Thần Châu Chiến Thần

Chương 6 : Hiểu Lầm

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 19:18 24-11-2025

.
Ào ào ào... Đêm, mưa xuân không hẹn mà đến, bóng đêm của thành phố Trung Kinh bị bao phủ bởi một màn mưa nhàn nhạt, khiến tòa cố đô có lịch sử ngàn năm này càng thêm thần bí mộng ảo. Tầng ba mươi bảy cao nhất của khách sạn Nhật Hào, Dương Nghị đứng trước cửa sổ sát đất lẳng lặng nhìn màn mưa. Điếu thuốc trong tay đã cháy gần hết, hắn mới hoàn hồn. Cúi đầu liếc nhìn, dập tàn thuốc vào gạt tàn, Dương Nghị cầm ra điện thoại gọi đi, "Thế nào rồi?" Từ đối diện truyền đến tiếng nói: "Vẫn đang điều tra, có manh mối bị cố ý xóa đi, ti chức đã điều động nhân thủ." "Được." Cúp điện thoại, Dương Nghị xoay người ngồi xuống ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần. Phòng không bật đèn, tối tăm đến mức không thấy rõ bóng người. Bỗng nhiên trong phòng có luồng khí chấn động, trong bóng tối một âm thanh vang lên: "Ba phút trước căn cứ số Chín gửi báo cáo tới, vẫn chưa ghép đôi thành công." Ầm ầm! Sấm mùa xuân vang lên tiếng đầu tiên! Sau ánh sáng bạc, tròng mắt lạnh như băng của Dương Nghị phản chiếu trên cửa sổ, nội tâm của hắn rất dày vò. Từ niềm vui sướng khi biết được mình có con gái, đến việc con gái mắc bệnh nan y, mà ở giữa đó chỉ là vài giờ ngắn ngủi, hắn phảng phất đã trải qua thiên đường và địa ngục. "Gan không phải nên ghép đôi rất tốt sao? Vì sao lại như vậy?" Trong mắt Dương Nghị có hàn quang. "Thể chất công chúa đặc thù, có phản ứng đào thải." Người trong bóng tối trả lời. Đang chờ hắn hỏi lại, trong bóng tối có người đi ra, chính là Ảnh Thứ đeo mặt nạ Quạ Đen. Hắn trầm giọng nói: "Vừa nhận được tin tức, có người… có người đã vào biệt thự Bảo Lệ dãy A7." Ánh mắt của Dương Nghị ngưng lại, trực tiếp đưa tay, Ảnh Thứ lập tức tháo xuống một thiết bị liên lạc từ trên lỗ tai. Dương Nghị trầm giọng nói: "Báo cáo." Trong thiết bị liên lạc truyền ra âm thanh: "Ảnh Tam, chấp hành nhiệm vụ bảo vệ nữ chủ nhân biệt thự Bảo Lệ dãy A7. Ba phút trước một nam nhân châu Á cao 1m70 lái chiếc Volvo 795 đã tới, hiện đã vào biệt thự." Dương Nghị hít sâu một hơi, tới vào thời gian này, lại còn là nam giới… Hắn không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng… Năm phút, mười phút, hai mươi phút… một giờ sau. Dương Nghị tiện tay ném thiết bị liên lạc cho Ảnh Thứ, thản nhiên nói: "Triệt tiêu bảo vệ bên kia đi." Ảnh Thứ có khuôn mặt không thấy rõ trong bóng tối gật đầu lùi lại, biến mất vào trong bóng tối. Mà vào lúc này, bên trong biệt thự dãy A7, Thẩm Tuyết đang nằm trên ghế sô pha ngủ say, có thể thấy trong tay nàng còn đang nắm một thanh dao phay. Trong nhà bếp, một thanh niên cao 1m70 bị băng dính dính chặt miệng, cả người bị trói chặt như một cái bánh chưng, hắn vặn vẹo như dòi bọ, nhưng thế nào cũng không giãy giụa ra được. Ánh mắt của hắn oán độc, tràn đầy hận ý, cuối cùng nhắm mắt lại không giãy giụa nữa. Thời gian, chậm rãi trôi qua trong mưa phùn, tiếng sấm ầm ầm vang vọng cả một đêm. Ngày hôm sau, thành phố Trung Kinh sau cơn mưa trời trong xanh, không khí tươi mát. Thế nhưng Ảnh Thứ tới báo cáo lại phát hiện Thần Vương có mắt quầng thâm rồi! Dương Nghị cảm nhận được sự tới của Ảnh Thứ, mở to đôi mắt có tơ máu: "Nói đi." Ảnh Thứ báo cáo: "Căn cứ số Chín truyền đến tin tức, bọn họ đã tìm thấy gan có thể ghép đôi rồi!" Dương Nghị đột nhiên đứng dậy, tin tức tốt này tới quá đúng lúc, quét sạch âm u đêm qua. Thế nhưng sau một khắc, hắn nghe Ảnh Thứ nói: "Là phu nhân." Dương Nghị nhíu mày lại, nhưng cũng không do dự gì, cầm lấy điện thoại, tìm số của Thẩm Tuyết rồi gọi đi. Điện thoại kết nối, giọng nói của Thẩm Tuyết hoàn toàn như trước đây thanh lãnh: "Ai?" "Là ta, chúng ta cần nói chuyện." Dương Nghị nói. "Được, ta đi tìm ngươi." Thẩm Tuyết rất thống khoái đáp ứng. "Quán cà phê tầng dưới khách sạn Nhật Hào." Dương Nghị nói ra địa điểm. Thẩm Tuyết dứt khoát cúp điện thoại. Dương Nghị nhìn điện thoại ngây người ba giây, đứng dậy ra cửa. Hai mươi phút sau, Dương Nghị nhìn thấy Thẩm Tuyết, điều khiến hắn nhíu mày là, đối phương lái chiếc Volvo tới. Thẩm Tuyết nhìn qua rất tiều tụy, tay trái nàng còn quấn loạn xạ băng gạc, tóc cũng chưa chải rửa. "Ngồi đi, ta muốn nói cho ngươi biết, Điềm Điềm…" Phanh! Không đợi Dương Nghị nói xong, tay Thẩm Tuyết đột nhiên "phanh" một tiếng đập mạnh lên trên bàn, nàng hai mắt đỏ ngầu nhìn Dương Nghị, giọng nói khàn khàn nói: "Điềm Điềm là mệnh của ta! Ngươi nhớ kỹ! Nếu như ngươi dám đối xử không tốt với Điềm Điềm, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Dương Nghị, ngươi nợ ta, ta có thể không quan tâm, bởi vì năm đó là ta thấp hèn, ta yêu ngươi, cho nên hết thảy mọi thứ ta làm đều không đáng đồng tình! Cũng không cần ai đáng thương! Nhưng nếu như…” Nói đến đây, giọng nói của Thẩm Tuyết đã run rẩy, nhưng nàng hít thật sâu một hơi, giọng điệu hòa hoãn, nói: "Điềm Điềm giao cho ngươi, hảo hảo bảo vệ nàng, đợi nàng khỏi bệnh rồi, lập tức rời khỏi Trung Kinh!” Nói xong nàng lấy ra một tấm thẻ đặt ở trước mặt Dương Nghị, thấp giọng nói: "Năm trăm vạn, hảo hảo đãi nàng." Mắt thấy Thẩm Tuyết đã đứng dậy, Dương Nghị lập tức nhíu mày, tay chợt lóe đã chế trụ cổ tay Thẩm Tuyết: "Ngươi có ý gì, ngươi không quản Điềm Điềm nữa sao? Ngươi chính là mẹ của nàng!" "Không cần ngươi quan tâm, mang tiền chữa khỏi Điềm Điềm." Thẩm Tuyết lạnh giọng nói, đồng thời muốn hất tay Dương Nghị ra. Dương Nghị không dám dùng sức, nhưng đó cũng không phải là Thẩm Tuyết có thể hất ra được, nhưng sau một khắc ánh mắt của hắn dừng lại trên người một thanh niên vừa đi vào quán cà phê, bởi vì người này giờ phút này đang nhìn Dương Nghị bằng ánh mắt âm lãnh. Nhiều năm trải qua máu và lửa, Dương Nghị liếc mắt một cái đã nhìn ra người này có sát ý với hắn. Mà Thẩm Tuyết sau khi nhìn thấy người này, càng là giống như xù lông, nàng dùng sức xô đẩy, cuối cùng rút tay ra, rồi sau đó một câu cũng không nói, trực tiếp đi đến chỗ người kia. Thanh niên kia nhìn chằm chằm Dương Nghị, rồi sau đó cùng Thẩm Tuyết rời đi. Dương Nghị nhíu mày, lời vừa rồi của Thẩm Tuyết, ý tứ rất rõ ràng, nàng không quản Điềm Điềm nữa! Cúi đầu nhìn thẻ ngân hàng lẳng lặng đặt trên bàn, ánh mắt của Dương Nghị lạnh lẽo xuống: "Đã như vậy, đừng trách ta!" Hắn vốn còn muốn cùng Thẩm Tuyết hảo hảo nói chuyện, dù sao đối phương là mẹ của Điềm Điềm, mà lại nhìn từ biểu hiện của Thẩm Tuyết ngày hôm qua, Thẩm Tuyết là yêu Điềm Điềm, vậy thì hiến tặng một bộ phận gan, nhất định cũng không có vấn đề. Nhưng hiện tại xem ra, sự tình hoàn toàn khác biệt với điều hắn nghĩ. Thẩm Tuyết lại muốn vứt bỏ Điềm Điềm! Mặc dù nói vứt bỏ là không đúng, dù sao Thẩm Tuyết đã cho Dương Nghị năm trăm vạn. Nhưng trong mắt Dương Nghị mà nói, đây chính là vứt bỏ! Dù cho Dương Nghị biết, trong đó nhất định là có sự tình gì đó xảy ra. Nhưng vứt bỏ, chính là vứt bỏ! Bất luận có lý do gì, hắn đều không thừa nhận. Vung tay để Ảnh Thứ đuổi theo chiếc Volvo kia, Dương Nghị lần nữa ngồi xuống, cầm lấy ly cà phê đã lạnh xuống, hắn uống một ngụm. Rất đắng, giống như tâm tình của hắn ở giờ khắc này. Tối hôm qua khi biết có nam nhân đi tìm Thẩm Tuyết, hắn mặc dù khó chịu, nhưng hắn không có lý do để oán trách. Dù sao cũng là hắn đã rời đi sáu năm. Nhưng ngày hôm nay, Thẩm Tuyết lại tuyệt tình như vậy, thì không nên. Mẹ của con gái hắn, không nên tuyệt tình như vậy! ... Két két! Chiếc Volvo dừng ở cổng bệnh viện, Thẩm Tuyết lạnh mặt đi vào bệnh viện, phía sau, thanh niên ánh mắt tham lam quét qua trên người Thẩm Tuyết, cũng theo đó đi vào bệnh viện. Nhưng vừa mới đi ra hai bước, Thẩm Tuyết phía trước đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Chu Vân, chuyện tối hôm qua xông vào nhà ta ta có thể coi như chưa từng xảy ra, bây giờ lập tức cút ngay cho ta! Nếu không đừng trách ta không khách khí!” Chu Vân nheo mắt lại, thản nhiên nói: "Đừng quên là ai đã cho ngươi tiền, ta hiện tại chỉ cần một cuộc điện thoại, tấm thẻ kia sẽ bị đóng băng, ngươi có tin hay không?” "Ngươi, vô sỉ!" Thẩm Tuyết cắn răng quát khẽ, tức đến mức tay đều đang run rẩy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang