Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]
Chương 59 : Tham Niệm
Người đăng: nguumatrau
Ngày đăng: 19:32 29-09-2023
.
Trở lại hậu viện Bách Cốc Các, Vương Trường Sinh không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi Vương Minh Chiến: “Lục thúc, tại sao chúng ta lại không đấu giá một bình Tử Ngọc Linh Thủy? Chúng ta cũng không phải là không có 5,000 viên linh thạch.”
Vương Minh Chiến khẽ cười, lắc đầu, răn dạy: “Ngươi đó! Ngươi vẫn còn quá trẻ. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra tất cả vật phẩm đấu giá áp trục đều bị các vị khách quý trên lầu mua lại sao? Hai nhà Triệu gia và Lưu gia cũng chỉ phái mấy tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ đến đây. Nếu thật sự muốn đấu giá linh vật Trúc Cơ thì làm sao lại có thể phái tu sĩ Luyện Khí Kỳ đến đây được? Thanh Liên sơn cách Thiên Hà phường thị cũng không xa lắm. Nếu chúng ta thật sự muốn đấu giá thì nhị bá mới là người đến đây một chuyến. Theo ta được biết, các gia tộc tu tiên ở các quận phụ cận Ninh Châu đều phái tu sĩ Trúc Cơ đến đây tham dự đấu giá. Để cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ hộ tống linh vật Trúc Cơ thực sự không an toàn. Nếu đấu giá linh vật Trúc Cơ trước mặt nhiều người như vậy rồi sau đó lại để cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ hộ tống? Điều này khác gì việc để một đứa trẻ cầm vàng đi trong chợ?”
“Ý người là gia tộc chúng ta không nghĩ đến việc đấu giá Tử Ngọc Linh Thủy? Chúng ta có linh thạch, vì sao lại không thể đấu giá Tử Ngọc Linh Thủy? Cùng lắm thì để nhị thúc công đi một chuyến.”
Vương Trường Sinh vô cùng không hiểu.
“Mặc dù chúng ta không biết đấy là Tử Ngọc Linh Thủy đã được pha loãng, thế nhưng Lâm gia có thể lấy ra để đấu giá thì khẳng định không phải là thứ gì đặc biệt tốt, Lâm gia còn chưa xa hoa đến mức đấy. Còn nữa, nếu là linh vật phụ trợ Trúc Cơ thì Trúc Cơ Đan vẫn là tốt nhất. Nếu là Trúc Cơ Đan, nói không chừng nhị bá sẽ đến một chuyến. Nếu là những vật khác thì không nên quấy rầy lão nhân gia.”
“Ngươi không nhìn ra sao? Lâm gia đã dùng linh vật Trúc Cơ để hấp dẫn rất nhiều gia tộc tu tiên phái người tham gia Thiên Hà tiểu hội, chỉ để tuyên bố đệ tử của Tử Tiêu Môn sẽ cưới Lâm Ngọc Hinh. Nếu ta đoán không lầm thì vị hôn phu của Lâm Ngọc Hinh chắc chắn không phải là một đệ tử bình thường của Tử Tiêu Môn. Nói không chừng hắn là đệ tử của tu sĩ Kim Đan hoặc là hậu nhân của Tử Tiêu Môn. Nếu không Lâm gia cũng không gióng trống khua chiêng thông báo rầm rộ như vậy. Haha, từ nay về sau, thương đội của Lâm gia chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ chạy đến Vân Châu, Giang Châu, Vũ Châu. Có sự hỗ trợ của Tử Tiêu Môn thì chả mấy mà Lâm gia sẽ quật khởi.”
Vừa dứt lời, trên mặt Vương Minh Chiến lộ ra thần sắc hâm mộ.
Vương Trường Sinh lập tức hiểu ra, khó trách Lâm gia lại lấy linh vật Trúc Cơ ra để đấu giá. Thì ra là muốn thông báo sự tình đại hôn của Lâm Ngọc Hinh.
Có thể đoán được, có lá đại kì là tu sĩ Kim Đan của Tử Tiêu Môn, chỉ cần Lâm gia kinh doanh ổn định, vững vàng. Không đến trăm năm, thực lực của Lâm gia chắc chắn tăng mạnh.
Vương Trường Sinh không khỏi nghĩ tới Vương gia nơi hắn đang ở chỉ có một vị tu sĩ Trúc Cơ, không có đại lão Kim Đan làm chỗ dựa. Chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của toàn bộ tộc nhân trong gia tộc.
Vương Minh Chiến cũng cảm thấy cảm khái, hắn vỗ vỗ bả vai Vương Trường Sinh, động viên: “Không cần phải hâm mộ. Cho dù Lâm gia có tốt đến đâu cũng không liên quan đến chúng ta. Nếu như chúng ta cùng nhau cố gắng thì tương lai của gia tộc cũng sẽ trở nên cường đại giống như Lâm gia. Không, chúng ta sẽ mạnh hơn cả Lâm gia.”
“Thật sự sẽ có một ngày chúng ta làm được như vậy sao?”
“Nếu như chúng ta cùng nhau cố gắng thì còn có thể, còn không cố gắng thì chắc chắn là không có.”
Vương Trường Sinh khẽ gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.
······
Trong một gian mật thất nào đó, Trần Hổ đang thương lượng điều gì đó cùng với mấy người Lữ Nhị Nương.
Lữ Nhị Nương do dự một lúc rồi nói: “Phu quân, thật sự phải làm như vậy sao? Những gia tộc tu tiên kia cũng không dễ đối phó như vậy. Thiếp nghĩ là chúng ta nên quên chuyện này đi! Đừng ném mạng của mình đi.”
Trần Hổ lắc đầu, trịnh trọng nói: “Ta sắp 60 tuổi rồi. Đến 60 tuổi thì độ khó khi Trúc Cơ sẽ tăng cao. Nếu không liều mạng thì về sau sẽ không có cơ hội nữa. Từ ngày ta bắt đầu bước lên tiên đồ thì ta đã sớm không để ý tới sinh tử. Nếu ai sợ thì có thể rời khỏi, ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng ta có thể cam đoan, nếu như ta có thể Trúc Cơ thì ta sẽ lại trợ giúp các ngươi Trúc Cơ.”
Vì muốn sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, hắn đã làm tạp dịch ở Hải Sa Bang trong nhiều năm. Vì muốn kiếm công lao, hắn đã dùng số bạc mình tiết kiệm được hối lộ cho thân thích của đường chủ. Vì muốn có chỗ dựa trong tương lai, hắn đã thay đường chủ đỡ ba mũi tên. Vì muốn có địa vị nên mỗi lần tranh đoạt địa bàn, hắn đều xung phong đi đầu. Vì muốn kiếm tài nguyên tu luyện, hắn liều mạng đi săn giết yêu thú trong thâm sơn, nhiều lần chạy thoát khỏi miệng yêu thú.
Hắn có thể có được như ngày hôm nay, đều là nhờ vào sự cố gắng của chính bản thân mình.
Hiện tại, vì tiên đồ sau này, hắn muốn liều mạng một lần. Nếu thành công thì tiên đồ có lẽ có hi vọng còn nếu như thất bại thì thân tử đạo tiêu.
Nghe xong lời này, đám người Lữ Nhị Nương có chút do dự.
Trần Hổ làm thủ lĩnh nên uy tín của hắn trong lòng bọn họ rất cao nhưng bảo bọn hắn đi đánh cướp gia tộc tu tiên thì bọn hắn không có lá gan này. Thành công còn dễ nói, nếu như thất bại thì chỉ có con đường chết.
Bọn hắn còn chưa tu luyện tới Luyện Khí tầng chín nên tạm thời không thể sử dụng Tử Ngọc Linh Thủy.
“Ta đã dò la qua về năm gia tộc tu tiên, bọn hắn đều không phải là gia tộc tu tiên ở Ninh Châu, bọn hắn lần lượt đến từ Vân Châu, Giang Châu, Vũ Châu. Trong tay của ta có một bộ trận phù nhị giai , cộng thêm hai tấm phù triện nhị giai Bách Kiếm Phù trong tay Nhị Nương. Chỉ cần chúng ta lập kế hoạch hợp lý thì cơ hội chiến thắng của chúng ta cũng không nhỏ. Ngoại trừ Tử Ngọc Linh Thủy, tất cả những vật khác ta đều không cần. Tất cả đều thuộc về các ngươi.”
“Được, làm thì làm.”
“Tính thêm ta vào.”
Tiền tài động nhân tâm, trước mặt lợi ích to lớn thì bọn hắn cũng không cần phẩm hạnh.
“Có năm gia tộc tu tiên? Nên chọn gia tộc nào?”
Trần Hổ nắm chặt hai tay lại, đập mạnh xuống mặt bàn, nói: “Phải chọn quả hồng mềm để mà bóp, Lăng gia Vũ Châu. Lăng gia chỉ có hai người, mà chỗ tiếp giáp Ninh Châu và Vũ Châu là Hắc Phong Sơn mạch, nơi đây rất hoang vu. Đây là địa điểm phục kích tốt nhất cho nên chúng ta sẽ phục kích Lăng gia ở Hắc Phong Sơn mạch.”
Nói đến đây, sâu trong đôi mắt hắn hiện lên một tia hàn quang, tràn ngập sát khí.
······
Sau khi hội đấu giá kết thúc, vẫn còn rất nhiều tu sĩ ở lại Thiên Hà phường thị, mua bán tài nguyên tu luyện.
Vương Trường Sinh đi dạo quanh phường thị cùng với nhị tỷ và thất tỷ. Trong lúc đó hắn gặp được Lâm Ngọc Đình, Lâm Ngọc Đình đang đi mua linh khí cùng với một nữ tu sĩ, hai người rất thân mật.
Ba ngày sau, chúng tu sĩ mới lần lượt rời khỏi Thiên Hà phường thị.
Vì lý do an toàn nên năm gia tộc Vương gia, Lưu gia, Triệu gia, Trương gia và Tôn gia cùng nhau rời khỏi Thiên Hà phường thị.
Năm gia tộc tu tiên, sáu bảy chục tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ cùng đi với nhau. Tự nhiên là không có kẻ nào dám làm khó bọn hắn.
Sau khi ra khỏi phường thị, bọn hắn lấy ra linh khí phi hành, bay lên trời cao. Không lâu sau, bọn hắn biến mất ở chân trời.
······
Sâu trong Hắc Phong Sơn mạch, một phiến rừng rậm nào đó.
Trên mặt đất có rất nhiều hố lớn, trong hố đang bốc lên hơi nóng, mười mấy cây đại thụ bị chém làm đôi, vài cây đại thụ bị liệt diễm cuồn cuộn bao vây lại.
Có vài món vũ khí bị đứt gãy nằm rải rác trên mặt đất, có mấy cỗ thi thể nằm la liệt trên mặt đất. Trên người Trần Hổ và Lữ Nhị Nương được che phủ bởi một màn ánh sáng màu vàng ảm đạm. Đối diện với bọn họ là hai nam một nữ, dẫn đầu là một nam tử trung niên có ria mép, ăn mặc giống như thương nhân. Hai người còn lại theo thứ tự là một thanh niên mặc áo đỏ thân hình cao lớn và một thiếu phụ mặc váy màu lam.
Ngũ quan của tên thanh niên rất giống nam tử trung niên, trên tay cầm một chiếc quạt lông màu đỏ, mỗi lần quạt lại có vài hỏa cầu to bằng nắm tay bắn ra, đánh về phía đối diện.
Thiếu phụ mặc váy lam cầm một thanh ngọc thước màu lam, phóng ra một màn ánh sáng dày đặc màu lam, bao phủ ba người bọn họ.
Trần Hổ điều khiển hai thanh đoản kiếm màu vàng chiến đấu cùng hai thanh đoản kiếm màu xanh.
Hắn đổ mồ hôi đầm đìa, hiện tại hắn rất hối hận. Hắn vốn cho rằng bằng vào một bộ trận phù nhị giai cùng với vài tấm phù triện nhị giai thì có thể giết chết tu sĩ Trúc Cơ. Thế nhưng đối phương lại lấy ra một kiện pháp khí có uy lực rất lớn, rất nhanh đã phá hủy trận pháp của hắn, cũng giết chết mấy tên đồng bạn của hắn.
Trần Hổ biết mình không thể chạy thoát. Đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ có thực lực cường đại thì mưu kế của hắn chính là một trò cười.
Hắn nhìn Lữ Nhị Nương, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm, truyền âm nói: “Nhị Nương, ta sẽ yểm hộ cho nàng, nàng mau chạy đi.”
Một ngày vợ chồng bằng trăm ngày ân nghĩa. Tuy Lữ Nhị Nương tuổi già xuống sắc, thế nhưng nàng vẫn luôn âm thầm ủng hộ sau lưng hắn. Hắn có thể chết nhưng hắn không muốn thê tử đồng cam cộng khổ với hắn nhiều năm cũng chết ở đây.
Lữ Nhị Nương nghe vậy, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Không, thiếp không đi, muốn chết thì cùng chết.”
“Tốt. Một đôi uyên ương đang tuyệt vọng sao. Nếu ngươi đã muốn chết thì để ta tiễn ngươi lên đường trước!”
Nam tử trung niên lạnh lùng nói, hắn lấy ra một thanh đoản kiếm lập loè bạch quang rồi chém về phía Lữ Nhị Nương.
Pháp khí không phải là thứ mà Lữ Nhị Nương có thể ngăn cản. Không ngoài dự liệu, Lữ Nhị Nương hét thảm một tiếng, nàng bị đoản kiếm màu trắng chém bay đầu, thi thể không đầu ngã xuống mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
“Nhị Nương. Ta liều mạng với các ngươi.”
Trần Hổ cực kỳ bi thương, nhất thời quẫn trí muốn liều mạng với nam tử trung niên.
Vẻ mặt nam tử trung niên khinh thường, một tay bấm niệm pháp quyết, thay đổi phương hướng của thanh đoản kiếm màu trắng chém về phía Trần Hổ.
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng của nam tử bỗng nhiên vang lên: “Đạo hữu, chậm đã.”
Một luồng thanh quang từ trên trời giáng xuống, chặn thanh đoản kiếm màu trắng lại.
Thanh quang rõ ràng là một thanh liêm đao màu xanh dài hơn thước, xem linh khí cường đại đang tỏa ra từ thanh liêm đao, hiển nhiên đây là một pháp khí, phẩm chất còn tốt hơn so với thanh đoản kiếm màu trắng.
Một tiếng chim kêu quái dị vang lên, một con cự điêu màu xanh lớn gần trượng từ trên trời giáng xuống. Một thanh niên mặc nho sam màu xanh, khuôn mặt giống như thư sinh đang đứng trên lưng cự điêu màu xanh.
.
Bình luận truyện