Thần Cấp Kiểm Lậu Vương

Chương 2 : Thử Tài Nhỏ

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 22:26 07-11-2025

.
Giấc ngủ này quá mỹ mãn, Diệp Nguyên hiếm khi được tự nhiên tỉnh giấc một lần. Đơn giản thu dọn một chút, hắn từ trong cái gối cũ nát móc ra hai trăm đồng. Đây là số tiền hắn chuẩn bị giao tiền thuê nhà, cũng là tất cả gia sản duy nhất của hắn. Có được hai trăm đồng này, nhờ vào năng lực đặc thù của hắn, nhất định có thể nhặt lậu. Đến chợ đồ cổ, hắn lần đầu tiên cảm thấy đi đường cũng nhẹ bổng. Để tránh cho những phiền phức không cần thiết, hắn tăng tốc bước chân, đi đến khu Tây của chợ đồ cổ. Hắn đi đến trước một quầy hàng, tiện tay cầm lên một cái chén nhỏ màu trắng. "Chén bạch ngọc, hàng nhái hiện đại, chất lượng bình thường, giá trị: 3 tệ." "Chén con gà trống, hàng nhái hiện đại, chất lượng thiếu sót, giá trị 2 tệ." Liên tiếp hơn mười lần, đại bộ phận đồ vật trên quầy hàng này gần như đều là hàng nhái, không có giá trị gì. Đương nhiên, toàn bộ chợ đồ cổ trên cơ bản đều là tình huống như vậy. "Giá bút, tác phẩm điêu khắc của Từ đại sư thời hiện đại, chất lượng ưu lương, giá trị 1000 tệ." Diệp Nguyên hơi sững sờ, không ngờ cái giá bút tầm thường này lại có giá trị một nghìn đồng. Từ đại sư này là ai hắn không biết, vả lại giá của giá bút là một nghìn đồng thật ra cũng không đắt. Nhưng mấu chốt là chất lượng ưu lương, điều này có nghĩa là giá bút của Từ đại sư sau này có không nhỏ không gian tăng giá trị. "Ông chủ, giá bút này bán thế nào?" "Năm trăm đồng!" Ông chủ quơ quơ năm ngón tay. Diệp Nguyên lắc đầu, đứng dậy muốn đi, năm trăm đồng tuy không quá đắt, nhưng toàn bộ gia sản của hắn cũng chỉ có hai trăm đồng. Chủ quầy hàng nhìn thấy Diệp Nguyên muốn đi, hơi sững sờ. "Tiểu ca, nếu không ngươi ra giá đi, đây là việc kinh doanh khai trương của ta." Diệp Nguyên không để ý đến chủ quầy, nâng bước chân lên muốn đi. Ai ngờ chủ quầy hàng lập tức chắn trước mặt hắn, sắc mặt có chút khó coi. "Tiểu tử, sáng sớm ngươi không phải đến để trêu chọc ta đấy chứ?" Quy củ? Diệp Nguyên lập tức sửng sốt. Quy củ gì? Việc mua bán không thành, không phải là chuyện rất bình thường sao? Ngay khi trong lòng hắn nghi hoặc, bên cạnh truyền đến một âm thanh âm dương quái khí. "Ha ha, thì ra chỉ là một thanh niên non nớt cái gì cũng không hiểu!" Diệp Nguyên lông mày hơi nhíu, chỉ thấy một thanh niên tướng mạo hèn mọn, đang một mặt khinh thường nhìn hắn. "Ngươi là ai? Hình như chúng ta không quen biết nhau phải không?" "Ta là ai không trọng yếu, điều trọng yếu là ngươi nhanh chóng nói xin lỗi ông chủ người ta đi." Thanh niên xấu xí một mặt khinh thường, khinh bỉ mà nhìn hắn nói. Điều này khiến trong lòng Diệp Nguyên càng thêm nghi hoặc. Chính mình cũng đâu có làm gì, tại sao phải nói xin lỗi? "Ông chủ, ta nghĩ chúng ta có phải hay không có hiểu lầm gì?" "Ta quản ngươi có đúng hay không vừa tới đây, hôm nay nếu không cho một lời giải thích, ngươi đừng nghĩ mà đi!" Chủ quầy hàng xắn tay áo lên, hung tợn mà nói. Lúc này, một bà thím có chút không nhìn nổi, nói với Diệp Nguyên: "Tiểu tử, chợ đồ cổ phiên sáng có một quy củ." "Ông chủ khai trương làm ăn, việc buôn bán đầu tiên đều cầu mong một sự may mắn." "Ví dụ như để chính ngươi ra giá, dù là ngươi tùy tiện ra giá nào cũng được." "Thật sự không thương lượng được thì chẳng qua không mua, nhưng ngươi không thể không nói hai lời liền đi! Như vậy sẽ mang đến vận rủi cho ông chủ." Diệp Nguyên nghe thấy lời này, rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện gì. Không ngờ tới chợ đồ cổ còn có quy củ ẩn giấu như vậy. Tuy nhiên hắn cũng là một người biết tiến thoái, nhìn chủ quầy hàng nói: "Ông chủ, thật có lỗi, lần đầu tiên ta đến đây, cũng không biết quy củ này." "Ngươi đã muốn ta ra giá, ta chỉ có thể cho ngươi năm mươi đồng, nhiều hơn nữa ta cũng không mua nổi." Hắn nói là sự thật, đồng thời cũng là cho ông chủ một đường lui. Ông chủ nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều, gật đầu nói: "Thôi đi, xem ở ngươi là lần đầu tiên đến đây, ta cũng không so đo với ngươi nữa!" "Giá bút này năm mươi đồng ngươi cầm đi đi! Cứ coi như khai trương cầu may mắn!" Dù sao cũng là người làm ăn, không ai muốn chân chính tự mình tìm phiền phức. Diệp Nguyên hơi sững sờ, hiển nhiên là không ngờ tới ông chủ này lại đồng ý dễ dàng như vậy. Chờ đến khi hắn phản ứng lại, chủ quầy hàng đã đưa giá bút vào trong tay hắn. Vãi chưởng! Một đồ vật có giá trị một nghìn đồng, chủ quầy hàng lại cố tình nhét năm mươi đồng cho chính mình! Cái này, đậu má lập tức tăng gấp hai mươi lần! Nhưng trong mắt mọi người, Diệp Nguyên chỉ là mua một món đồ trang trí nhỏ trị giá vài đồng. "Đúng là thằng ngu! Mấy đồng rác rưởi lại tốn năm mươi đồng!" Ngay khi Diệp Nguyên chuẩn bị rời đi, bên tai lại lần nữa truyền đến giọng nói của thanh niên xấu xí kia. Diệp Nguyên dừng bước chân, nhàn nhạt liếc qua đối phương một cái, tiếp tục đi đến quầy hàng khác. Loại người này vừa nhìn cũng không phải là người tốt gì, hắn cũng lười để ý. Có kiếm được tiền hay không chính mình trong lòng rõ ràng, có bài học đi trước của Báo Gia, âm thầm phát tài mới là đạo lí quyết định. Sản phẩm của Vạn Vật Giám Bảo, há có thể có đạo lý sai lầm? Đang đi, hắn liền thấy một người khiến hắn ghê tởm hồi lâu. Chỉ thấy Báo Gia mang theo hai tên thủ hạ của hắn đang nhàn nhã đi dạo. Nhìn kiểu này, hẳn là đang tìm kiếm những người yếu đuối dễ bắt nạt để hạ thủ. "Nhẫn! Ta nhất định phải nhẫn! Tạm thời còn chưa có năng lực đó để xung đột chính diện với hắn!" Nhưng ngay khi đó, âm thanh âm dương quái khí kia lại lần nữa truyền đến. "Ôi! Đây không phải Báo Gia sao? Gần đây khỏe không?" Người nói chuyện chính là thanh niên xấu xí kia. Hắn tên là Vương Nhị Cẩu, thường xuyên lăn lộn trong giới đồ cổ. Báo Gia không để ý đến Vương Nhị Cẩu, loại người này hắn còn không để vào mắt. Nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người Diệp Nguyên, trên mặt lập tức lộ ra một tia nụ cười không có ý tốt. "Ha ha, tiểu tử, không ngờ tới chúng ta còn thật có duyên nha!" Hôm qua, hắn lừa Diệp Nguyên bảy trăm đồng, cảm giác moi tiền như vậy thật sự là quá sảng khoái. Diệp Nguyên đè nén phẫn nộ trong lòng, xoay người muốn rời đi. Nhưng lại bị một đại hán bên cạnh Báo Gia chặn mất đường đi. "Tiểu tử, Báo Gia đang nói chuyện cùng ngươi, điếc rồi sao?" "Thôi đi! Dù sao tiểu tử này cũng là con cừu lão tử nuôi nhốt." Báo Gia trừng mắt liếc thủ hạ của mình một cái, lại nhìn Diệp Nguyên nói: "Tiểu tử, làm chân chạy thật tốt, kiếm thêm chút tiền hiểu không?!" Diệp Nguyên khóe miệng co giật một chút, đậu má thật muốn một quyền đánh vào trên mặt hắn. Đậu má đây chính là một hấp huyết quỷ ăn người không nhả xương! "E rằng phải làm ngươi thất vọng rồi, ta không phải đến làm chân chạy, mà là đến tìm bảo vật!" Báo Gia hơi sững sờ, ngay sau đó cười to lên, trong mắt tràn đầy sự khinh thường. "Tìm bảo vật? Ha ha ha ha! Tiểu tử ngươi không phải hôm qua bị thủ hạ ta đánh ngu rồi hả?" "Ngu ngốc, mong muốn hão huyền đi tìm bảo vật nhặt lậu, ngươi cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem chính mình là cái thứ gì." Những người xung quanh nhìn thấy một màn này, cũng đều phụ họa mà cười lên. Thậm chí còn chỉ trỏ Diệp Nguyên, nói đủ mọi lời khó nghe. Diệp Nguyên thấy vậy, cắn răng, cuối cùng vẫn không nói chuyện. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã học được cách nhẫn nhịn. Chí ít hiện tại, hắn còn chưa có năng lực đó để xung đột chính diện với Báo Gia. Liếc mắt nhìn bộ mặt xấu xí của mấy người kia, hắn trong lòng âm thầm phát thệ. Nhất định phải càng nhanh càng tốt kiếm tiền, trở nên mạnh mẽ! Rồi lại đến vả mặt bọn chúng. Mang theo ý nghĩ như vậy, hắn rất nhanh lại đến trước một quầy hàng. Trên quầy hàng lâm lang mãn mục, có không ít các loại đồ vật nhỏ. Diệp Nguyên vươn tay từng cái một kiểm tra một lượt, rất nhanh đã nhìn thấu triệt giá trị của những thứ này. Có giá trị nhất là một bức thư họa thời kỳ Dân Quốc, giá trị vậy mà cao đến năm vạn đồng. Tiếp theo là một chén con gà trống, sản xuất vào cuối thời Dân Quốc, giá trị của nó cũng đạt tới một vạn năm nghìn đồng. Cuối cùng là một mặt dây chuyền tầm thường, chất liệu ngọc thạch, khai quật từ cuối thời Thanh triều, giá trị của nó một vạn đồng. Còn như những đồ vật khác, đều chỉ là những sản phẩm mô phỏng chân thật, giá từ vài đồng đến vài trăm đồng. "Ông chủ, bức thư họa này bán thế nào?" Diệp Nguyên chỉ chỉ vào bức thư họa thời kỳ Dân Quốc, nhìn ông chủ hỏi. "Hắc! Tiểu tử thật tinh mắt! Đây chính là tác phẩm của Thân đại sư, họa sĩ vĩ đại thời Dân Quốc, có giá trị sưu tầm rất cao!" "Nếu ngươi thật lòng muốn mua, mười vạn đồng ta đành nhịn đau cắt bỏ tình yêu này!" Ông chủ nói một cách nghiêm túc, như thể thật sự rất không nỡ. Diệp Nguyên khóe miệng co giật một chút, nếu không có thông tin của Cổ Kim Giám Bảo bày ra ở đó, khả năng cao hắn thật sự đã bị doạ dẫm rồi. Nhưng, hắn dám thét giá trên trời, hẳn là cũng biết giá trị của bức họa này. Đối với tình huống này, muốn chiếm tiện nghi nhặt lậu, hoàn toàn không có hy vọng. Tình huống chén con gà trống trên cơ bản cũng vậy, Diệp Nguyên cũng không nản lòng, cũng không lại đi hỏi thăm mặt dây chuyền kia, mặt méo xệch nói: "Ông chủ, ta thật sự là không có nhiều tiền như vậy, chỉ muốn mua chút món đồ chơi rẻ tiền, ông xem..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang