Thiếu niên tứ đại danh bộ (Tứ đại danh bộ đấu tướng quân)

Chương 20 : Phản công

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 18:03 17-07-2024

.
Quyển I: Thiếu niên Lãnh Huyết Bộ 1 – Kinh Bố Đại tướng quân Tập 4 – Vô cùng khẩn cấp Muốn giành thắng lợi, phải ghi nhớ ba điều: Một, tận dụng tốt ưu điểm của mình; Hai, nắm chắc nhược điểm của đối thủ; Ba, biến bị động thành chủ động, không được để đối phương dắt mũi. Vượt qua gian nan sẽ được đền đáp, trên vách đá luôn có hoa nở. Hấp tấp muốn đánh nhanh thắng nhanh sẽ dẫn đến thất bại. Chương 20 - Phản công Người dịch: Robin Lee Nguồn: tangthuvien.vn Diễn biến tiếp theo như sau: Kiếm của Lãnh Huyết đang chĩa vào dưới cằm của Khảm đầu tướng quân Mạc Phú Đại. Kiếm mảnh của Tam Gian Thử Phó Tòng đang nhắm vào sau gáy Lãnh Huyết. Thời gian như ngừng trôi. Gia Luật Ngân Xung, Đãn Ba Vượng, A Lý, Nùng Chỉ Ất, Nhị Chuyển Tử, Tiểu Đao, Tiểu Cốt, không ai cử động, không ai dám ra tay, lo lắng nếu động thủ sẽ hại chết Lãnh Huyết. Họ thậm chí cảm nhận được từng giọt mồ hôi chảy ra khỏi lỗ chân lông. Yên tĩnh. Chỉ có tiếng ngọn đuốc nổ tí tách, như tiếng người cắt móng tay. Hóa ra Phó Tòng, kẻ có tướng mạo vô hại nhất lại là địch thủ đáng gờm nhất. Lãnh Huyết dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, trong tích tắc xuất kiếm chế trụ Mạc Phú Đại. Phó Tòng lại dùng thế chớp giật không kịp che mắt, xuất kiếm chế trụ Lãnh Huyết. Một con mắt của Phó Tòng nghiêm cẩn giám thị đám người Ngũ Nhân Bang và Tiểu Đao, Tiểu Cốt. Một con mắt còn lại tập trung vào hậu tâm của Lãnh Huyết. Lãnh Huyết cảm thấy hậu tâm đau nhức dưới ánh mắt đó. Ánh mắt của Phó Tòng thật sắc bén, còn bén hơn thanh kiếm mảnh trong tay hắn! “Từ từ thôi, mạng của ngươi đang nằm trong tay ta.” Ngữ khí của Phó Tòng mang ý tứ “ngươi thua chắc rồi”, “Bỏ kiếm xuống. Ta không muốn ngươi nhất thời kinh hãi, run tay làm Thất tướng quân bị thương.” Lãnh Huyết vẫn quay lưng về phía Phó Tòng, “Ngươi bảo ai bỏ kiếm xuống?” Phó Tòng cười: “Ngoại trừ ngươi còn ai?” Lãnh Huyết: “Vì sao ta phải buông kiếm?” Phó Tòng ngạc nhiên: “Mạng của ngươi đang nằm trong tay ta!” Lãnh Huyết nhàn nhạt đáp: “Có thật thế không?” Phó Tòng nghe vậy, lòng chợt lạnh đi. Sau đó cái gì phải đến đã đến. Một, Lãnh Huyết xoay người lại. Hai, xuất kiếm. Ba, kiếm đâm trúng cổ tay Phó Tòng. Bốn, Phó Tòng thụ thương, đánh rơi kiếm. Năm, mũi kiếm của Lãnh Huyết chĩa vào hàm dưới của Phó Tòng. Sáu, hắn đồng thời tung chân đá bay Mạc Phú Đại ở phía sau. Sáu động tác liền mạch lưu loát, hoàn mỹ không tì vết, không một kẽ hở. Đương nhiên Phó Tòng vẫn chưa chết. Phản ứng của hắn không chậm. Năm hắn bảy tuổi, có năm người đồng môn, trên tay mỗi người cầm hai con chim, trước khi chim kịp tung cánh bay cao, hắn có thể giết một mạch mười con, hơn nữa thanh kiếm hắn dùng là giật từ eo của một đồng môn khác. Nhưng khi Lãnh Huyết thực hiện một chuỗi động tác này, rõ ràng thanh kiếm mảnh như kim của hắn còn đang chỉ vào sau gáy Lãnh Huyết, vậy mà hắn cũng không kịp đâm tới (chỉ cách có ba phân), Lãnh Huyết đã làm xong việc mình muốn làm. Giờ đây tình thế hoàn toàn đảo ngược. Biến thành kiếm của Lãnh Huyết đang nhắm vào cổ hắn. Phó Tòng hoàn toàn mất khống chế đối với tình hình. Nguyên nhân lại chỉ có một chữ: Nhanh! Hắn không ngờ Lãnh Huyết có thể phản công. Lãnh Huyết lại dám phản công như thế! Lãnh Huyết có thể phản công như thế! “Ngươi sai lầm ở chỗ quá đề cao bản thân,” ánh mắt của Lãnh Huyết sáng như kiếm quang, như ba mũi tên nhắm thẳng vào Phó Tòng, khiến hắn lạnh lẽo từ trong mắt, trong yết hầu, lạnh đến thấu xương, “mà lại đánh giá đối thủ quá thấp.” “Nếu ta không có lòng tin có thể phản công,” một nụ cười mỉm đầy kiên định hiện ra trên môi Lãnh Huyết, “liệu ta có để ngươi chĩa kiếm vào ta như vậy?” Phó Tòng nghe thấy từng giọt mồ hôi thấm đẫm y phục. “Quay về đi,” Lãnh Huyết chợt thu kiếm, “quay về nói với Kinh Bố Đại tướng quân, bớt làm hại người vô tội – bằng không, kiếm của ta sẽ không tha cho hắn!” Nhưng Phó Tòng không thực sự “quay về.” Lãnh Huyết vừa thu kiếm, phản ứng đầu tiên của Phó Tòng chính là – phản công. Phản công toàn diện! Hai mươi bảy người, đao, kiếm, thương. Hai mươi bảy người đó kẻ thì vung đao, kẻ thì cầm kiếm, kẻ thì múa thương, toàn bộ đều nhằm vào Lãnh Huyết. Đao vung lên. Kiếm rít gào. Thương nở hoa. Hoa lấy mạng người! Đao quang, kiếm ảnh, thương hoa, đều không bằng cây rìu dài ba trượng – rìu vừa vung lên tức khắc nhấn chìm toàn bộ đao phong, kiếm phong, thương phong; lưỡi rìu lóe lên tức khắc dập tắt đao quang, kiếm quang, thương quang. Mạc Phú Đại vung rìu chém Lãnh Huyết. Hắn vô cùng căm hận Lãnh Huyết! Nhát chém này không phải muốn lấy đầu Lãnh Huyết mà muốn chém Lãnh Huyết thành hai nửa dọc theo cột sống, hơn nữa không chỉ một nhát! Hắn muốn băm vằm Lãnh Huyết thành trăm ngàn mảnh! Toàn bộ đòn công kích của nhóm người này đều tập trung vào Lãnh Huyết. Trừ một người. Phó Tòng. Trong khi đồng bọn tấn công Lãnh Huyết, Phó Tòng đứng lên đi làm chuyện khác. Việc hắn làm chỉ có một, nhưng số người chết lại rất nhiều. Thực ra hắn mới là thủ lĩnh thực sự của nhóm người này. Nhiệm vụ của hắn là giết sạch mười tám thư sinh. Tốn bao nhiêu thời gian mới giết hết mười tám người? (Hẳn sẽ nhanh hơn uống một cốc nước! Chẳng qua chỉ là một lũ thư sinh vô tích sự!) Thanh kiếm mảnh của Phó Tòng tựa như một con rắn bạc, nhắm thẳng vào người dẫn đầu: Trương thư sinh! Kiếm đang đâm tới Trương thư sinh! Trương thư sinh há hốc miệng, xem chừng không biết nên tránh đi như thế nào! Quả nhiên là một gã thư sinh tay trói gà không chặt! Phó Tòng rất hiếu kỳ, một thư sinh oai phong lẫm liệt như thế khi đối mặt với cái chết sẽ có dáng vẻ gì? Có sợ không? Có sợ đến chết không? Có vắt giò lên cổ chạy bán sống bán chết? Hay là...xem ra Trương thư sinh cũng không khác gì...không khác gì! Ngờ đâu dáng vẻ của Trương thư sinh chợt có biến hóa! Biến thành một người khác! Một gương mặt anh tuấn mà kiên định! Trương thư sinh đã biến thành Lãnh Huyết! Khi Phó Tòng kịp nhận ra Lãnh Huyết đang chắn trước mặt Trương thư sinh, chặn đứng một kiếm của hắn, thì đã muộn. Kiếm của Lãnh Huyết đâm vào kiếm của hắn. Rắc một tiếng, kiếm gãy. Rạn vỡ. Tan tành. Kiếm của Lãnh Huyết đâm vào lòng bàn tay hắn, một kiếm thấu tận xương vai. Sau đó Lãnh Huyết rút kiếm. Phó Tòng cảm thấy máu và xương tủy như bị rút ra theo. Hắn gục ngã sóng xoài trên đất. (Trong khoảnh khắc ngã xuống, hắn còn đang nghĩ: Chẳng phải ta có hai mươi bảy người tấn công Lãnh Huyết ư? Tại sao không giết hắn...) Nghĩ đến đây, Phó Tòng hôn mê bất tỉnh. Cho nên hắn không biết, không phải thuộc hạ của hắn không giết Lãnh Huyết. Họ vốn dĩ không ngăn được Lãnh Huyết. Lãnh Huyết căn bản không muốn giao thủ với họ. Hai mươi bảy món vũ khí đều đâm vào khoảng không, khi họ quay đầu lại, Lãnh Huyết đã đả thương nghiêm trọng vị thủ lĩnh ‘Tam Gian Hổ’ (đương nhiên không phải “thử(chuột)”) Phó Tòng Phó Ngũ tướng quân của họ! “Quay về đi!” Lãnh Huyết nhắc lại, “Về nói với Đại tướng quân, bảo hắn ngoan ngoãn ngồi chờ, bớt làm những chuyện thương thiên hại lý, ta sẽ bắt hắn về quy án.” Lần này không ai dám trái lệnh. Khi bọn họ đang cố gắng leo lên ngựa như những con gà trống bại trận, còn phải dìu Phó Tòng đang bị thương nặng, hổn hà hổn hển muốn chuồn nhanh, Lãnh Huyết gọi cả đám lại: “Đã nhớ ta là ai chưa?” Hai mươi bảy người nhất thời không biết nên đáp sao cho phải. “Ta là Lãnh Huyết.” Lãnh Huyết nói, “Nhớ cho kỹ đấy.” Không ngờ được lại có một tràng âm thanh liến tha liến thoắng vang lên từ sau lưng: “Ta là Nùng Chỉ Ất.” “Hi hi, ta là A Lý, cha đẻ ngươi.” “Còn có Đãn Ba Vượng ta đây.” “Đừng có quên còn một đại nhân vật là Nhị Chuyển Tử.” “Tiểu Cốt.” “Tiểu Đao.” “Còn có...lão đại của Ngũ Nhân Bang chúng ta, Gia Luật Ngân Xung.” Nhị Chuyển Tử thêm vào một câu. “Bây giờ vẫn còn Ngũ Nhân Bang sao?” Đãn Ba Vượng hỏi rất chân thành. “Có thêm ba người mà!” “Thế gọi là Bát Công Bang cũng được.” Nùng Chỉ Ất tự cho là mình đầu nảy số nhanh, vội cướp lời, “trên giang hồ khi giao thiệp chào hỏi, sẽ dùng từ ‘công’ để gọi đối phương, hàm ý tôn kính. Chúng ta hành hiệp trượng nghĩa, thay trời hành đạo, đức cao vọng trọng, uy phong lẫy lừng, công đức tái tạo, nghĩa khí ngút trời, kim tinh hỏa nhãn, tuấn nam mỹ nữ, người người kính trọng, đại cát đại lợi, cực kỳ thích hợp với danh xưng ‘Bát Công’!” “Sao lại gọi là ‘Công’?” Tiểu Đao phản đối, “Các ngươi nghĩ ta dễ bắt nạt lắm à!” “Phải phải phải!” Nhị Chuyển Tử bày ra bộ mặt trọng sắc khinh bạn, hùa theo Tiểu Đao, “Chi bằng gọi là ‘Bát Bà Bang’!” Trong khi họ càn quấy cãi cọ, đám bại tướng kia đã lén lút chuồn đi. Tiểu Đao chợt “a” lên một tiếng. Đãn Ba Vượng, Nùng Chỉ Ất, Nhị Chuyển Tử tức thì xúm lại. Tiểu Đao chỉ vào Lãnh Huyết, lo lắng thốt lên: “Máu...ngươi bị thương rồi?!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang