Thần Châu Chiến Thần
Chương 25 : Quyết định của Thẩm Tuyết
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 19:44 24-11-2025
.
Trên tầng cao nhất khách sạn Bảo Lệ, Thẩm Tuyết ngây người nhìn chiếc điện thoại trong tay.
Vừa nãy, Thẩm Vụ vậy mà gọi điện thoại đến nói lão gia tử chuẩn bị cho nàng trở về gia tộc!
Giờ phút này, trong lòng Thẩm Tuyết nổi lên gợn sóng.
Thuở đó nàng là tiểu công chúa của Thẩm gia, bởi vì thiên phú cực mạnh của nàng trong thương nghiệp, giúp lão gia tử quản lý gia sản gia tộc đâu vào đấy, tất cả mọi người đều tin tưởng, không ngoài mười năm, gia tộc nhất định sẽ phát triển đến trình độ gia tộc nhất lưu.
Mặc dù lúc đó vì nàng nắm giữ đại quyền gia tộc, mà bị ghen ghét đố kị.
Nhưng có sự ủng hộ của lão gia tử, cùng sự ủng hộ của tộc lão gia tộc, Thẩm Tuyết có thể nói là muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, được cả gia tộc xem như bảo bối.
Nhưng nàng vào lúc đó lại lén lút kết hợp với Dương Nghị, sinh hạ Điềm Điềm, điều này đã chọc giận tất cả mọi người trong Thẩm gia.
Dưới sự xúi giục của người hữu tâm, cùng với việc nàng không chịu nhận sai, nàng đã bị xóa tên khỏi gia tộc, thậm chí còn bị giam lỏng, không cho phép nàng rời khỏi Trung Kinh.
Mặc dù Thẩm Tuyết có tính cách quật cường và tự cường, nhưng gia tộc là cội rễ của nàng, việc bị xóa tên khỏi gia tộc là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời nàng.
Mà bây giờ, nàng đã có hi vọng trở lại gia tộc.
Nhìn Thẩm Tuyết trầm mặc, Dương Nghị nhẹ nhàng ôm nàng, không quấy rầy.
Thẩm gia ra sao, hắn không quan tâm, nhưng hắn biết Thẩm Tuyết quan tâm, đó là nơi nàng lớn lên, giáo dục nàng nhận được từ nhỏ chính là trung thành với gia tộc, vinh quang của gia tộc lớn hơn tất cả.
Những điều này hắn đều biết.
Vì vậy hắn tôn trọng nàng, bất kể nàng chọn thế nào, hắn đều tôn trọng.
“Nghị ca, em……”
Thẩm Tuyết dịu dàng mở lời, nghiêng đầu nhìn Dương Nghị.
Dương Nghị cười, nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Tuyết một cái, gật đầu nói: “Bất kể em đưa ra quyết định gì, anh đều ủng hộ em, và, anh là hậu thuẫn của em, sẽ cùng em đối mặt.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tuyết dâng lên một đóa ráng hồng, nàng khẽ ừ một tiếng, rồi tựa vào lòng Dương Nghị, đem những khó khăn của Thẩm gia những năm qua, cùng tất cả tình hình hiện tại, đều kể cho Dương Nghị nghe.
Dương Nghị tuy rằng rất tức giận với hành vi của Thẩm gia khi muốn đẩy vợ hắn đi làm thiếp cho người khác, nhưng vì Thẩm Tuyết, hắn nguyện ý nhẫn nhịn, hắn nợ nàng quá nhiều, chỉ cần nàng vui vẻ, hắn làm gì cũng được.
Thẩm gia hiện tại có thể nói là sắp rớt khỏi hàng ngũ gia tộc nhị lưu, những ca ca tỷ tỷ của Thẩm Tuyết, thậm chí cả trưởng tôn đời kế tiếp Thẩm Ninh và những người khác, không nói là tất cả đều là bao cỏ, nhưng trên con đường kinh doanh gia tộc, đều là rác rưởi.
Những năm này không chỉ không giúp gia tộc phát triển hơn, mà còn gần như phá sản.
Hơn nữa Thẩm Tuyết còn biết đại ca hắn thậm chí còn lén lút bán tháo tài sản gia tộc, một số đất đai, thậm chí thiết bị của công ty, đều bị Thẩm Vụ bán đi để lấy tiền rồi.
Hơn một năm trước, Thẩm Tuyết lại được trọng dụng, đương nhiên, cũng chẳng có quyền lợi gì.
Nhưng dù vậy, Thẩm Tuyết vẫn giúp Thẩm gia đang bên bờ vực phá sản ổn định cục diện, nếu không phải lần này cần hợp tác với Chu gia, Thẩm Tuyết vẫn sẽ tiếp tục quản lý.
Cũng bởi vì vậy, Thẩm Tuyết vừa rời đi, nghe nói rất nhiều cổ đông trong tài sản của Thẩm gia lại gây sự với gia tộc.
Những cổ đông này nói thật, thật sự là đã nhìn rõ, Thẩm gia như mặt trời sắp lặn rồi.
Bây giờ nếu lại có tin đồn bất lợi cho Thẩm gia, những cổ đông kia có lẽ sẽ đồng loạt bán tháo cổ phần, đến lúc đó, thì thật sự không còn đường xoay sở nữa rồi.
Thẩm gia thậm chí có thể dính vào kiện cáo, cuối cùng sau khi phá sản thanh toán, không nói là tập thể đi ăn xin, thì cũng phải thuê phòng ở, ăn cám nuốt rau rồi.
Nghe xong Thẩm Tuyết kể lại, Dương Nghị cười nói: “Em muốn trở về, vậy anh sẽ đi cùng em, còn có Điềm Điềm nữa, lần này chúng ta một nhà quang minh chính đại ra mặt!”
Thẩm Tuyết dường như nghĩ đến cảnh một nhà ba người cùng ra ngoài, trên mặt nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào, đồng thời vành mắt cũng lần nữa phiếm hồng, đó chính là cảnh tượng mà trước kia nàng hằng mơ ước!
Dương Nghị thấy nàng lại rơi lệ, hai tay ôm chặt nàng hơn một chút, nói: “Yên tâm đi, lão gia tử nhà em anh đã gặp qua rồi, anh sẽ khiến ông ta thừa nhận chúng ta, có được sự chúc phúc của người nhà, em sẽ càng vui vẻ.”
“Nghị ca!”
Thẩm Tuyết xoay người kích động khẽ gọi một tiếng, rồi chủ động hôn lên.
……
Trên đường Đông Cán đạo ra khỏi thành, trong một chiếc xe việt dã, một nhà ba người Dương Nghị ngồi ở ghế sau, Điềm Điềm vui vẻ nũng nịu trong lòng ba, bị ba và mẹ chọc cười khanh khách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.
“Ba mẹ, chúng ta đi ra ngoài chơi sao?” Điềm Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi như một tiểu đại nhân.
Dương Nghị cười hôn lên gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn mập mạp của tiểu la lỵ, nói: “Ừm, ra ngoài chơi, đi nhà ông ngoại con chơi.”
Ai ngờ Điềm Điềm nghe vậy liền méo xệch cái đầu nhỏ, mặt đầy vẻ mờ mịt.
Dương Nghị cười nói: “Làm sao vậy?”
Điềm Điềm nói: “Ông ngoại là ai ạ?”
Nụ cười trên mặt Dương Nghị cứng lại, Thẩm Tuyết bên cạnh cũng mím môi vành mắt hơi đỏ, nàng tự hỏi mình không phải là người hay khóc, nhưng những chuyện phát sinh gần đây, khiến nàng tâm lực giao tụy, thêm vào Dương Nghị đã trở về bên cạnh nàng, khiến trái tim vốn kiên cường của nàng, cũng có chút lung lay rồi.
Dương Nghị nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay nàng, sau đó nhìn Điềm Điềm cười nói: “Đợi một lát Điềm Điềm liền biết rồi!”
“Ừm.” Điềm Điềm ngoan ngoãn gật gật cái đầu nhỏ.
Nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của Điềm Điềm, Dương Nghị trong lòng thở dài.
Điềm Điềm đã lớn như vậy rồi, vậy mà đều không biết sự tồn tại của ông ngoại, không cần nghĩ hắn cũng đã đoán được Thẩm Tuyết và Điềm Điềm trước kia đã sống những ngày tháng như thế nào ở Thẩm gia.
Hắn sớm biết Thẩm Tuyết sống khổ sở, nhưng lần lượt cảm nhận sâu sắc hơn, hắn càng cảm thấy áy náy.
Nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng, không nhịn được ôm Thẩm Tuyết vào lòng.
Bất quá Dương Nghị lại không phải người hay tự oán tự ngả, hắn hít một hơi thật sâu, lần này đến Thẩm gia, chẳng phải là vì giải quyết chuyện này sao!
Thẩm Tuyết được Dương Nghị ôm trong lòng, cũng hiểu Dương Nghị lại đang cảm thấy áy náy, nàng cười lắc đầu, nói: “Không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi, sau này chúng ta người một nhà vĩnh viễn ở chung một chỗ!”
Dương Nghị cười gật đầu.
Mà Thẩm Tuyết bỗng chuyển lời, nói: “Nghị ca, để chiến hữu của anh trả phòng khách sạn đi, chúng ta không cần thiết phải ở một nơi tốt như vậy.”
Dương Nghị sững sờ, hắn không ngờ lời nói tùy tiện của mình, vậy mà lại khiến Thẩm Tuyết phiền lòng.
Nhưng không thể không nói, tầng cao nhất của khách sạn Bảo Lệ, đó thật sự không phải ai muốn ở là có thể ở.
Căn hộ Tổng thống trên tầng cao nhất khách sạn Bảo Lệ, tiêu chuẩn tối thiểu để vào ở cũng là gia tộc nhất lưu, hơn nữa còn chỉ có thể đặt trước.
Không phải đại nhân vật, nghĩ cùng đừng nghĩ.
Vấn đề là hiện tại Dương Nghị không thể để lộ thân phận Thần Vương của mình, không chỉ bởi vì sự tồn tại của kẻ địch.
Còn bởi vì thời gian dành cho hắn không còn nhiều, hai năm, hắn còn hai năm nữa.
Đợi hai năm nữa, hắn còn phải trở lại chiến trường.
Nếu bây giờ nói cho Thẩm Tuyết, thì có thể tưởng tượng được tâm trạng của Thẩm Tuyết sẽ thế nào, lo lắng chắc chắn có, có lẽ còn sẽ lại hiểu lầm hắn lại muốn vứt bỏ hai mẹ con nàng.
“Ờ, thật ra khách sạn đó là của gia đình chiến hữu anh, cho nên ở trên tầng cao nhất là không tốn tiền đâu.” Dương Nghị cười nói với Thẩm Tuyết.
Ảnh Nhất đang lái xe khóe miệng giật một cái, chẳng phải là không tốn tiền sao, khách sạn Bảo Lệ đều là của ngài, dám hỏi ngài đòi tiền, thật sự là không muốn sống nữa rồi!
.
Bình luận truyện