời vẫn không dám quá đắc tội. Đợi đến khi Hàn Xuân rời đi, tiểu nữ hài vẫn khóc không ngừng. Đinh Vũ hoàn toàn hết cách, điều này như thế nào cho phải. Có người tự mình tiến cử đứng ra, đây là Nhị trưởng lão của Linh Kiếm Tông, nếu như kết giao được thì ích lợi cũng không ít. "Ta tới thử xem." Mọi người nhìn sang, không khỏi kinh ngạc. "Đây là Thiếu chủ Hà gia trong mười dặm tám hương, Hà gia gia chủ chính là y đạo thánh thủ, cao thủ luyện đan, còn có bản sự cải tử hồi sinh." "Hà Thiên Tứ xuất thủ, còn có bệnh nào là không thể khứ trừ." Tất cả mọi người không ngừng tán thưởng, Hà Thiên Tứ ra khỏi hàng. Ngạo nghễ nói: "Nhị trưởng lão, ta là Thiếu chủ Hà gia, không có bệnh nào mà Hà gia chúng ta không thể chữa trị." Nhị trưởng lão đương nhiên rất hiểu rõ Hà gia, gật đầu. Hà Thiên Tứ ôm lấy tiểu cẩu đang rên thống khổ, các loại thủ pháp kỳ diệu khiến tất cả mọi người kinh thán không ngớt. "Hành gia vừa ra tay, liền biết có hay không, quả nhiên lợi hại." Tất cả mọi người không ngừng kinh thán thủ pháp kỳ diệu của Hà Thiên Tứ. Sau một lát, Hà Thiên Tứ buông xuống tiểu cẩu, khẳng định nói: "Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của Hà gia ta, con chó này đã hết cứu rồi, Tuyết tiểu thư xin nén bi thương." Nghe được lời này, tiểu nữ hài tùy hứng lắc đầu, khóc càng dữ dội hơn. "Không nghe không nghe, ta cứ muốn chó con của ta." Thiếu chủ Hà gia đã học được chân truyền của Hà gia gia chủ, đã hắn hạ kết luận, ai cũng không thể xoay chuyển trời đất, Nhị trưởng lão bất đắc dĩ thở dài, đối với đứa cháu gái nhỏ này hắn không có chút biện pháp nào. Tiêu Thần vẫn luôn quan sát thủ pháp của Hà Thiên Tứ, nghe được kết luận của đối phương, bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ không nói. Cảnh tượng này vừa lúc bị Hà Thiên Tứ nhìn thấy, Hà Thiên Tứ sớm đã hiểu rõ Tiêu Thần, danh tiếng phế vật của Tiêu Thần đã sớm truyền khắp mười dặm tám hương. Hắn cười lạnh nói: "Ngươi lắc đầu làm gì? Chẳng lẽ ngươi có biện pháp hay sao." Tiêu Thần bình tĩnh nói: "Con chó này chỉ có chút vấn đề nhỏ mà thôi, cũng không phải bệnh bất trị gì."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang