Thiếu niên tứ đại danh bộ (Tứ đại danh bộ đấu tướng quân)

Chương 23 : Sức mạnh của lòng dân

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 13:27 20-07-2024

.
Quyển I - Thiếu niên Lãnh Huyết Bộ 1 – Kinh Bố Đại tướng quân Tập 4 – Vô cùng khẩn cấp Chương 23 – Sức mạnh của lòng dân Cục diện như thế, diễn biến về sau càng vượt khỏi dự đoán của bọn họ. Trận đánh chưa diễn ra. Trận đánh chưa diễn ra vì không thể đánh được. Bởi lẽ người dân chặn đường. Dân chúng khuyên can các binh sĩ đang định xông vào thôn. Trong số các binh sĩ này, có những tráng đinh, thổ đinh*, lao động bị cưỡng ép, họ đến từ các thôn làng trong vùng phụ cận, cho dù bên trên hạ lệnh, họ cũng không thể đánh đập cha, ông, huynh đệ của mình. *Thổ đinh: Một nhánh binh lính nông thôn (hương quân) thành lập dưới thời Tống Nhân Tông Cũng có binh lính là người vùng khác đến, nhưng thấy dân chúng tự mình đứng ra ngăn cản, khóc lóc kể lể, nói chuyện có lý, nên họ cũng không nỡ dùng vũ lực tiến vào thôn. Kỳ thực họ không muốn đánh dân thường. Thế là hơn một ngàn binh sĩ cứ thế đứng chặn ngoài thôn. Lãnh Huyết rất cảm động khi thấy những thôn dân thuần hậu chất phác dìu già dắt trẻ chạy vạy khắp nơi, tách ra chia về bốn hướng chặn không cho quan binh vào thôn. Ngay cả những đứa bé nhanh nhẹn mới bảy, tám tuổi, những cụ ông, cụ bà tám mươi cũng không tiếc dùng thân mình bảo vệ một chút lương tâm, mạch máu của quốc thổ. Lãnh Huyết nhìn sự việc diễn ra trước mắt, cảm nhận sâu sắc lòng dân, họ chỉ mong mỗi ngày tốt hơn một chút là đã mãn nguyện, cảm tạ ân đức, nhưng hễ có giặc ngoại xâm, họ sẽ dũng cảm đứng lên, quên mình vì người, đoàn kết lại để bảo vệ quê hương, dân chúng mới là những hiệp khách chân chính. Triều đình vô năng không biết trân trọng, tin tưởng bách tính, thực muốn hỏi một câu: Thiên lý ở đâu! Lãnh Huyết cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, cảm thấy đời này đã tìm thấy mục tiêu cống hiến! “Có thể mượn sức mạnh của lòng dân.” Gia Luật Ngân Xung đứng bên cạnh chợt lên tiếng, “Nhưng triều đình không hiểu, không biết dùng.” “Không ngờ họ lại hiểu được thế cục an nguy, ra sức bảo hộ những người đọc sách đến từ bên ngoài.” Tiểu Đao cảm động, rưng rưng nước mắt, “Thật không dễ dàng.” “Ta trước đây cũng tính là một người đọc sách, có điều đọc sách rồi mới phát hiện, một là không thể an bang định quốc*, hai là không thể làm giàu và nắm quyền lực, trái lại chỉ làm bản thân thêm kiêu ngạo, thêm nhiều vận xui, mắt thấy trên dưới câu kết, thông đồng với nhau. Ta giận dữ vứt sách, đến đây cày ruộng. Sống cùng những nông dân hào sảng, chất phác, an yên không cần trù mưu tính kế, vô cùng tiêu dao tự tại.” *An bang định quốc: mang lại hòa bình và sự ổn định cho đất nước Lão Phúc nhìn binh sĩ giữ nguyên đội hình, không thể tiến thêm, hắn thở phào một hơi, đi tới báo tin cho nhóm Lãnh Huyết, nghe thấy lời Tiểu Đao nói liền giải thích như vậy, rồi lại nói tiếp: “Lão Sấu cũng như ta, hắn có học vấn khá cao! Hai chúng ta đều là người từng trải, nên rất đồng cảm với các thư sinh.” Lương Đại Trung thở dài: “Ta cứ tưởng mình là một kẻ ti tiện trọng tình nghĩa, một người đọc sách có cốt khí*, bị áp bức đến sức cùng lực kiệt, nếu không mạnh mẽ thì đã chết rục xương từ đời nào rồi, ngờ đâu nơi núi sâu sông dài, một làng quê nhỏ bé như nơi này cũng có hiền sĩ như tiền bối! Thất lễ, thất lễ rồi!” *Bản gốc là “我道是仗义每多屠狗辈,以为真正有风骨的读书人”, có lẽ tác giả lấy từ câu “仗义每多屠狗辈,负心多是读书人”. Đây là câu đối của Tào Học Thuyên, một học giả thời Minh. Ý tứ của câu đối này là những người làm nghề ti tiện, thấp kém (như giết mổ gia súc) đa phần trọng tình trọng nghĩa, trái lại, những phần tử trí thức, người có ăn có học lại hay làm ra chuyện trái lương tâm, lừa thầy phản bạn. “Khách khí rồi!” Lão Phúc cười, “Các hạ không quản đường dài vạn dặm, hộ tống trung lương, không phải ai cũng làm được.” Tiểu Cốt không kìm được nói: “Kỳ quái?” A Lý lại trêu hắn: “Cái gì kỳ?” Tiểu Cốt: “Vì sao mỗi khi gian thần nắm quyền, trước tiên chúng luôn xuống tay với người đọc sách?” Lương Đại Trung cười ha hả, phấn khích nói: “Bởi lẽ xưa nay người đọc sách là người có học thức, không dễ mắc lừa; có lương tri, không dễ dao động. Nếu muốn làm ra hành động liều lĩnh thì trước tiên cần thu phục đám người đọc sách, nhưng người có cốt khí sẽ không dễ bị mua chuộc như vậy, nên phải diệt trừ họ. Người đọc sách tuy có sức ảnh hưởng nhưng không có thực quyền, đây là nhược điểm trí mạng. Muốn biết một triều đại có biến chất sa đọa hay không, cứ xem thái độ của người cầm quyền đối với người có học là biết.” “Bất kể thế nào, ngươi xem xem, sức mạnh của quần chúng thật lớn biết bao!” Tiểu Đao tỏ vẻ ghen tị: “Ngay cả quân đội cũng phải chùn bước!” Lão Phúc cười: “Bởi lẽ binh sĩ cũng là người. Họ có lương tâm! Tất nhiên cũng có người không có lương tâm, nhưng phần lớn là bị ép buộc mà thôi.” “Đừng nói vậy.” Tiểu Đao mỉm cười, “Nếu không Lãnh thiếu hiệp lại mắng là mượn cớ ‘người trong giang hồ, thân bất do kỷ’ bây giờ.” Binh sĩ không chiến mà bị khuất phục, dân chúng đồng tâm hiệp lực, trận này có lẽ không cần đánh nữa. Thế nhưng không ngờ. Một tiếng hét thất thanh vang lên. Tiếng hét phát ra từ cổng làng. Sắc mặt lão Phúc chợt biến. Tráng đinh ở đầu thôn nhốn nháo cả lên, vội vàng đến báo tin: “Có một đội quân vừa tới, chúng không thắt bím tóc, đầu trọc lốc, hoàn toàn không nghe lời khuyên can, hễ gặp ai cũng đánh, ngựa chặn trên dốc, đã có hai, ba mươi người bị chúng giết hại.” Hắn chưa kịp nói xong, một tráng đinh khác từ cuối thôn lại chạy tới báo: “Một đội binh mã chừng hai nghìn người đang ở cuối thôn, hành vi rất tàn bạo, không phân biệt trắng đen gì cả, cứ thế giết người, đốt nhà. Những binh sĩ cắm chốt ở đó muốn ra mặt thay thôn dân thì bị tướng quân của họ ngăn cản. Hắn nói ‘ai dám bảo hộ nghịch tặc sẽ giết không tha!’ Đã có hơn một trăm dân làng bị hại!” Lãnh Huyết nghe xong tức thì máu nóng bốc lên đầu: Bình dân bách tính đương nhiên không phải đối thủ của đám quan binh lòng lang dạ sói. Lương Đại Trung chợt tái mặt: “Không xong rồi! Nhất định là thủ hạ chó săn của lũ ác tặc Chu Miễn, Đồng Quý. Chúng thấy hương quân không nỡ làm gì dân chúng, không chịu dùng vũ lực xông vào thôn nên tự ý điều động đội quân thảo phạt đến. Những binh lính này đi theo Chu, Đồng thực hiện hành vi cướp bóc, đốt phá, giết người vô số thành quen, cực kỳ hung hãn, chúng thạo nhất là bao vây và cướp đoạt, lần này chúng đến đây, e là trấn Lão Cừ gặp tai họa lớn rồi!” Lãnh Huyết nổi giận: “Tình hình thế nào? Đội quân đó tiến vào từ đâu?!” Lão Sấu: “Ba mặt đông, nam, tây đều có đường dẫn vào thôn, phía bắc là đường cụt, nội bất xuất ngoại bất nhập. Xem chừng quan binh đã bao vây chặt chẽ hai phía đầu và cuối thôn.” Gia Luật Ngân Xung: “Nếu vậy, chúng ta không nên đi từ hướng tây, e có cạm bẫy!” Lãnh Huyết: “Được, ta đi.” Lương Đại Trung: “Ngươi đi đâu?” Lãnh Huyết: “Ta đi đầu thôn.” Lương Đại Trung: “Vậy ta đi về cuối thôn.” Lãnh Huyết: “Ngươi đoạn hậu, ta chặn đầu.” Hai bên trao đổi một ánh mắt, cả hai cho thấy sự quyết tâm và tín nhiệm dù chết cũng không lùi bước. Lương Đại Trung quay người rời đi, Tiểu Cốt nói: “Chúng ta đi giúp hắn!” Sau đó kéo tay Tiểu Đao chạy theo. Trước khi đi, Tiểu Đao quay đầu nhìn lại, ánh nhìn rất quan tâm và thân thiết. Lãnh Huyết muốn nói rất nhiều nhưng rốt cuộc lại lặng im nhịn xuống, dường như thiên ngôn vạn ngữ biến thành một cú đấm nặng tựa nghìn cân đã tung ra trực diện nhưng đột ngột dừng lại giữa chừng. Đãn Ba Vượng: “Nàng...nàng đang nhìn ta kìa!” Nùng Chỉ Ất liếc hắn: “Tưởng bở! Nàng nhìn ta chứ!” Nhị Chuyển Tử: “Không phải, rõ ràng nàng nhìn ta mà!” Ba người lại sắp cãi nhau thì thấy Lãnh Huyết dẫn lão Sấu và mười tám tráng đinh vội vã đi về phía đầu thôn. A Lý thở dài: “Thế là ‘Bát Bà Bang’ tan rã rồi, chỉ còn lại ‘Ngũ Nhân Bang’ chúng ta thôi.” Nhị Chuyển Tử nói với Gia Luật Ngân Xung: “E rằng Tiểu Đao cô nương sẽ gặp phải nguy hiểm, chúng ta... ” Hắn chưa nói xong, Đãn Ba Vượng và Nùng Chỉ Ất đồng thanh nhao nhao lên: “Đương nhiên không thể đi cuối thôn trước, nếu không, chúng ta có thể chỉ quan sát xem tình hình thế nào mà không chú ý đến chính sự.” Nhị Chuyển Tử nghiêm mặt: “Ta cũng nghĩ vậy.” Gia Luật Ngân Xung: “Được, vậy chúng ta đi đến đầu thôn trước!” Khi đến lối vào đầu thôn, năm người bọn Gia Luật Ngân Xung phát hiện ra tình thế vô vọng: binh lính dày đặc vây chặt lối vào, có kỵ binh, có cung thủ, có đao có thương, sát khí cực kỳ hung dữ, còn đáng sợ hơn một bầy mãnh thú chực chờ ăn tươi nuốt sống người. Ở trước lối vào có chừng năm, sáu mươi thôn dân, có lẽ họ được cứu sang bên đó, hai đội nhân mã bị chia cắt bằng một hàng rào tre, một người đang đứng ở chính giữa. Hắn đứng dưới ánh trăng sao lạnh lẽo, một thanh niên có nét mặt lãnh khốc. Lãnh Huyết chỉ nói vài câu đã tách được hai bên đang chém giết ra, không biết hắn dùng cách gì, dùng sức mạnh nào mà làm được!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang