Thiếu niên tứ đại danh bộ (Tứ đại danh bộ đấu tướng quân)
Chương 18 : Hỏi thư sinh trong thiên hạ, nỗi đau mất nước còn nhớ hay đã quên?
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 13:19 17-07-2024
.
Quyển I - Thiếu niên Lãnh Huyết
Bộ 1 – Kinh Bố Đại tướng quân
Tập 3 - Một người làm, tám người gánh
Chương 18 – Hỏi thư sinh trong thiên hạ, nỗi đau mất nước còn nhớ hay đã quên?
Người dịch: Robin Lee
Nguồn: tangthuvien.vn
Bọn họ một nhóm gồm có: Gia Luật Ngân Xung, Đãn Ba Vượng, A Lý, Nùng Chỉ Ất, Nhị Chuyển Tử, Lãnh Huyết, Tiểu Đao, Tiểu Cốt đi từ ngôi miếu cũ đến Lão Cừ, nhưng đoàn mười bảy người Thái học sinh vẫn chưa thấy tung tích.
Nhị Chuyển Tử: “Có khi họ sợ rồi, biết chắc sẽ bỏ mạng, tội gì phải đi tìm chết?”
Lúc này trời đang lạnh dần, mặt trời ngả về Tây, ánh chiều tà phủ xuống, mùi phân bò và rễ cỏ phảng phất trong không khí còn chưa lạnh hẳn của thời khắc chập tối, ngửi mùi cảm thấy dễ chịu.
Những ngôi sao sớm gần đến nỗi trông như nhảy múa trên đỉnh đồi, giơ tay lên là có thể hái xuống.
Lãnh Huyết thầm nghĩ, đôi mắt của Tiểu Đao cô nương còn sáng hơn tinh tú trên trời.
“Biết đâu họ đã bình an đi qua!” Nàng nói.
Nói xong nàng bỗng nhìn thấy bóng người.
Một hàng mười bảy người.
Không chỉ thế.
Họ còn vác cái bừa, mang theo nông cụ, có người còn khiêng lưỡi cày, lê tấm thân mệt mỏi, đi theo một nhóm nông dân làm thuê đang cười nói dọc đường về nhà.
“Họ không dâng cáo trạng mà đi làm ruộng hết rồi sao?” Nhị Chuyển Tử chờ lâu, đã bắt đầu sinh nghi.
Nùng Chỉ Ất, A Lý, và Nhị Chuyển Tử đều giỏi nghe ngóng tin tức, hỏi han một hồi mới biết thì ra mười bảy thư sinh hồi chiều đã sớm đi qua Lão Cừ, thấy nông dân bận bịu cày ruộng, người dẫn đầu là Trương thư sinh nói: “Dù sao cũng không kịp tới trạm tiếp theo nữa, đêm nay hãy ở lại trấn
Lão Cừ, chi bằng nhân lúc còn sớm, đi giúp đỡ bà con một chút!”
Họ quả thực xắn tay áo, cởi giày vải, lội xuống ruộng giúp đỡ cày bừa, bà con nông dân uyển chuyển từ chối thế nào cũng không được.
Nông dân khen họ không ngớt, “Các vị Thái học sinh giỏi lắm, A Ngưu nhà ta không những tài học không bằng họ, xuống ruộng cũng chỉ biết nằm ườn ra, chẳng được tích sự gì.” Lão Điểm Tử nói, “Họ thật đáng ngưỡng mộ, dám lên kinh cáo trạng cho bách tính, kêu oan giúp người dân thấp cổ bé họng như chúng ta!”
A Lý cười, hỏi các Thái học sinh định trọ ở đâu.
“Ta muốn mời họ về nhà,” Lão Sấu, vị trấn trưởng* đáp, “Họ nói không dám làm phiền, đã đến nhà trọ Đại An. Ai dà, Miêu Miêu nhà ta không gặp được nhân tài như Trương thư sinh, Lương huynh đệ rồi.”
*Trấn trưởng: người đứng đầu một trấn
Lão Phúc, một phú hộ có tiếng ở trấn trên cất giọng châm chọc: “Ông ấy! Suốt ngày chạy tới chạy lui tìm cách gả khuê nữ đi, không bằng để Xuyên Xuyên nhà ta chịu thiệt một chút, lấy Miêu Miêu nhà ông!”
“Ta nhổ vào!”, Lão Sấu cắt lời người kia, “Xuyên Xuyên nhà ông á? Đồ cóc ghẻ! Không thử tè một bãi mà soi lại mình đi, chẳng bằng cái gót chân Miêu Miêu nhà ta!”
“Cái gì? Ông là cái thá gì? Dám khinh Xuyên Xuyên nhà ta! Xuyên Xuyên nhà ta có chỗ nào không tốt...”
Thế là cả hai bắt đầu cãi cọ.
Xem ra họ chửi mắng nhau vài chục năm rồi, chửi mãi thành quen, không chửi lại đâm buồn miệng.
Gia Luật Ngân Xung không chờ được, bèn tự mình đi đến khách điếm Đại An, lại gặp được mười bảy vị Thái học sinh đó, tuy toàn thân bụi bặm, mệt mỏi phong trần nhưng ý chí vẫn hừng hực.
Trong ánh tà dương bao trùm mới nhìn rõ da dẻ họ trắng bệch, có vẻ ít phơi nắng, như phủ một lớp bụi bông.
Tiểu Cốt cất tiếng, trong lời nói có ý “ta đã bảo mà!”: “Các ngươi thấy chưa? Họ vẫn bình an khỏe mạnh đấy thôi! Kẻ nào dám gây sự trên địa bàn của Kinh Bố Đại tướng quân chứ!”
Đãn Ba Vượng phản đối: “Đường lên kinh hãy còn dài! Đêm nay không hạ thủ, nhưng ai biết được ngày mai có động thủ hay không?”
Tiểu Đao không muốn hai người cãi nhau, liền giải hòa: “Người không việc gì là tốt rồi.”
Lãnh Huyết chợt hỏi Gia Luật Ngân Xung: “Có nên nhắc nhở họ đề phòng một chút?”
Gia Luật Ngân Xung trầm ngâm rồi đáp: “Cũng được.”
Thế là người có thể nói lời hay ý đẹp, Nùng Chỉ Ất đi đến chỗ nhóm thư sinh, đúng lúc họ đang phân chia phòng, hắn nói chuyện với một thư sinh gầy gò: “Các vị hẳn là Thái học sinh đang lên kinh dâng cáo trạng?”
Những người này văn nhược ưu nhã, rõ ràng không quen hành tẩu giang hồ, bị hỏi thì giật mình.
Thư sinh dẫn đầu đáp: “Không thể nói là cáo trạng ai, chỉ là cái nhìn của người đọc sách, hợp sớ liên gián, vạch tội gian thần, chỉ mong bề trên lắng nghe, giáng ân vì bách tính.”
Lần này đến lượt Nùng Chỉ Ất giật mình, quay đầu hỏi Lãnh Huyết: “Hắn nói gì thế? Ta nghe không hiểu lắm.”
Gia Luật Ngân Xung chợt nói với họ: “Quay về đi.”
Mười mấy người kia ngạc nhiên.
Một hán tử nhìn khá cương trực tiến lên, chắp tay hành lễ, nhẹ giọng hỏi: “Không rõ lời này của lão huynh nghĩa là sao?”
“Quay về đi.” Gia Luật Ngân Xung nói, “Bằng không nhất định có kẻ sẽ giết các ngươi.”
Mười bảy người không hẹn, đều nở nụ cười.
Họ nghe nói đến họa sát thân mà như nghe người khác kể chuyện. Đối với họ, cái chết chỉ là một ý niệm.
“Đa tạ.” Hán tử cương trực đáp, “Chúng ta đã biết.”
Gia Luật Ngân Xung: “Các ngươi không quay về ư?”
“Chúng ta đi đến đây, sớm đã rõ kết cục của mình. Xã tắc lâm nguy, tiểu nhân nắm quyền, quân tử bị hại, nguy cơ mất nước cận kề, lẽ nào nhắm mắt làm ngơ?” Vị thư sinh dẫn đầu nói, “Lúc này chúng ta không nên quá để tâm đến an nguy của bản thân.”
Nói xong, hắn khẽ cười, tiếp tục bàn việc phân chia phòng trọ với hán tử cương trực ban nãy.
Chỉ còn lại bọn Lãnh Huyết tám người đứng ngây ngốc trong khách điếm.
Chưởng quầy thấy y phục của Tiểu Đao, Tiểu Cốt đều chỉnh tề sạch sẽ, liền đi tới chèo kéo:
“Khách quan, muốn uống rượu hay dùng cơm? Chỗ chúng ta có rượu ngon, đồ ăn ngon. Để ta đếm xem, có món nóng, món xào...”
Tiểu Cốt không có tâm tình tiếp chuyện, mất kiên nhẫn nói: “Không đói, không ăn!”
Tiểu Đao lại lấy ra một miếng bạc vụn đem cho, làm tay chưởng quầy kia cảm tạ liên hồi, cũng không đến làm phiền họ nữa.
Nùng Chỉ Ất lầm bầm: “Thế này tính là gì?”
A Lý lè lưỡi: “Có lòng tốt nhưng bị từ chối thẳng mặt.”
Nhị Chuyển Tử gãi đầu, da đầu hắn rơi lả tả như mây như tuyết, phủ trắng hai vai, làm Tiểu Đao sợ hãi lùi về.
Nàng lùi về phía sau lại tình cờ lại gần chỗ Lãnh Huyết đang đứng.
Lãnh Huyết chợt ngửi thấy hương thơm quanh quẩn nơi chóp mũi, đã có bài học lần trước, hắn vội lùi lại một bước. Vừa lùi lại, hắn chợt hối hận, nhưng không dám quay lại chỗ cũ. Lần này không “đụng chạm,” hắn không khỏi có chút nuối tiếc.
Một lát sau, Đãn Ba Vượng lên tiếng: “Về thôi, tiếp tục ở lại đây chẳng ích gì.”
Gia Luật Ngân Xung: “Đúng là thư sinh, khuyên cũng không nghe...”
Hắn chưa nói hết câu, chợt nghe tiếng sấm nổ đùng đùng.
Không chỉ một tiếng mà bốn phương tám hướng đều có, từng tràng sấm đột ngột nhất tề vang dội.
Không phải sấm chớp.
Là tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa ngày càng gần.
“Đến rồi!”
Đãn Ba Vượng thốt lên ngay khi nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rầm.
Ngay khi hắn vừa dứt câu, vách tường gỗ bốn phía đông, tây, nam, bắc đột nhiên nứt toác ra, phía nào cũng có bảy con tuấn mã phá sập ván gỗ xông vào, đứng thành hàng chỉnh tề mới dừng lại, chia thành bốn phía bao vây chặt chẽ mười bảy Thái học sinh dưới cầu thang gỗ chính giữa khách điếm.
Hai mươi tám con tuấn mã này nói dừng là dừng, khí thế bức người, kỵ sĩ cũng chưa hề lên tiếng, hẳn là thường ngày huấn luyện rất nghiêm ngặt mới được như vậy.
Nùng Chỉ Ất thấp giọng nói: “Hầy, xông vào từ bốn phía như thế, hủy hoại nhà dân, xem chừng khách điếm này tiêu phí mất nửa năm ngân lượng rồi.”
Tay Lãnh Huyết chợt nổi gân xanh, ngón áp út trên tay hắn cũng khẽ động.
Nhưng hắn vẫn vững như bàn thạch.
Không cử động.
Cũng không nói chuyện.
Người lên tiếng là một hán tử râu ria xồm xoàm đang cưỡi ngựa.
Chỉ có hai người đội mũ giáp, hắn và một hán tử râu kẽm – những người khác chỉ mặc trang phục nhẹ, nhìn giống sơn tặc hơn quan binh.
Hai mươi tám người này sát khí cuồn cuộn, trên tay không cầm đao kiếm mà cầm rìu, cầm kích, có người cầm đuốc, ngọn lửa nhảy múa bập bùng như một con rắn có thể phát sáng đang vặn vẹo.
Những kẻ này cứ thế cưỡi ngựa xông vào, ai nấy đều trùm đầu, che mặt, nhưng thấy họ không nhắm vào mình mới tạm thở phào nhẹ nhõm một chút.
Hán tử râu xồm nói: “Lũ ngốc đòi tiến kinh gây sự có phải là các ngươi không?”
Vị thư sinh dẫn đầu thần sắc vẫn an tường, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy trong mắt hắn có quyết tâm coi cái chết như lông hồng.
“Huynh đài có gì chỉ giáo?” Hắn chắp tay hỏi.
“Thừa nhận thì tốt, chắc các ngươi biết ai sai chúng ta đến đây?” Hán tử râu xồm gầm lên, “Dám chọc vào lão nhân gia, các ngươi nhận mệnh đi!”
Nói xong, tức thì một rìu giáng xuống, muốn lấy mạng người.
Hán tử râu kẽm đứng cạnh hắn dường như có ý bảo vệ đám thư sinh, hắn chặn rìu kia lại: “Các ngươi nên mau chóng giao nộp văn kiện cấu kết với nghịch đảng, biết đâu Thất tướng quân có thể tha mạng cho các ngươi.”
“Tha mạng cho ta phỏng có ích chi?” Thư sinh mặt trắng kia khí định thần nhàn, mặt không biến sắc, “Bách tính thiên hạ đang trầm luân trong bể khổ, ta giữ được mạng mình, sống tiếp có gì vui?”
Hán tử râu kẽm hừ một tiếng: “Đám tú tài nghèo rớt mồng tơi, chỉ giỏi châm chọc, đầu óc cổ hủ!”
“Châm chọc thì châm chọc, cổ hủ thì cổ hủ, nếu ngay chút cốt cách này cũng không giữ được, chẳng phải công đọc sách thánh hiền đều đổ sông đổ bể ư?” Thư sinh mặt trắng không cúi đầu,
“Hỏi thư sinh trong thiên hạ, nỗi đau vong quốc, còn nhớ hay đã quên? Triều đình hôn quân vô năng, tham nịnh hủ bại, quốc thổ đã mất một nửa, dân chúng chỉ còn lại một nửa, vài cái mạng nhỏ lẻ của chúng ta đã là gì? Chỉ cần có thể tận chút hơi tàn, thử khuấy lên làn sóng lớn, thì ngại chi mấy thanh đao sắc đến hỏi thăm cái cổ của ta.”
“Chớ nói thư sinh không lên tiếng, bất bình đánh cược máu chảy đầu rơi.” Thư sinh thản nhiên đáp, “Vị bằng hữu này, huynh cũng là người, dám hỏi lương tâm có còn không?”
Khi hắn đang nói chuyện, trên mặt mười mấy đồng liêu và đệ tử sau lưng hắn đều hiện lên dáng vẻ không sợ chết, táng mệnh không hối.
Con ngựa của hán tử râu kẽm lùi lại một bước, gã râu xồm lại cười ha hả: “Được lắm! Để ta xem đồ thư sinh thối tha ngươi có bao nhiêu máu để chảy! Các ngươi nghe đây, đại gia ta thành toàn cho các ngươi! Chuyện hôm nay các ngươi thấy, chiếu theo lệ mà nói, chính là thổ phỉ của Sấu Kim Hiệp làm ra! Kẻ nào lắm mồm nửa câu, cả nhà các ngươi bất kể gà chó không tha! Đã có tấm gương trước kia, không sợ chết thì cứ lan truyền đi!”
Sau đó chiếc rìu nặng chừng sáu mươi cân trong tay hắn vung lên, “xoẹt” một tiếng, tựa như chém vào cục bông, giáng thẳng xuống thư sinh mặt trắng kia.
Chợt nghe ai đó trầm giọng quát lên: “Dừng tay!”
Gã râu xồm giương oai diễu võ thành thói, nếu cấp trên bảo hắn dừng tay, thì chưa mở miệng hắn đã đón ý hành sự mà dừng, nhưng nếu kẻ khác muốn bắt hắn dừng tay là không thể.
Lần này hắn dừng lại thật, đương nhiên không phải hắn nghe lời, mà là tiếng quát kia tưởng như trầm thấp, nhưng lại giống như một đôi đũa chọc thẳng vào tai hắn, đau như kim chích.
“Kẻ nào?” Hắn giận dữ hỏi.
Một thanh niên chầm chậm bước ra, hắn chưa kịp nhìn rõ thanh niên đó mặt mũi ra sao, con ngựa dưới thân hắn chợt vùng lên kinh hãi!
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện