Thôn Phệ Cổ Đế
Chương 50 : Tử Hồ Rời Đi, Tiến Vào Mộ Động
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 14:01 10-11-2025
.
Nhìn thân ảnh dần biến mất.
Kỷ U Tịch liên tục lùi lại ba bước, trên mặt tràn đầy hối hận, trước đó nàng đáng lẽ nên ngăn cản hoàng thất hối hôn, bây giờ hối hận đã không kịp. Bất kể trong lòng có chịu thừa nhận hay không, Kỷ U Tịch đều rất rõ ràng, nàng đối với Tô Thần là nhất kiến chung tình. Không thể che giấu được sự yêu thích trong lòng.
Nhìn hôn thư đã hóa thành tro tàn, Kỷ U Tịch từ trên mặt đất từ từ nhặt lên, thu vào trong không gian giới chỉ.
Tô Thần sau khi rời đi, bắt đầu khóa chặt yêu thú.
"Tử Hồ?"
Tử Hồ trong lòng không thấy đâu. Trên đường đến đây, Tử Hồ vẫn đang ngủ say, vì sao lại đột nhiên biến mất.
Rất là sốt ruột, Tô Thần lại thật sâu thở dài một tiếng, khả năng lớn nhất chính là, thương thế của Tử Hồ đã ổn định, hơn nữa bắt đầu có chuyển biến tốt, nhưng lại chọn rời đi. Xem như là vong ân phụ nghĩa. Tô Thần cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này, số phận đã định, hắn không thể ngăn cản Tử Hồ rời đi.
"Thẩm Băng Tuyết?"
Nhìn một thân ảnh nhanh chóng lóe lên ở nơi không xa, Tô Thần cười lạnh một tiếng. Trước đó Thẩm Băng Tuyết khiêu chiến hắn, hắn cũng không đáp ứng, hiện tại hắn lại có mười phần tự tin, có thể thuận lợi đánh giết Thẩm Băng Tuyết.
Thu Liệp, không cho phép xuất hiện cục diện học viên tàn sát lẫn nhau. Nói là một chuyện, phải chăng làm lại là một chuyện khác. Tô Thần hiểu rõ một đạo lý, đó chính là đối đãi với kẻ địch, vĩnh viễn đều phải tâm ngoan thủ lạt, sát phạt quả quyết, tuyệt đối không thể có một chút nhân từ và thương hại nào. Tô Thần trực tiếp đi theo, làm người là tốt hay xấu, cần phải đứng ở lập trường khác biệt để nhìn nhận vấn đề.
Màn đêm buông xuống.
Hư không đen kịt, phồn tinh lấp lánh, bao phủ vạn dặm mây mù.
Vốn dĩ đi theo Thẩm Băng Tuyết, là muốn tìm cơ hội đánh giết Thẩm Băng Tuyết, nhưng không hề nghĩ tới, trước mặt có một hồ nước to lớn, bốn phía đều bị khu rừng rậm rạp vây quanh. Hàng trăm hàng ngàn võ giả hội tụ ở đây, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào hồ nước trước mặt, bao gồm cả Thẩm Băng Tuyết.
"Tam thúc, tin tức đáng tin không?"
Thẩm Hỏa gật gật đầu, nói: "Ngươi xem người ở đây, có tới hai ngàn người, toàn bộ đều là vì mộ động mà đến, tin tức cũng không truyền ra, cho nên người đến không nhiều lắm."
Lúc đến Di Lạc Sâm Lâm, nàng đã có được tin tức từ gia tộc, nói là Di Lạc Sâm Lâm xuất hiện mộ động, còn như có bảo vật gì, vẫn không thể biết. Tất cả mọi người đều đang chờ mong.
"Mẹ kiếp, các ngươi nói mộ động được ghi lại trên địa đồ, đến cùng phải hay không là thật? Ta đã chờ trọn vẹn mười hai ngày, thật sự là quá xui xẻo."
"Ngươi chờ mười hai ngày mà thôi, ta đã chờ mười lăm ngày rồi, hồ nước vẫn như cũ không có chút động tĩnh nào."
"Có phải là có người đùa dai không, nếu là mộ động thật tồn tại, làm sao có thể chỉ có hơn hai ngàn người đến chứ."
"Ta không chờ nữa."
Có người đã chịu không nổi chọn rời đi. Tô Thần thì nhìn hồ nước bình tĩnh, cũng không biết cái gọi là sự tình mộ cung. Bên cạnh Thẩm Băng Tuyết có cường giả tọa trấn, mình muốn đánh giết Thẩm Băng Tuyết, e rằng không đơn giản như vậy.
"Mau nhìn, hồ nước xuất hiện động tĩnh rồi."
Trong ánh mắt kinh hỉ của tất cả mọi người, cả hồ nước bắt đầu gợn sóng, bắt đầu không ngừng tụ lại hình thành long quyển phong, vậy mà dần dần xuất hiện một đạo không gian thạch môn. Cửa vào mộ cung.
Từng người trên mặt đều tràn đầy tham lam, bởi vì không ai biết mộ động đến cùng là thật hay giả, bằng không thì cũng không có khả năng chỉ có hơn hai ngàn võ giả đến tranh đoạt, đại bộ phận vẫn cho rằng tin tức là giả, ai có thể nghĩ tới, tin tức lại là thật.
Nhìn không gian thạch môn, không chút chần chờ, từng vị võ giả nhanh chóng hướng về không gian thạch môn mà đi, trong nháy mắt biến mất bên trong không gian thạch môn. Bao gồm bọn người Thẩm Hỏa và Thẩm Băng Tuyết, cũng chọn tiến vào. Đợi đến khi tất cả mọi người đều tiến vào không gian thạch môn, thân ảnh Tô Thần từ từ đi ra, nhìn hồ nước trước mặt, trong lòng xoắn xuýt mình có nên tiến vào hay không.
"Ta ngược lại muốn xem xem, bên trong có cơ duyên gì."
Vừa sải bước ra, thân ảnh Tô Thần trong nháy mắt biến mất trong không gian thạch môn.
Trong nháy mắt tiến vào không gian thạch môn, Tô Thần lập tức cảm nhận được từng đợt choáng váng hoa mắt, giống như muốn nôn ọe vậy, lập tức hiểu rõ thạch môn là một truyền tống trận không gian loại nhỏ, mình sẽ bị truyền tống đến đâu vẫn không thể biết.
Vỏn vẹn mấy giây đồng hồ, sự hoa mắt trong đầu Tô Thần đã triệt để biến mất, nhìn không gian địa động xám mờ mịt bốn phía, khí tức dày nặng khiến người ta áp lực đến mức không thở nổi.
"Tô Thần?"
Hơn hai ngàn vị võ giả toàn bộ bị truyền tống đến không gian lòng đất, Thẩm Băng Tuyết lần đầu tiên liền nhìn thấy Tô Thần, tựa hồ không hề nghĩ tới, sẽ gặp được Tô Thần ở đây.
"Ngươi quen hắn?"
Thẩm Băng Tuyết gật gật đầu, nói: "Hắn là học viên của học viện."
Không tự mình ra tay ư? Chuyện này ngược lại là ngoài dự liệu của Tô Thần, bởi vì với ân oán giữa bọn họ, đã vậy bên cạnh còn có cao thủ tọa trấn, nhất định sẽ ra tay với mình, chém giết mình ở đây, chỉ cần không truyền tin về học viện, vậy thì không có chút vấn đề nào.
Tựa hồ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Thần, Thẩm Băng Tuyết đi tới, giọng nói lạnh lùng nói: "Tô Thần, ngươi không cần lo lắng ta sẽ mượn nhờ lực lượng của gia tộc để đối phó với ngươi, giữa học viên chúng ta có ân oán rất bình thường, nhưng chưa đến mức độ phải sống chết, huống hồ đây là Di Lạc Sâm Lâm, ta sẽ tuân thủ quy tắc học viện."
Thái độ của Thẩm Băng Tuyết, thật sự là khiến Tô Thần cảm thấy kinh ngạc, sự tình lần này, xác thực là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
"Bất kể ngươi như thế nào tìm được nơi này, nhìn ở phân thượng ngươi và ta đều đến từ Đông Hoang Học Viện, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, căn cứ vào tin đồn, đây là một chỗ mộ động, bên trong tồn tại cường giả truyền thừa và cơ duyên, bất quá nguy cơ cũng sẽ có, nếu là ngươi nguyện ý, có thể đi theo ta."
"Đa tạ, ta xem không cần."
Cự tuyệt mình ư?
Thẩm Băng Tuyết hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa, trở lại trước mặt Thẩm Hỏa, tất cả mọi người nhìn không gian lòng đất xám mờ mịt bốn phía, ánh mắt rất ngưng trọng, nhưng lại ẩn chứa tham lam và chờ mong.
~~~~~~~~
Nhan Mị Mị không đi quản những người khác, một mực đi theo Tô Thần, chỉ là tốc độ của Tô Thần quá nhanh, nàng vậy mà mơ hồ có dấu hiệu bị lạc. Dựa theo quy tắc của học viện, trong quá trình học viên tiến hành Thu Liệp, bất luận lão sư nào cũng không được nhúng tay vào, nàng sẽ không vì tình cảm riêng tư của mình, mà đi phá hoại quy tắc của học viện.
Đi theo ở nơi rất xa, nhìn Tô Thần đột nhiên biến mất, thân ảnh Nhan Mị Mị trong nháy mắt xuất hiện tại hồ nước, chỉ là không gian thạch môn chỉ sẽ duy trì ba phút mà thôi, đợi đến khi Nhan Mị Mị đuổi tới, không gian thạch môn đã biến mất. Rất là tự trách.
Nhan Mị Mị rất rõ ràng sự nguy hiểm của Di Lạc Sâm Lâm, tuyệt đối không thể để Tô Thần có chuyện, nếu là có nàng đi theo, nếu gặp được nguy hiểm, nàng vẫn có thể ra tay, một khi lạc đường, Tô Thần sống hay chết, nàng căn bản không thể chi phối, làm sao không cảm thấy lo lắng. Ánh mắt rất ngưng trọng, bởi vì khoảng cách quá xa, Nhan Mị Mị chỉ có thể phát hiện khí tức của võ giả, cũng không biết nhiều võ giả như vậy, bao gồm cả Tô Thần, vì sao lại đột nhiên biến mất.
"Tô đệ, ta nhất định sẽ tìm thấy ngươi."
.
Bình luận truyện