Thiếu niên tứ đại danh bộ (Tứ đại danh bộ đấu tướng quân)

Chương 19 : Hỏi hiệp khách trong thiên hạ, nỗi nhục bỏ nhà còn nhớ hay đã quên?

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 13:19 17-07-2024

.
Quyển I - Thiếu niên Lãnh Huyết Bộ 1 – Kinh Bố Đại tướng quân Tập 3 - Một người làm, tám người gánh Chương 19 – Hỏi hiệp khách trong thiên hạ, nỗi nhục bỏ nhà còn nhớ hay đã quên? Người dịch: Robin Lee Nguồn: tangthuvien.vn Hắn vất vả một hồi mới trấn an được con ngựa đang hoảng loạn, trong đầu hắn chỉ có một ấn tượng rất rõ nét: đó là biểu cảm kiên định, sắc bén như một thanh kiếm của chàng thanh niên nọ. “Ngươi là ai?” “Lãnh Huyết.” “To gan! Ngươi dám cản trở bản tướng thi hành công vụ?” “Ta cũng là bộ khoái đến từ kinh thành.” “Tốt!” Gã râu xồm kênh kiệu, “Thế thì chắc ngươi đã nghe danh Khảm đầu Thất tướng quân Mạc Phú Đại rồi nhỉ? Trước mặt cấp trên còn không mau cúi đầu hành lễ!” “Ngươi làm xằng làm bậy, sát hại lương dân, không xứng làm cấp trên của ta!” “Hả!!” “Cút về chỗ của ngươi!” Lãnh Huyết lạnh lùng, “Bằng không ta sẽ giết ngươi trước ngay tại đây, sau đó bẩm báo lên Đại Lý Tự.” “Mày là cái thá gì!” Mạc Phú Đại gào rống, chiếc rìu khổng lồ phản chiếu ngọn lửa, phát ra ánh sáng chói mắt, “Chán sống rồi phỏng? Tao chém chết mày!” Hán tử râu kẽm vội chen vào: “Tiểu huynh đệ này còn ít tuổi, hẳn là chưa biết đến đại danh của Thất tướng quân phải không? Cậu cứ hồi kinh trước đi, đừng lo chuyện bao đồng! Ta là muốn tốt cho cậu thôi.” Lãnh Huyết liếc nhìn ông ta: “Ông là phó tướng của hắn à?” “Ta tên Phó Tòng, người đời gọi là ‘Tam Gian Thử’. Ngươi mang tên của chúng ta quay về kinh thành hỏi đi, đừng hồ đồ mà nguy đến tính mạng.” Hán tử râu kẽm tận tình khuyên nhủ, “Ta chỉ muốn tốt cho cậu nên mới nói.” Lãnh Huyết hỏi ngược lại: “Ông nói chuyện nghe vẫn có chút tình người, vì sao lại đi làm những chuyện thương thiên hại lý này?” ‘Tam Gian Thử’ Phó Tòng hơi mỉm cười: “Ngoài việc này ra ta còn làm được gì? Ta bất quá chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể mà thôi! Cậu cũng biết đấy, người trong giang hồ, thân bất do kỷ, nhanh về đi chàng trai trẻ!” Trong một ngày, Lãnh Huyết đã nghe câu “người trong giang hồ, thân bất do kỷ” đến hai lần, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, ngữ khí của hắn ngạo mạn mà cực kỳ kiên định: “Mọi người đã quen im lặng, không dám phản kháng, cho nên mới bị ức hiếp, bị xem như thịt cá trên thớt. Người ở vị trí cao, nắm chặt quyền lực không buông, coi bách tính như nô bộc, coi vạn dân như gà chó, bọn ta muốn nhắc nhở các ngươi: nếu không có sự ủng hộ của người dân, các ngươi còn không bằng cọng cỏ! Được lòng dân mới có thiên hạ. Một người có thể cầm lên được, buông xuống được, có nguyên tắc, có lương tri, đủ quyết tâm, đủ gan dạ, hiểu biết, thì sẽ không vin vào cái cớ sống tại giang hồ, thân bất do kỷ!” Hắn vừa dứt câu, ai đó bỗng thốt lên một tiếng: “Nói hay lắm!” Kỳ thực là tiếng hoan hô của một nam một nữ, có điều họ lên tiếng gần như cùng lúc, nên chỉ nghe thấy một lần. Nam là Tiểu Cốt. Nữ là Tiểu Đao. Vẻ anh khí của nam nhân, vẻ hiên ngang của nữ nhân sáng lên trong ánh lửa bập bùng. ‘Tam Gian Thử’ Phó Tòng cúi đầu nhìn xuống, dường như hắn thấy một con ruồi đậu trên yên ngựa. “Được lắm!” ‘Khảm đầu tướng quân’ Mạc Phú Đại cất giọng kỳ quái, “Hóa ra không chỉ có một kẻ phản nghịch, mà là một đám loạn đảng! Người đâu, bắt hết lũ phản tặc này cho ta! Lập tức xử tử hết lũ thư sinh phản loạn ngay tại đây!” Ngoại trừ Tam Gian Thử Phó Tòng, hai mươi sáu người còn lại xuống ngựa, hùng hùng hổ hổ muốn chém muốn giết, muốn trói muốn bắt, vừa nhìn đã biết những người này rất thạo việc, đã quen với việc bắt người, giết người. Họ đang định động thủ thì chợt nghe “đinh” một tiếng. Âm thanh vang lên, thấy kiếm vừa tới. Nhìn thấy kiếm mới phát hiện mũi kiếm đã chạm tới yết hầu của Khảm đầu tướng quân. Lãnh Huyết dùng mũi kiếm lựa một chút, cảm giác sắc nhọn phảng phất như cằm bị cắt đứt, khiến Mạc Phú Đại rùng mình kêu la thất thanh. Rõ ràng hắn vẫn luôn đề phòng Lãnh Huyết. Rõ ràng hắn đã nhìn thấy Lãnh Huyết rút kiếm. Rõ ràng hắn rất tự kiêu có nhiều thuộc hạ dưới trướng. Rõ ràng hắn có một thân công phu. Nhưng hắn không tránh nổi. Một kiếm đó vừa tới đã chạm đến yết hầu của hắn! “Ngươi...ngươi muốn gì?” “Bảo bọn chúng rút lui, ta trói ngươi mang hồi kinh xét xử.” Lãnh Huyết lạnh lùng nói. “Ngươi...ngươi có biết...làm thế này...” Mạc Phú Đại không biết là do không tiện cử động yết hầu, hay do sợ hãi quá độ, hắn phun từng chữ từng chữ qua kẽ răng như thể run rẩy trong gió lạnh, “...uy...hiếp...mệnh...mệnh quan triều...triều đình...là...là trọng...trọng tội...các...các ngươi...dám...” Lãnh Huyết huơ huơ kiếm, Mạc Phú Đại tức thì im bặt. Phó Tòng gấp gáp nói: “Ngươi thế này là phạm tội bất kính, dẫn đầu làm loạn! May mà ngươi chỉ có một thân một mình, Lãnh huynh đệ à, quay đầu là bờ, có gì từ từ thương lượng, ngươi sẽ được khoan hồng, bằng không chúng ta đông người thế này, ngươi làm sao đánh lại?” Đãn Ba Vượng nãy giờ vẫn bàng quan không lên tiếng, lúc này chợt nói, ngữ khí có phần lo lắng: “Cái này...hắn tự làm tự chịu phải không? Không liên lụy đến chúng ta chứ?” A Lý nhàn nhã đáp: “Lẽ nào chúng ta chỉ đến có một người? Chúng ta không phải người à?” Nhị Chuyển Tử thuận miệng tiếp lời: “Ban nãy ta đã nói, người trong giang hồ, thân bất do kỷ, đã mắng cho tên nhóc họ Lãnh này một trận rồi, bây giờ ta mắng tiếp!” Nùng Chỉ Ất không chịu thua kém, liền tiếp lời: “Mắng hai lần chắc sẽ tỉnh ra! Không nghe thư sinh đó nói gì sao, hỏi thư sinh trong thiên hạ, mỗi đau mất nước còn nhớ hay đã quên? Ta cũng muốn hỏi một câu: hỡi hiệp khách trong thiên hạ, nỗi nhục bỏ nhà còn nhớ không?” Tiểu Cốt: “Đương nhiên chưa từng quên.” Nghe khẩu khí của hắn, xem chừng đã sớm coi mình là hiệp khách. Tiểu Đao đáp, ngữ khí duyên dáng có vài phần nghiêm nghị: “Cho nên đừng để sót hai người chúng ta!” Gia Luật Ngân Xung là người cuối cùng lên tiếng. Năm người này rất ăn ý, suốt ngày cãi vã thành quen, đến thời điểm quan trọng là tâm linh tương thông, nối tiếp nhau nói ra suy nghĩ trong lòng một cách liền mạch cứ như năm người là một. Gia Luật Ngân Xung hắng giọng: “Lãnh huynh.” Lãnh Huyết rất tôn trọng Gia Luật Ngân Xung, vội đáp lời: “Cứ gọi ta là Lãnh Huyết. Huynh có gì phân phó?” “Việc huynh làm chính là việc chúng ta muốn làm, cũng coi như đích thân chúng ta ra tay.” Gia Luật Ngân Xung nói chắc như đinh đóng cột: “Chúng ta một người làm, tám người cùng gánh vác!” Tiểu Cốt, Tiểu Đao nhất tề hô lên: “Được!” Lãnh Huyết mỉm cười. Đây là lần đầu tiên chàng cười một cách chân thành. Không ai ngờ gương mặt kiên định như một tảng đá hoa cương đó khi cười lên lại tạo ra sự thay đổi lớn như thế, như gió thổi hoa nở. Nhưng chính vào khoảnh khắc chàng mỉm cười, lại phát sinh một chuyện – nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, không kịp nhắm mắt! Tam Gian Thử Phó Tòng bất thình lình rút ra một thanh kiếm từ cây trường kích trên tay. Một. Thanh kiếm dài hơn một trượng, mảnh như ngón tay út, thay vì gọi là kiếm, chẳng thà gọi là cây kim dài. Hai. Cây kim dài đó vút một phát, đâm về phía Lãnh Huyết. Ba. Khi cây kim chỉ còn cách bả vai Lãnh Huyết chưa đến ba phân thì đột nhiên dừng lại, không tiến lên nữa. Một, hai, ba, nghe mô tả thì ba động tác phân tách rành mạch, nhưng Phó Tòng chỉ tốn thời gian chưa đến một tích tắc đã hoàn thành – nói cách khác, ngươi muốn chớp mắt, nhưng hai mí mắt còn chưa khép lại thì hắn đã động thủ thành công. Dáng vẻ của hắn hoàn toàn biến đổi. Vẻ mặt ủ rũ chán nản ban nãy biến thành hung tợn. “Buông kiếm xuống!” Giọng nói của hắn chói tai như tiếng mài dao, “Lũ phản tặc các ngươi trêu đùa lão tử đã đủ chưa!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang