Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]
Chương 62 : Chủ Ý Của Liễu Thanh Nhi
Người đăng: nguumatrau
Ngày đăng: 22:45 30-09-2023
.
Thành thật mà nói, cả Vương Minh Viễn và Vương Minh Trí đều rất cao hứng khi biết rằng con trai độc nhất của gia chủ Lâm gia muốn cưới Vương Trường Tuyết.
Lâm gia có cây đại thụ Vân Tiêu chân nhân của Tử Tiêu Môn che chở. Trong tương lai Lâm gia sẽ phát triển rất tốt. Có một thông gia như vậy thì Vương gia cũng sẽ phát triển thuận lợi hơn một chút.
Tuy nhiên khi biết được là bình thê thì sắc mặt của Vương Minh Viễn và Vương Minh Trí đều rất khó coi.
Nói dễ nghe thì là bình thê nhưng mà địa vị lại không khác gì thiếp thất. Vương Minh Trí không thể gả con gái của mình cho người khác để làm thiếp được.
Vương Trường Tuyết luôn ngoan ngoãn nghe lời trưởng bối, yêu thương tiểu bối, kính già yêu trẻ, lại làm việc rất chăm chỉ nên mọi người ở Vương gia đều rất thích nàng. Nếu như Vương Minh Viễn gả Vương Trường Tuyết cho Lâm Ngọc Đình vì sự phát triển sau này của gia tộc, chắc chắn sẽ khiến cho tâm của các tộc nhân cảm thấy rét lạnh.
Đương nhiên, Vương Minh Viễn sẽ không làm như vậy.
Phải biết rằng Vương Trường Phong là người có tư chất tốt nhất của Vương gia, cũng là người có hi vọng tiến vào Trúc Cơ. Hắn là ca ca ruột của Vương Trường Tuyết.
Vương gia muốn bồi dưỡng Vương Trường Phong thành tu sĩ Trúc Cơ trong tương lai. Nếu như gả Vương Trường Tuyết cho Lâm Ngọc Đình thì nói không chừng Vương Trường Phong sẽ oán hận và ghét bỏ gia tộc. Mặc dù Vương gia không phải là danh môn vọng tộc gì nhưng cũng không đến nỗi phải bán nữ nhi của mình.
Nếu là trước đây, Vương Minh Viễn chắc chắn sẽ cự tuyệt không chút do dự. Nhưng hiện tại Lâm gia và Vân Tiêu chân nhân đã trở thành thông gia, trong tương lai Lâm gia sẽ phát triển rất tốt. Nếu hắn trực tiếp cự tuyệt thì Vương gia chắc chắn sẽ đắc tội với Lâm gia.
Lâm gia vừa mới tuyên bố hôn sự của Lâm Ngọc Hinh mà Vương gia lại cự tuyệt lời cầu thân của Lâm gia. Đây chẳng phải là tát thẳng vào mặt Lâm gia hay sao? Chắc chắn Lâm gia sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Vương Minh Viễn cảm thấy rất khó xử, suốt đêm hắn không ngủ được, cũng không có khẩu vị ăn sáng.
Vương Trường Sinh nhíu mày. Hắn không bao giờ nghĩ tới Lâm gia sẽ phái người tới cầu thân, lại còn là tên công tử phong lưu thành tính Lâm Ngọc Đình này nữa. Đây chẳng phải là đẩy nhị tỷ Vương Trường Tuyết của hắn vào trong hố lửa hay sao?
“Cha, đại bá, không thể gả nhị tỷ cho hắn được. Lâm Ngọc Đình là kẻ phong lưu thành tính, chính mắt con đã nhìn thấy.”
Vương Trường Sinh kể lại chuyện xảy ra ở Thiên Hà tiểu hội. Hắn cũng không hi vọng nhị tỷ của mình sẽ gả cho một kẻ như vậy.
Nghe Vương Trường Sinh nói xong, sắc mặt của Vương Minh Viễn và Vương Minh Trí càng khó coi hơn. Hiện tại xem ra, bất kể là bình thê hay là chính thê thì cũng không thể đáp ứng mối hôn sự này được. Nhưng nếu trực tiếp cự tuyệt, chỉ sợ Lâm gia sẽ thẹn quá hóa giận.
“Cha, đại bá. Hay là nói nhị tỷ đã gả cho người khác rồi, để cho tên Lâm Ngọc Đình từ bỏ ý định này đi. Một thời gian sau, đoán chừng tên Lâm Ngọc Đình cũng sẽ quên chuyện này.”
Vương Trường Sinh suy nghĩ một lúc rồi đề nghị.
Vương Minh Viễn lắc đầu, giải thích: “Lâm gia đã phái Lâm Hoài Thịnh tới đây, kẻ này là tam đệ của gia chủ Lâm gia. Vừa ngồi xuống hắn đã hỏi đại bá của con là đã gả Trường Tuyết cho người khác chưa. Đại bá của con cũng không nghĩ nhiều, lại nói thật là chưa.”
“Đều do ta bị miếng thịt heo này làm mê muội tâm trí. Ta thấy hắn là con cháu của Lâm gia, cho nên mới nói sự thật. Thế nhưng ta tuyệt đối không ngờ tới tên Lâm Ngọc Đình này lại là kẻ ăn chơi trác táng, đều là lỗi của ta.”
Vương Minh Trí tự trách bản thân mình. Thê tử của hắn trước lúc lâm chung đã nhiều lần dặn dò hắn phải sắp xếp một mối hôn sự tốt cho Vương Trường Tuyết, không được để cho Vương Trường Tuyết phải chịu ủy khuất. Sau khi biết được tên Lâm Ngọc Đình này là kẻ phong lưu thành tính, hắn không thể gả Vương Trường Tuyết cho Lâm Ngọc Đình được. Nhưng bây giờ Vương gia không đắc tội nổi với Lâm gia.
“Đại ca, việc này không thể trách huynh được, huynh cũng không biết Lâm Hoài Thịnh lại cầu thân cho Lâm Ngọc Đình. Nếu không thì đệ cứ nói huynh bị bệnh nặng, tính mạng gặp nguy hiểm, Trường Tuyết không đành lòng nên muốn ở bên cạnh chăm sóc cho huynh...”
Vương Minh Viễn đang nói thì tự động ngừng lại. Cái cớ này có trăm nghìn lỗ hổng. Ngày hôm qua Vương Minh Trí còn uống rượu cùng với Lâm Hoài Thịnh, mà ngày hôm sau đã lâm bệnh nặng. Đây là xem Lâm gia như là kẻ ngốc, tộc nhân Lâm gia sẽ không có khả năng từ bỏ ý đồ.
“Cha, tam thúc. Hai người không cần phải khó xử, con gả cho hắn là được.”
Giọng nói của Vương Trường Tuyết đột nhiên vang lên.
Vương Trường Sinh quay người lại, chỉ nhìn thấy Vương Trường Tuyết nhanh chóng bước vào, vẻ mặt kiên quyết.
“Trường Tuyết, sao con lại tới đây?”
“Một đêm rồi cha vẫn chưa về nhà nên con đoán cha đang ở chỗ tam thúc, con muốn gọi cha trở về ăn sáng. Cha, tam thúc, chúng ta không thể đắc tội với Lâm gia. Con nguyện ý gả cho Lâm Ngọc Đình. Cha, sau này con gái của cha không thể làm tròn đạo hiếu ở trước giường của cha, mong cha sẽ bảo trọng thân thể.”
Mắt Vương Trường Tuyết đã đỏ hoe, nàng nói.
Nàng không muốn vì bản thân mình mà làm liên lụy tới gia tộc, cũng không muốn để phụ thân và tam thúc phải khó xử.
Nàng dự định hi sinh bản thân mình để thành toàn cho cả gia tộc.
“Con có biết Lâm Ngọc Đình là kẻ như thế nào không? Mẹ con trước lúc lâm chung đã kéo tay ta, dặn dò ta rất nhiều lần, bảo ta phải sắp xếp một mối hôn sự tốt cho con, ngàn vạn lần không được để con phải chịu ủy khuất. Lâm Ngọc Đình là kẻ phong lưu thành tính, nếu gả con cho Lâm Ngọc Đình thì trăm năm nữa ta làm sao có thể giải thích với mẹ của con được?”
Vương Minh Trí thở dài, nước mắt nhịn không được mà lăn xuống hai gò má.
Vương Trường Tuyết cố nở một nụ cười, tự an ủi mình: “Cha, sớm muộn gì con cũng phải lập gia đình, gả cho ai cũng không quan trọng. Tốt xấu gì thì tên Lâm Ngọc Đình này cũng là con trai độc nhất của gia chủ Lâm gia. Hắn có thân phận cao quý, gả cho hắn cũng không tính là ủy khuất. Cùng lắm thì sau này con sẽ nhắm một mắt mở một mắt.”
Vương Minh Viễn khoát tay áo, nghiêm mặt nói: “Trường Tuyết, cháu đừng nói nữa. Tam thúc sẽ không gả cháu cho tên Lâm Ngọc Đình này đâu. Tam thúc không thể trơ mắt nhìn cháu nhảy vào trong hố lửa được. Đã biết được tên Lâm Ngọc Đình này là kẻ phong lưu thành tính mà ta còn để cháu gả cho hắn. Nếu ta thật sự làm như vậy thì ta làm gì còn tư cách gì để làm gia chủ, làm gì còn mặt mũi để đối mặt với liệt tổ liệt tông chứ. Loại chuyện bán nữ cầu vinh này, Vương Minh Viễn ta không làm được.”
Vương Trường Sinh nhíu mày, đầu óc nhanh chóng xoay tròn. Đột nhiên, hai mắt hắn sáng lên, mở miệng nói: “Cha, con đã nghĩ ra một biện pháp. Có lẽ nhị tỷ không cần gả cho Lâm Ngọc Đình nữa.”
“Biện pháp gì? Nói mau.”
Vương Minh Viễn thúc giục. Vẻ mặt của Vương Minh Trí và Vương Trường Tuyết đầy mong đợi nhìn Vương Trường Sinh.
“Chúng ta có thể đáp ứng mối hôn sự này. Đến ngày đón dâu, chúng ta sẽ phái người chặn đường bắt cóc nhị tỷ, như vậy Lâm gia sẽ không còn gì để nói. Ở thế tục từng xảy ra loại chuyện như này.”
“Đây là một chủ ý ngu ngốc. Nếu Lâm gia phái tu sĩ Trúc Cơ hộ tống, con có thể bắt cóc Trường Tuyết về không? Cho dù con có thể bắt cóc được Trường Tuyết thì Lâm gia sao có thể từ bỏ ý đồ. Nếu sau này truy ra là do chúng ta làm thì tai họa sẽ còn lớn hơn. Biện pháp này không thể thực hiện được.”
Vương Minh Viễn khoát tay áo, bác bỏ đề nghị này.
“Đúng vậy! Biện pháp này của con không thể thực hiện được.”
Đúng lúc này, Liễu Thanh Nhi bước vào, nhìn thấy vẻ mặt u sầu của bốn người Vương Minh Viễn, nhíu mày hỏi: “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy.”
Vương Trường Sinh kể lại chi tiết sự tình. Liễu Thanh Nhi nghe xong, khẽ mỉm cười, nói với Vương Minh Viễn: “Viễn ca, chàng còn nhớ không? Ban đầu cha của chàng không đồng ý mối hôn sự của chúng ta, còn nhốt chàng lại. Chàng không phải đã trốn ra ngoài rồi bảo muốn cùng với thiếp cao chạy xa bay hay sao. Nếu Trường Tuyết bỏ trốn cùng người khác, Lâm gia sẽ không có gì để nói! Nhưng nếu làm như vậy, Trường Tuyết sẽ phải chịu ủy khuất. Trong thời gian ngắn sẽ không thể trở về gia tộc, thanh danh cũng sẽ bị hủy hoại, sau này sẽ khó lập gia đình.”
“Chủ ý này cũng không tệ. Nếu so sánh với hạnh phúc cả đời của Trường Tuyết thì thanh danh cũng không tính là gì cả. Trường Tuyết, con thấy sao!”
Hai mắt Vương Minh Trí sáng lên, hưng phấn nói.
Vương Trường Tuyết có chút động tâm nhưng nàng nhớ ra điều gì đó, lắc đầu, nói: “Lâm Hoài Thịnh chưa hẳn sẽ tin lý do này? Tộc nhân của Lâm gia cũng không phải là kẻ ngốc, không có khả năng nhìn không ra chúng ta đang kiếm cớ. Cha, tam thúc, hai người vẫn là để con gả đi! Con không muốn liên lụy đến gia tộc.”
Vương Minh Viễn khoát tay áo, nghiêm mặt nói: “Trường Tuyết, ta là gia chủ nên ta có quyền quyết định. Đại ca, chúng ta đi tìm nhị thúc, hỏi xem thái độ của nhị thúc thế nào. Trường Tuyết, cháu ở lại đây. Trước khi ta và cha cháu trở về thì cháu không được chạy lung tung. Trường Sinh, trông chừng nhị tỷ của con, đừng để nàng làm chuyện hồ đồ.”
.
Bình luận truyện