Thần Cấp Kiểm Lậu Vương

Chương 469 : Thu mua số lượng lớn bình hoa cổ giá thấp

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 10:58 09-11-2025

.
Diệp Nguyên trong chốc lát đã tìm được sáu bình hoa cổ, giá cả lần lượt từ một ngàn đến một vạn tệ đều có. Vương Hải Lâm và Vu Thụ Phong đi theo phía sau trả tiền, Lam Truy và Lữ Tùng cầm bao vải đựng bình hoa cổ. Mấy người bọn họ đều đeo khẩu trang vải bông thật dày, còn quàng khăn quàng cổ và đội mũ vải bông, không ai có thể nhìn thấy ngoại mạo của bọn họ. Cứ như vậy, bọn họ lại tiếp tục đi dạo về phía trước, Diệp Nguyên dùng tốc độ như thần, vô cùng thành thạo sử dụng Cổ Kim Giám Bảo để giám định! Rất nhanh, đã đi dạo xong chợ đồ cổ, thu mua hết tất cả bình hoa cổ có thể mua được. Dẫn đến Cổ Kim Giám Bảo nợ nần đạt đến hơn bảy trăm vạn tệ. Nhưng là, hết thảy đều rất đáng giá, bởi vì bọn họ thu hoạch khá phong phú, rồi mới vui vẻ trở lại tiệm. Vu Thụ Phong nhìn sổ sách kế toán nói: "Hôm nay chúng ta tổng cộng thu mua hai trăm mười bình hoa cổ, tổng cộng tốn chín mươi tám vạn tệ, những đồ cổ này đều là hàng trung đẳng và cấp thấp, bởi vậy lợi nhuận nên không cao, tạm tính lợi nhuận ròng nên ở khoảng năm mươi vạn tệ." Vương Hải Lâm nói: "Những bình hoa cổ này nếu như cất giữ mười năm tám năm thì nên có thể tăng lên gấp mười lần giá cả. Nếu như không thể bán ra ngoài thì chúng ta dứt khoát cứ cất giữ đi, đợi mười mấy năm về sau sẽ càng đáng giá hơn." Diệp Tiểu Nhã chớp chớp mắt to nói: "Có thể kiếm năm mươi vạn sao? Nếu là ba mươi phần trăm/30% thì đó chính là mười lăm vạn. Đại ca của ta có thể kiếm mười lăm vạn!" "Tiểu nha đầu số học không tệ a! Lần này kiếm được không coi là nhiều, nhưng là thật sự là lần đầu giao chiến giành thắng lợi của công ty hữu hạn Cổ Đổng Lai Tài Lai Phúc của chúng ta, là chuyện tốt, đều nhờ vào nỗ lực của chúng ta a." Diệp Nguyên nói: "Đáng tiếc, hôm nay không nhìn thấy đồ cổ cao cấp nào." Lam Truy nói: "Bình hoa cổ cao cấp, người bình thường mua rồi thì sẽ không bán." Những bình hoa cổ Hồ Hữu Tân cất giữ cũng đều lấy trung cấp và cấp thấp làm chủ yếu, còn pha lẫn một nhóm lớn hàng giả, bởi vì Hồ Hữu Tân vẫn có thể chịu đựng được. Vương Hải Lâm nói: "Chúng ta nửa ngày thời gian đã thu mua nhiều đồ cổ như vậy, lát nữa tiếp tục đi một vòng, ngươi nói chúng ta có muốn đến Tập Mỹ Cư cũng đi một vòng không? Cho dù là đồ cổ trung cấp và cấp thấp, cũng là có tiền kiếm được a." Vu Thụ Phong nói: "Vừa rồi những bình hoa cổ chúng ta thu mua, có không ít là do người của Hồ Hữu Tân bán, hắn ta cũng đang lặng lẽ bán tháo bình hoa cổ, còn tưởng thần không biết quỷ không hay chứ." Bình hoa cổ của các thương gia ven đường có hàng giả, bình hoa cổ của Hồ Hữu Tân cũng có hàng giả (mà) Diệp Nguyên không thu mua, sau khi Diệp Nguyên không thu mua (hàng giả), người của Hồ Hữu Tân mới mang đến một nhóm đồ cổ cấp thấp. Những bình hoa cổ bọn họ nhận được có hơn phân nửa là hàng do Hồ Hữu Tân tàng trữ. "Trên tay Hồ Hữu Tân nên vẫn còn hàng tồn kho, lát nữa chúng ta lại đi xem mấy điểm bán hàng của Hồ Hữu Tân gần đó, tranh thủ thu mua hết bình hoa cổ của hắn ta!" Hồ Hữu Tân đang gấp rút rút tiền mặt, chính mình đang gấp rút nhập hàng, theo như nhu cầu mỗi bên. Những hàng giả kia của hắn ta chúng ta một cái cũng không cần. Cho dù là đồ cổ cấp thấp, cũng phải tốt hơn nhiều so với hàng giả. Có được một nhóm lớn bình hoa cổ như vậy, thì không cần lo lắng trong tiệm không có hàng để bán nữa. Nhưng là, Diệp Nguyên không muốn trong một đoạn thời gian gần đây đặt bình hoa cổ bán ở tiệm của mình, như vậy dễ dàng gây nghi ngờ. Dù sao thì bọn họ là người khiến Hồ Hữu Tân thất bại, lại từ đó kiếm được số tiền lớn. Một khi bị Hồ Hữu Tân biết mình thu mua bình hoa cổ giá thấp của bọn họ để bán trong tiệm, sẽ có hiềm nghi tản tin tức giả. Vẫn là phải đợi một chút, đợi đến khi cơn sóng gió này qua đi rồi nói sau. Khi Diệp Nguyên bọn họ thu mua bình hoa cổ, cảm thấy không quá đúng. Bởi vì buổi sáng hai tiếng đồng hồ bọn họ thu mua hơn hai trăm bình hoa cổ, nhưng là vừa rồi đi dạo đã sắp một tiếng đồng hồ rồi chỉ thu được hơn ba mươi cái, thu mua ít hơn hơn một trăm cái! Đây là chuyện gì thế này? Diệp Nguyên cho rằng khẳng định cũng có người giống mình thừa cơ thu mua bình hoa cổ giá thấp. "Xem ra có người thông minh đã nhìn ra sách lược của chúng ta, thừa cơ thu mua bình hoa cổ giá thấp nhỉ." "Chúng ta thu được quá nhiều bình hoa cổ rồi, như vậy sẽ khiến Hồ Hữu Tân nhận ra chứ? Cho nên mới không tiếp tục bán tháo bình hoa cổ?" Vương Hải Lâm nói lớn: "Đồ cổ ở đây hết rồi, chúng ta dứt khoát mấy ngày nữa đến Tập Mỹ Cư của Vương Đức Thiện đi. Mấy ngày nữa cũng chính là tiệc sinh nhật của hắn ta rồi. Chúng ta đi chơi một chuyến, mới thu mua chút bình hoa cổ." Lữ Tùng lắc đầu nói: "Không cần đi, đi rồi cũng vô dụng." "Vì sao chứ?" "Ta cùng Tom vừa mới gọi điện thoại rồi, hắn ta nói hắn ta không chống đỡ được rồi." Một ngàn tám trăm tệ một bình hoa cổ chảy ngược là một tin tức quá lớn rồi. Truyền thông địa phương mỗi ngày đang theo dõi phỏng vấn. Có truyền thông còn dự định theo dõi hành trình. Không có hành trình theo dõi cái gì chứ? Mà lại, một số chuyên gia địa phương không công nhận Tom đem bình hoa cổ chảy ngược về nơi sản xuất ban đầu. Đều đang ở trạng thái quan sát. Tom không chống đỡ được rồi, khẳng định sẽ tuyên bố giao dịch lần này thất bại. Tom một khi tuyên bố giao dịch thất bại, Hồ Hữu Tân các ngươi sẽ phát giác bị lừa rồi. Vương Hải Lâm bực bội nói: "Tom có thể hay không qua một đoạn thời gian rồi tuyên bố?" "Hắn ta ở nước ngoài xem như là chuyên gia cố định, không thể vì giúp chúng ta nói dối mà mất đi tín nhiệm cá nhân." "Vậy phía phố đồ cổ Tập Mỹ Cư thì sao?" "Cái này thì không cần phải để ý đến rồi, ta đã cho người lặng lẽ cất giữ hàng ở Tập Mỹ Cư rồi." Lữ Tùng tiếp tục mở miệng: "Còn có một tin tức xấu." "Nhanh nói đi, ta đều sắp không nhịn nổi rồi." "Vậy các ngươi trước tiên hãy chuẩn bị tư tưởng đi!" Vương Hải Lâm nói: "Có chuyện gì còn cần chúng ta chuẩn bị tư tưởng chứ?" "Cứ nói như vậy đi, hôm nay thắng trận chiến không tiếng súng này, cũng không nên quá vui mừng." Lữ Tùng nói: "Lần này giá bình hoa giảm giá, người chịu thiệt hại nghiêm trọng nhất chính là Vương Đức Thiện." "Với hắn ta có quan hệ gì chứ?" Diệp Nguyên rất hiếu kì. "Ta nghe được một tin đồn, bình hoa cổ Vương Đức Thiện cất giữ nhiều hơn Hồ Hữu Tân rất nhiều, bởi vậy sau khi bán rẻ thì số tiền lỗ cũng không ít." Vương Đức Thiện là một người thông minh, người khác không biết Tom là người như thế nào, hắn ta biết chứ. Bởi vậy sau khi trở về lập tức bắt đầu bán tháo bình hoa cổ tích trữ. Vương Đức Thiện so với Hồ Hữu Tân, đây chính là lợi hại hơn nhiều, thủ đoạn độc ác, mà lại không lưu tình chút nào. Vạn nhất biết được là ai giở trò quỷ, hắn ta khẳng định sẽ không tha. Vương Hải Lâm hơi sợ nói: "Chúng ta lần này có phải là đụng phải Diêm Vương sống rồi không? Nếu không chúng ta dứt khoát rút khỏi giới này đi, không nên tiếp tục lăn lộn trong này nữa." Diệp Nguyên nói: "Chợ đồ cổ thành phố Tam Hòa cách phố đồ cổ Tập Mỹ Cư không xa, giá cả ở đây tăng lên rồi, giá đồ cổ của Tập Mỹ Cư khẳng định sẽ tăng theo. Nếu như Vương Đức Thiện cũng đang bán tháo bình hoa cổ, chỉ có thể nói rõ một chuyện: Vương Đức Thiện cũng đã tham gia vào sự việc thổi giá bình hoa cổ lần này." Diệp Nguyên âm thầm quyết định hai ngày nữa sẽ đi Gia Châu, thứ nhất là bán những đồ cổ cao cấp kia đi, thứ hai là xem xem có đồ cổ nào thích hợp thì lại mua thêm một chút. Vương Đức Thiện là người không thể đắc tội, Diệp Nguyên đã từng chứng kiến sự tâm ngoan thủ lạt của hắn ta và thủ hạ của hắn ta. Ngoài ra, công ty hữu hạn Cổ Đổng Lai Tài Lai Phúc của chúng ta nhanh chóng hủy bỏ đi! Chúng ta phải một lần nữa đổi một tên công ty khác. Vương Hải Lâm nói: "Ngươi nói đúng, chúng ta lại đổi một tên công ty khác. Đáng tiếc ta đã đạt được cái tên công ty cát lợi này a." "Không sao, chúng ta lại nghĩ một cái tên văn nhã một chút đi!" Sau khi Hồ Hữu Tân thổi giá bình hoa thất bại, có thể tiếp tục thổi giá bất động sản và đất đai của hắn ta. Vương Đức Thiện thì không được rồi, hắn ta một mực là đối tượng được người xung quanh nịnh hót, tâm ngoan thủ lạt là có tiếng. Diệp Nguyên có chút nhát gan: "Phía Tom sẽ không để lộ phong thanh chứ?" Lữ Tùng nói: "Cái này ngươi cứ yên tâm vạn phần đi, người hắn ta sẽ không nói bậy đâu, phải biết rằng dưới tình hình nói bậy đối với hắn ta cũng là bất lợi." Diệp Nguyên nói: "Vậy là tốt rồi, chỉ cần chúng ta ai cũng không nói, chúng ta chính là an toàn." Lữ Tùng gãi đầu nói: "Vấn đề là chúng ta rất nhanh sẽ đến tiệc sinh nhật của Vương Đức Thiện, nếu như đến đó về sau bị hắn ta tra ra chân tướng sự việc, chúng ta coi như chịu không nổi rồi." Vương Hải Lâm nghe xong kìm lòng không đặng toàn thân run một cái: "Vậy ta sẽ không đi Gia Châu nữa, các ngươi muốn đi thì đi thôi, ta không đi nữa." Làm gì chứ đem mình ném vào hố lửa chứ? Không đi không phải là được rồi sao! Lữ Tùng cười híp mắt hỏi Diệp Nguyên: "Ngươi có đi hay không?" Diệp Nguyên kiên định gật đầu: "Ta khẳng định phải đi chứ." "Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Chúng ta đây chính là người đã chọc tổ ong vò vẽ, Vương Đức Thiện là người bị ong vò vẽ đốt, hắn ta khẳng định đang tra tìm chân tướng rồi. Ngươi còn kiên trì đi tìm chết sao?" "Vương Đức Thiện đích thân mời ta qua đó, ta nếu không đi mới khiến hắn ta sinh nghi." "Ngươi nói đúng. Vương Đức Thiện là người tinh minh như vậy, trước mặt hắn ta cũng phải cẩn thận một chút. Thế này đi, ta không thể để ngươi một mình đi mạo hiểm, ta đi chung với ngươi đi."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang