Thiếu niên tứ đại danh bộ (Tứ đại danh bộ đấu tướng quân)
Chương 22 : Điên cuồng phản công
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 18:59 19-07-2024
.
Quyển I - Thiếu niên Lãnh Huyết
Bộ 1 – Kinh Bố Đại tướng quân
Tập 4 - Vô cùng khẩn cấp
Chương 22 – Điên cuồng phản công
Người dịch: Robin Lee
Nguồn: tangthuvien.vn
Số người đến lên tới bốn, năm mươi người.
Đãn Ba Vượng tức giận: “Được, đến rồi thì đuổi đi!”
Nhị Chuyển Tử: “Đợi đã.”
Nùng Chỉ Ất: “Họ là thôn dân trong làng.”
Lão Sấu trấn trưởng dẫn theo hai, ba mươi người đến, người thì cầm cuốc, người thì vác theo tre nhọn, một đoàn ồn ào đi tới.
Trương thư sinh rất ngạc nhiên, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lão Sấu vừa thở hổn hển vừa đáp: “Ban nãy ta nghe lão Hà trông coi quải tử mã* trong thành kể là ở đây xuất hiện loạn đảng, đã điều động đến hương binh*. Hàng trăm, hàng chục hương binh và tráng đinh ở đây đều bị gọi đi tiễu phỉ*.”
*Quải tử mã: một dạng kỵ binh thời Tống
*Hương binh, hương quân: binh lính ở địa phương.
*Tiễu phỉ: diệt trừ thổ phỉ.
Lão Phúc tiếp lời: “Nghe nói lũ cẩu quan lại đến kiếm cớ mượn gió bẻ măng, thừa cơ trục lợi, xem ra các ngươi bị chúng coi là loạn đảng rồi!”
Trương thư sinh vội bàn bạc với đồng đạo, chỉnh đốn lại đội ngũ, sau đó chắp tay cảm tạ mọi người: “Chúng ta đã biết. Đến lúc phải đi rồi.”
Lão Sấu ngăn hắn lại: “Ngươi định đi đâu?”
“Chúng ta sẽ rời khỏi đây, không thể liên lụy đến mọi người.” Trương thư sinh nghiêm túc nói, “Thịnh tình của chư vị, chúng ta xin nhận.”
“Không được đi!” Lão Sấu kêu lên, “Đừng coi thường chúng ta! Người dân trong trấn này đều có gia đình, không phải loại tham sống sợ chết! Triều đình phái những kẻ như Đồng Quý, Chu Miễn đến đây, chúng bu lại như kiến thấy mỡ, áp bức dân lành như cướp ngày, chúng còn không bằng bọn giặc cỏ! Chúng ta căm hận lũ lừa gạt đó tận xương cốt, một lũ đáng khinh! Chúng rêu rao các vị là loạn đảng, chúng là người tốt, còn lâu bọn ta mới tin! Đằng nào các vị đã đến đây rồi, trời thì tối, bây giờ ra ngoài là chết chắc, làm sao chúng ta dám để các vị đi!”
Lão Phúc tiếp lời: “Nghe nói các vị tú tài đây đồng lòng lên kinh tố cáo, yêu cầu lão hoàng đế trừng trị lũ gian thần, trừ tham quan, rất tốt! Nếu chúng dám giết các vị, chúng ta sẽ đòi mạng chúng!”
Lão Điểm Tử đồng tình: “Các vị đã đến trấn Lão Cừ, thân mang trọng trách, trấn Lão Cừ chúng tôi cũng có hán tử nhiệt huyết, sẽ bảo vệ các vị!”
Nhất thời bọn Trương thư sinh, Lương Đại Trung nói không nên lời.
A Lý tặc lưỡi: “Hình như ta cũng là một thành viên của trấn Lão Cừ.”
Đãn Ba Vượng: “Không cần biết ngươi từ đâu tới, đã đặt chân đến Lão Cừ thì chính là người Lão Cừ!”
Nhị Chuyển Tử: “Trấn Lão Cừ trên dưới đồng lòng, tất có thể lật sông vượt biển!”
Nùng Chỉ Ất: “Lẽ ra không nên thả hai tên ngốc Phó Tòng và Mạc Phú Đại đi, bây giờ thành ra thả hổ về rừng, liệu chúng có quay lại cắn trả không?”
Gia Luật Ngân Xung: “Xem ra bọn chúng bắt buộc không giết được người thì không dừng. Nếu không chúng sẽ không vội vàng điều động hương quân và tráng đinh.”
Nhị Chuyển Tử không quên châm chọc Tiểu Cốt: “Sao, bây giờ tin chưa? Không phải Kinh Bố Đại tướng quân thì ai có thể ngay lập tức điều động binh mã?”
Tiểu Cốt không phục: “Trừ Đại tướng quân, mỗi địa phương đều có ít nhất bảy, tám người có quyền điều động!”
A Lý tặc lưỡi: “Ai da, nói cứ như thể ngươi là thống soái ba quân ấy nhỉ!”
Nhị Chuyển Tử cười mỉa mai: “Ngươi vẫn không tin chuyện này do Kinh Bố Đại tướng quân làm?”
Tiểu Cốt kiên quyết: “Không tin!”
Chưởng quầy Liệu Du Tra Tử vội hỏi: “Hương quân đã đến chưa?”
“Sắp đến đầu thôn rồi,” Lão đầu tử đáp, “Họ đang chỉnh đốn binh mã, xem chừng sắp sửa xông vào trấn.”
“Các con!” Liệu Du Tra Tử phất tay, rút ra một thanh nhạn linh đao, nhảy lên bàn, đá hết chén bát xuống, giọng nói sang sảng, chúng tiểu nhị và khách nhân trong quán tức thì hưởng ứng, “Cùng ta ra ngoài chặn chúng lại, đừng để chính nghĩa biến thành xương trắng!”
Người người lập tức vớ lấy gậy gộc, rút hoài đao, dao thái thịt, hăm hở bừng bừng đi theo Liệu Du Tra Tử.
Lão Điểm Tử lẩm bẩm: “Trong số hương quân, tráng đinh, có khá nhiều con cháu trong nhà, để ta đi khuyên nhủ, bọn chúng không ai dám không nể mặt lão bất tử ta đây ít nhiều.”
Nói xong, hắn dẫn đầu một nhóm dân làng đi ra ngoài, trước khi đi còn phân phó: “Các vị là người đọc sách, đừng lo lắng, trời có sập xuống thì đã có chúng ta chống!”
A Lý hỏi: “Lỡ đâu chống không nổi thì sao?”
Lão Điểm Tử đã một đống tuổi, nhưng nộ khí càng lớn, hắn ngoái đầu vứt lại một câu: “Chống không nổi thì ôm nhau cùng chết!”
A Lý bị dọa sợ, lè lưỡi không ngừng.
Mọi người đã rời đi, chỉ còn lại Lão Phúc và và hai gia đinh ở lại khách điếm Đại An.
Đãn Ba Vượng hỏi: “Họ đi cả rồi, còn chúng ta?”
A Lý: “Chúng ta có thể làm gì nhỉ?”
“Nhiều lắm!” Cặp lông mày thanh tú của Tiểu Đao khẽ nhướng, tựa như hai lưỡi kiếm xinh đẹp. Trời càng lúc càng tối, lúm đồng tiền trên mặt càng hiện rõ, đẹp như một giấc mộng, “Họ đang liều mạng chống đỡ, chúng ta cũng nên góp một phần sức lực!”
Nùng Chỉ Ất không khách khí hỏi Lão Phúc: “Mọi người đang liều mạng ngoài kia, còn ông ở đây làm gì?”
“Ta sợ chết.” Lão Phúc thành thật đáp, “Vì ta có tiền.”
Nhị Chuyển Tử “à” một tiếng, “Có tiền là tham sống sợ chết lười làm hử?”
“Ta tham sống sợ chết, nhưng không lười làm.” Lão Phúc nói, “Kỳ thực chúng tôi đều rõ một khi khai chiến với quan binh, cả làng coi như xong đời. Kết cục này chúng tôi không muốn thấy, họ cũng không muốn thấy, nhưng đã đến nước này, hễ còn chút lương tâm, chút nhiệt huyết, đều sẽ làm gì đó. Ta lưu lại hai tráng đinh để cùng ta đi mở kho lương thực, không để bà con chết đói, cùng đánh một trận!”
“Chúng ta ai làm việc nấy.” Lão Phúc nói, “Họ ra chiến trường, ta tiếp ứng đằng sau, mỗi người cố gắng làm tốt việc mình có thể làm là được.”
Nói xong hắn lại tất tả rời đi.
A Lý thở dài: “Thế là chỉ còn lại chúng ta.”
Tiểu Đao đứng dậy, nhanh chóng dùng một tấm khăn buộc mái tóc đẹp, động tác thanh thoát ưu nhã:
“Ta không muốn ngồi đây chờ.”
Tiểu Cốt: “Ta cũng đi.”
Hai người họ đang định ra ngoài thì Lãnh Huyết chợt lên tiếng: “Các ngươi định đi đâu?”
Cả hai đột ngột đứng lại.
Tiểu Cốt: “Đương nhiên là đi giúp dân làng đối phó với kẻ địch! Chẳng nhẽ cứ trốn tránh ở đây mãi?”
Người đáp lời là Tiểu Cốt, nên ngữ khí của Lãnh Huyết trở nên nghiêm khắc: “Thế các ngươi có quen đường sá ở đây không? Quan binh vào thôn bằng đường nào? Có bao nhiêu người đến? Hai người tùy tiện ra ngoài như vậy không chừng sẽ khiến hương dân hiểu lầm là do quan binh phái tới, rồi lại đánh lầm một trận.”
Tiểu Cốt nhìn Tiểu Đao.
Tiểu Đao nhìn Tiểu Cốt.
“Thế ngươi bảo nên làm thế nào?” Tiểu Đao hỏi.
Tiểu Đao vừa lên tiếng, ngữ khí của Lãnh Huyết ngay lập tức dịu dàng hẳn: “Ta...ta định...ta nghĩ là...năm vị huynh đài đều ở đây, hay là...trước tiên hỏi ý kiến họ...được không?”
Tiểu Đao đảo mắt, Đãn Ba Vượng, Nhị Chuyển Tử, Nùng Chỉ Ất đều mong nàng sẽ hỏi mình.
Nhưng Tiểu Cốt lại cướp lời: “Ngươi nghĩ năm người họ sẽ xen vào chuyện này chắc!” Ngữ khí của hắn tỏ vẻ không thèm chấp.
Lãnh Huyết cảm thấy hơi thương tâm.
Hắn thấy Tiểu Đao và Tiểu Cốt đứng cạnh nhau rất xứng đôi, kim đồng ngọc nữ, dưới ánh lửa bập bùng còn đẹp đôi hơn khi đứng dưới nắng.
Cho nên hắn bất tri bất giác nổi giận với Tiểu Cốt: “Ngươi sai rồi. Họ là ‘Ngũ Nhân Bang,’ bình thường có vẻ hay cười nhăn nhở, trông thì lơ đễnh, nhưng họ rất có khí phách, nhiệt huyết không kém gì ai!”
A Lý nói: “Phải phải phải...ta biết ngươi nói lời thật lòng.”
Nùng Chỉ Ất: “Ta chưa bao giờ thấy hắn thông minh hơn lúc này.”
Sau đó hắn hỏi Gia Luật Ngân Xung: “Lão đại, chúng ta cũng không nhàn rỗi nhỉ?”
Gia Luật Ngân Xung buông tay, thở dài: “Chúng ta nhẫn nhịn lâu như vậy, lần này cũng nên nuôi quân ba năm, dùng một giờ vậy! Vốn định trốn lên rừng, không lo chuyện bao đồng, nhưng rốt cuộc máu vẫn nóng, tim vẫn đập! Lần này chém giết ở ngay trước mắt, không đánh một trận cho thống khoái thì thật uổng công làm người!”
“Hay!” Nùng Chỉ Ất, Đãn Ba Vượng, Nhị Chuyển Tử thấy thủ lĩnh đồng ý ra quân, tức thì rất hào hứng xắn tay áo sẵn sàng.
“Nói là làm!” A Lý là người đầu tiên phi thân lao ra ngoài, giống như một mũi tên lao đi nhanh như chớp. Hắn còn ném lại một câu: “Muốn đi thì đi thôi!”
Gia Luật Ngân Xung giải thích: “Mẫu thân của A Lý cũng sống trong thôn. Tính tình bà ấy còn cương liệt hơn con trai. Bà ấy luôn cho rằng con mình là đứa trẻ tốt nhất, ngoan nhất, thông minh nhất, hoàn mỹ nhất trên đời. A Lý trước giờ vẫn theo họ bà. Lão Hà, người quản ngựa, hồi nãy giúp chúng ta chính là đệ đệ của Hà đại thẩm, ông ấy là thúc phụ của A Lý. Lão Hà làm tiểu quan trong huyện nha, sớm đã không vừa mắt triều đình hủ bại. Ông ấy luôn hướng về dân làng, nên kịp thời báo tin cho họ. Trong số năm người chúng ta trừ A Lý, còn có Nhị Chuyển Tử, phụ thân hắn cũng ở trong làng.”
Tiểu Cốt mất kiên nhẫn: “Chúng ta nên đi đối phó quan binh, không phải lúc đàm đạo gia sự đâu!”
“Sai rồi,” Lãnh Huyết nói: “Chính vì sẽ kề vai sát cánh ứng chiến, nên Gia Luật lão đại mới nói rõ lợi hại cho chúng ta biết!”
“Lãnh huynh nói phải!” Đãn Ba Vượng lớn tiếng đáp, “Biết đâu lát nữa các ngươi lại tình cờ gặp Hà đại thẩm!”
“Lãnh huynh đệ nói không sai chút nào!” Nùng Chỉ Ất càng lớn tiếng hơn, “Nếu gặp Hà đại thẩm, chúng ta phải đối tốt với A Lý hơn, bằng không e là phải đánh nhau một trận với bà ấy!”
“Lãnh tiểu ca nói phải lắm!” Nhị Chuyển Tử càng lớn tiếng hơn nữa, “Nếu các người gặp cha ta, tốt nhất đừng tiết lộ ta là người của Ngũ Nhân Bang, bằng không ông ấy lại nước mắt ngắn dài bắt ta tuyệt giao với mấy tên du thủ du thực này!”
Ba người họ nhìn Tiểu Cốt không vừa mắt, lại càng không thích Tiểu Cốt ở cạnh Tiểu Đao, ra vẻ rất thân mật, cho nên họ đồng tình với Lãnh Huyết, thiên vị Lãnh Huyết.
Cục diện hoàn toàn vượt ra dự tính của họ: ban đầu chỉ có hai trăm hương binh.
Nhưng lúc này đã lên đến một ngàn hai trăm người.
Một ngàn hai trăm hương binh, cộng thêm thổ đinh, cao thủ, nghĩa binh, trấn Lão Cừ bị bao vây kín kẽ.
Họ phái đi nhiều người như vậy làm gì?
Lẽ nào chỉ để bắt trên dưới hai mươi tên “nghịch tặc”?
Điều động rất nhiều nhân thủ, ngay cả đội quải tử mã, phi liêm thương, cung thủ cũng có mặt. Ngay cả Lương Đại Trung, người hộ tống nhóm Thái học sinh vốn đến từ kinh thành cũng kinh ngạc không thôi.
“Xem ra hành động lần này của các ngươi đã đụng đến chỗ yếu hại của chúng, ” Lời nói của Gia Luật Ngân Xung trước giờ rất có trọng lượng, “Nếu không chúng đã chẳng điều động nhiều binh lực như thế, quyết tâm chiến thắng.”
Tiểu Cốt không kìm được hỏi: “Nhưng quan binh làm sao biết được các Thái học sinh kia muốn cáo trạng điều gì với Thánh thượng?”
Lời vừa nói ra, hắn liền ăn chửi.
“Lẽ nào ngươi không biết tấu thư lần này do vạn người cùng ký tên?” Nhị Chuyển Tử nói, “Đông người như thế tất sẽ có phản đồ.”
“Lũ cẩu quan thiếu gì tay sai, bằng không chúng lấy gì giương nanh múa vuốt?” Nùng Chỉ Ất mắng,
“Tay sai của chúng giả vờ đồng tình với các Thái học sinh, kỳ thực là đến quấy rối.”
“Chút kiến thức sơ đẳng này ngươi cũng không biết, ” ngữ khí của Đãn Ba Vượng càng không nể mặt, “chắc chắn chưa từng ra giang hồ, chưa biết mùi đời là gì!”
Hắn suýt nữa chêm thêm một câu “nhanh về bú tí mẹ đi” nhưng cuối cùng lại nuốt vào, để giữ mặt mũi cho Tiểu Đao.
“Ôi da!” A Lý lại không hề mắng chửi, nhưng hắn đã quen hành sự khoa trương, thấy các huynh đệ mắng người đã tai đã miệng như thế, hắn cũng đổ thêm dầu vào lửa kêu lên một tiếng.
Lãnh Huyết thấy họ liên tiếp nhắm vào Tiểu Cốt, hắn không muốn tham gia, chỉ quay sang nói với Lương Đại Trung: “Các vị dâng tấu thư yêu cầu bãi miễn đại quan triều đình, ai cũng ký tên được, nhất định có kẻ không muốn văn kiện này đưa đến tay Hoàng thượng.”
Gia Luật Ngân Xung nói: “Các vị muốn vạch tội ai?”
Lương Đại Trung xúc động đáp: “Vương Phủ, kẻ dối trên lừa dưới, Đồng Quý, kẻ kiêu ngạo buông thả, Chu Miễn tham ô, nhận hối lộ, Thái Kinh lạm quyền, Kinh Bố Đại tướng quân tàn bạo, chúng tôi đều tố cáo bọn chúng trong tấu thư, xin Thánh thượng trừ khử gian tà.”
“Thế thì đúng rồi.” Gia Luật Ngân Xung thở dài: “Muốn trừ bỏ nhiều gian thần cùng một lúc như vậy, chỉ thúc đẩy chúng liên thủ với nhau, trước tiên sẽ giết các vị để diệt khẩu. Bất kỳ ai trong số chúng ngã xuống, những người khác sẽ không ra tiền tuyến, cho nên sẽ có người đứng sau chống đỡ cho chúng. Cứ thế này xem ra ngay cả lão hoàng đế cũng không còn uy tín nữa. Người đời sẽ phê phán tại sao hắn đồng tình với lắm kẻ tiểu nhân như thế, lại toàn là trọng thần trong triều? Muốn đối phó với hạng người gian xảo như chúng, phải lấy độc trị độc, dùng gậy ông đập lưng ông. Khi chúng bắt chẹt trung lương hiền thần, sẽ hành động rất cẩn thận, có cơ hội mới ra tay, triệt cỏ phải triệt tận gốc. Ngàn vạn lần không nên xông vào hang sói để giết sói, mà nên xếp đặt cạm bẫy, đợi con nào ló mặt ra thì diệt con đó, vậy mới là kế sách chu toàn.”
“Ngươi nói phải. Nhưng ngươi nhìn xem, triều đình nhà Tống đã suy đồi, người chết đói khắp nơi, quân binh yếu đuối, thử hỏi chúng ta làm sao đợi được?” Lương Đại Trung đáp, “Huống chi lần này chúng ta không muốn săn sói, mà muốn đánh hổ, cho nên mới quyết tâm vào hang cọp!”
“Có chí khí!” Gia Luật Ngân Xung tán thưởng, “Có điều lần này các vị dốc toàn lực, phản công một trận lớn, chính vì nguyên nhân này! Bọn chúng đã bị các vị bức điên rồi.”
Họ có thể đánh.
Thiện chiến.
Nhưng đối mặt với một ngàn hai trăm ba mươi bảy địch thủ, nên đánh thế nào?
Chiến thế nào?
Đối phó thế nào đây?
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện