Thái Cổ Thần Tôn

Chương 30 : Dây Hồ Lô

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 16:11 10-11-2025

.
“Bản nguyên chi lực của Ma Tôn kia, vậy mà một mực đang phá hoại thân thể của ta!” Diệp Phong cuối cùng cũng phát hiện nguyên nhân, ánh mắt có một tia kinh nộ. Bản nguyên của Ma Tôn kia quá mạnh mẽ, Thanh Đồng Chiến Thể cũng không cách nào trục xuất ma khí bản nguyên của Ma Tôn trong vết nứt thân thể kia. Trong ngày này, Diệp Phong tìm thấy tộc trưởng Bách Lý Khê, nói ra dự định mình muốn rời đi thôn lạc. Bởi vì linh dược trong thôn lạc thiếu hụt, Diệp Phong muốn thâm nhập vào Đại Hoang, tìm kiếm linh dược đặc thù, khôi phục thương tích thân thể của mình. Bách Lý Khê trầm mặc một lát, ngay sau đó nói: “Hài tử, nơi này chính là sâu trong Đại Hoang, núi non trùng điệp, thâm sơn vạn hác, có rất nhiều sinh vật cổ lão khủng bố, cho dù là ta, cũng không dám đi ra thôn lạc, mạo hiểm tiến vào trong Đại Hoang.” Diệp Phong có chút khó xử, bởi vì cứ tiếp tục như vậy không phải là cách. Bách Lý Khê đột nhiên nói: “Có lẽ, Tế Linh đại nhân có thể giúp ngươi, thế nhưng là có thể hay không giao tiếp với Tế Linh đại nhân, thì xem hài tử bản lãnh của chính ngươi.” “Tế Linh?” Diệp Phong có chút hiếu kỳ. Tế Linh, là sinh linh thủ hộ trong thôn lạc Đại Hoang. Tộc nhân thôn lạc hiến tế huyết nhục hung thú, linh dược vân vân cho Tế Linh. Mà Tế Linh, thì vào lúc nguy hiểm, sẽ bảo hộ an toàn cho toàn bộ thôn lạc. Diệp Phong đột nhiên nhớ tới, thôn lạc Đại Hoang mà mình cùng Diệp Thần Nguyệt, Sở Hà bọn người điều tra trước đó, liền có Tế Linh thuộc về thôn lạc kia. Đó là một con cự lang toàn thân mọc đầy vảy, trong cơ thể thai nghén Bảo Huyết và Linh Cốt, đáng tiếc bị đầu lĩnh ma nhân dẫn dắt một đám ma nhân giết chết, Bảo Huyết và Linh Cốt đều bị cướp đoạt. “Di, vậy ta cuối cùng giết chết đầu lĩnh ma nhân, cướp được linh giới trữ vật, nói như vậy, Bảo Huyết và Linh Cốt của cự lang Tế Linh kia, chẳng phải là bây giờ đang ở trên người ta sao?” Diệp Phong thần sắc khẽ động, đột nhiên nghĩ đến chuyện này, hắn lập tức kiểm tra linh giới trữ vật trên ngón tay. Quả nhiên trong một góc không gian nhẫn, phát hiện ra một bình ngọc nhỏ chứa Bảo Huyết, cùng với một khối Linh Cốt lấp lánh tỏa sáng. “Hài tử, đến rồi.” Tộc trưởng Bách Lý Khê nhìn thấy Diệp Phong đang ngẩn người, không khỏi cất tiếng nhắc nhở. “Ơ, hả? Đến rồi sao?” Diệp Phong hoàn hồn lại, mới phát hiện mình đang đi theo Bách Lý Khê, mà không hay biết đã đi đến cổng lớn của thôn lạc. Trên một mảnh thổ nhưỡng ở cổng lớn, đang mọc một gốc dây hồ lô khô héo, tàn tạ. “Đây chính là Tế Linh đại nhân của Thần Tiễn thôn chúng ta, tiếp theo xem hài tử bản thân ngươi rồi.” Tộc trưởng Bách Lý Khê hướng về phía gốc dây hồ lô khô héo này chắp tay, sau đó không một lời rời đi, tựa hồ sợ làm kinh động Tế Linh nghỉ ngơi. Diệp Phong ánh mắt hồ nghi, nhìn chằm chằm dây hồ lô trước mặt, chỉ cảm thấy có chút không đáng tin cậy. Bởi vì, gốc dây hồ lô này, chỉ kết ra một quả hồ lô, toàn bộ dây leo gần như hoàn toàn khô héo, dường như sắp hoàn toàn khô héo mà chết đi. Diệp Phong thử giao tiếp, trong khoảnh khắc này, một giọng nói tang thương vang lên trong đầu hắn: “Thể chất của ngươi đừng nói trong nhân tộc, cho dù là trong Đại Hoang mênh mông này, cũng vô cùng đặc thù, rất mạnh mẽ, bất quá bây giờ ngươi gặp phải trọng thương, thể phách sắp sụp đổ.” “Là ngươi đang nói chuyện sao?” Diệp Phong lập tức nhìn chằm chằm dây hồ lô màu khô vàng trước mặt. “Không sai, là ta.” Dây hồ lô lại một lần nữa đưa ra phản hồi. Giờ phút này, Diệp Phong ánh mắt kinh ngạc, hắn phát hiện dây hồ lô trước mặt, trên dây leo màu khô vàng, vậy mà bắt đầu tản mát ra từng mảnh từng mảnh thần quang mông lung. Thần quang kia, là màu xanh nhạt, giống như mưa xuân, rải lên người, khiến cho toàn bộ thân thể của Diệp Phong, vậy mà bắt đầu khôi phục, vết nứt trong thể phách của hắn, đang chậm rãi lành lại. “Thật thần kỳ.” Diệp Phong lần đầu tiên đụng phải sinh linh thực vật thần kỳ như vậy, gốc dây hồ lô này, tuyệt đối vô cùng bất phàm. Diệp Phong khoanh chân ngồi xuống, hấp thu thần lực màu xanh tản mát ra từ dây hồ lô kia. Ba ngày sau. Vết nứt thân thể của Diệp Phong hoàn toàn khôi phục, một loại khí thế hùng hồn tựa như Chân Long, từ trên người hắn chậm rãi khuếch tán ra bốn phía. Thậm chí là, thần lực màu xanh kia, khiến thân thể của Diệp Phong, lại một lần nữa lột xác một chút. Diệp Phong chỉ cảm thấy, Thanh Đồng Chiến Thể của mình, dường như sắp đại thành. Tạo Hóa Thần Quyết, cũng phải hướng về đệ nhị trọng thiên tiến lên. Hắn kích hoạt Thanh Đồng Chiến Thể, nhìn thấy trên làn da màu Thanh Đồng của mình, bắt đầu xuất hiện từng đạo từng đạo màu bạc thuần khiết. Đó là dấu hiệu thể chất của mình, bắt đầu hướng về đệ nhị trọng thiên Bạch Ngân Chiến Thể lột xác! Diệp Phong thần sắc đại hỉ, lần này thu hoạch của hắn quá lớn. Chân khí màu vàng bạo trướng, thể chất càng là lột xác đến Thanh Đồng Chiến Thể đại thành, lực có vạn quân, có thể xé rách sơn hà. Hắn đứng người lên, vô cùng chân thành hướng về phía dây hồ lô màu khô vàng trước mặt chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối.” Giọng nói của dây hồ lô vang lên trong đầu Diệp Phong: “Ta muốn tiến hành lột xác, quá trình cần bảy ngày, bảy ngày này nhờ ngươi bảo hộ Thần Tiễn thôn.” Lời vừa dứt, toàn bộ dây leo của dây hồ lô hoàn toàn khô héo xuống dưới. Diệp Phong lúc này mới biết được, thì ra dây hồ lô nhìn qua khô héo tàn tạ như vậy, là vì chuẩn bị cho lần lột xác tiếp theo. Mà hắn cũng đã hiểu, dây hồ lô giúp đỡ mình như vậy, là để cho mình bảo hộ Thần Tiễn thôn trong bảy ngày. “Bảy ngày, hẳn là sẽ không xuất hiện vấn đề gì chứ.” Diệp Phong thầm nghĩ, hắn đi trở về thôn lạc, tìm một nơi không có người, chuẩn bị lấy ra ma hạp, thôn phệ sinh linh tinh khí trong đó, xem có thể hay không xung kích Thiên Vũ cảnh. Bởi vì nơi này chính là vùng sâu trong Đại Hoang, bảy ngày tuy rằng rất ngắn, nhưng không chừng đã gặp phải nguy cơ gì, Diệp Phong cần thực lực cường đại hơn. Nhưng ngay khi Diệp Phong chuẩn bị lấy ra ma hạp, cảm giác lực cường đại của hắn đột nhiên phát hiện một tia sinh mệnh khí tức, ngay tại chỗ không xa mình. “Ai đang rình mò?” Diệp Phong ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên hướng về phía một tảng đá xanh to lớn không xa quát to. Nhưng điều khiến Diệp Phong sững sờ là, phía sau tảng đá xanh to lớn, một tiểu nữ hài chỉ khoảng tám chín tuổi nhát gan như cáy bước ra. Tiểu nữ hài vô cùng đáng yêu, làn da trắng nõn, mắt to linh động, có một đôi con ngươi như đá quý màu đen. Lúc này nàng hiển nhiên bị tiếng quát lạnh của Diệp Phong dọa sợ, trong mắt to có sự sợ hãi, nhưng dường như là thật sự có chuyện gấp gì đó. Nàng cắn bờ môi nhỏ, vội vã chạy đến trước người Diệp Phong, nắm lấy quần áo của Diệp Phong, khóc sụt sùi cất tiếng: “Đại ca ca, ta nghe tộc trưởng gia gia nói huynh rất lợi hại, từ thế giới bên ngoài mà đến, Đại ca ca có thể hay không đi cứu cha mẹ ta, bọn họ sắp chết rồi, ngay cả tộc trưởng gia gia cũng không có cách nào, Vi Vi van cầu ngài!” Tại một căn lều vải đơn sơ trong Thần Tiễn thôn, Diệp Phong nhìn thấy phụ mẫu của tiểu nữ hài Vi Vi. Hai thôn dân chất phác của Thần Tiễn thôn, lúc này toàn thân đều đang tản mát ra một loại tử khí màu đen nhàn nhạt. Tộc trưởng Bách Lý Khê, lúc này đứng ở một bên, trên gương mặt già nua đầy vẻ bất đắc dĩ. Ngoài lều vải, có mấy chục thôn dân của Thần Tiễn thôn vây quanh, nhìn thấy dáng vẻ phụ mẫu của Vi Vi, đều nhịn không được mắt đỏ hoe. Diệp Phong hỏi Bách Lý Khê, nói: “Tiền bối, rốt cuộc đây là chuyện gì? Bọn họ không phải bị mãnh thú làm bị thương, tựa hồ là trúng một loại kỳ độc.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang