Tam Giới Vòng Bằng Hữu (Tam Giới Bằng Hữu Quyển)

Chương 36 : Đồng chí mau lên, tên biến thái đó tới rồi

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 18:33 06-11-2025

.
Do tiểu Ngọc dẫn dắt, đám người rất nhanh liền chạy tới trên đường nhỏ phía sau, đám cướp này cũng không phải hạng ăn chay, sau khi đánh ngất Tiểu Lan, trực tiếp chặn một chiếc xe bên đường, lôi Hạ Giang vào trong xe. "Mấy vị đại ca, làm như vậy thật sự tốt sao?" Hạ Giang ngồi ở trên xe, yếu ớt hỏi, "Các ngươi bây giờ đã an toàn rồi, xác định không thả ta ra bây giờ?" "Chờ chúng ta chạy ra khỏi Lâm Giang Thành rồi nói sau." Mặt nạ Phúc Oa nói. "Xác định sao?" Hạ Giang khẽ hỏi ngược lại, đáy lòng đã đang tính toán, làm sao để dùng tốc độ nhanh nhất bắt đám cướp này lại. "Đám cướp phía trước, ta lệnh cho ngươi lập tức dừng lại, nếu không chớ có trách ta không khách khí." Phía sau cách trăm mét, ba bốn chiếc xe cảnh sát gào thét đuổi theo lên. "Hầu Tử, lái nhanh lên, đừng để cảnh sát đuổi kịp." Phúc Oa hơi cuống lên, quát lớn. "Đại ca yên tâm đi, lái xe ta chính là chuyên nghiệp." Hầu Tử không chút hoang mang, một cước giẫm tới đáy ga. Màn cảnh sát bắt cướp truy đuổi, trước đó Hạ Giang cũng chỉ là từng nhìn thấy trên TV, không ngờ có một ngày lại xảy ra trên người mình, hơn nữa còn trở thành đối tượng bị bắt cóc. Thân là nhân gian thần, ngày tháng thật sự là không được bình yên a, Hạ Giang trong lòng hơi thở dài. Cố Tích Manh lái xe ở phía sau truy đuổi, mồ hôi ngăn không được từ trong lỗ chân lông của nàng tràn ra, trước kia đều là bắt trộm vặt móc túi, ngăn chặn mấy vụ ẩu đả các loại. Đây vẫn là từ khi nàng làm cảnh sát, lần đầu tiên đảm nhiệm nhiệm vụ trọng yếu như vậy, chưa nói đến đối phương trong tay có đao, căn cứ trước đó khai báo của người bị bắt cóc trong tiệm trang sức, bọn cướp rất có thể còn cầm súng. Sắc trời dần dần tối xuống, Hạ Giang nghĩ không thể tiếp tục dông dài với những người này nữa. Cùi chỏ của hắn đột nhiên dùng sức, một tay đoạt lấy khảm đao của mặt nạ đầu heo bên cạnh, nhân lúc mấy người chưa kịp phản ứng, trực tiếp phản khách vi chủ gác đao ở trên cổ mặt nạ Hầu Tử đang lái xe phía trước. "Tiểu tử, ngươi làm gì thế?" Mặt nạ Phúc Oa bỗng nhiên giật mình, Hầu Tử càng là sợ tới mức tay không vững, suýt chút nữa lái xe xuống dưới gầm cầu. "Làm gì? Rất khó nhìn ra sao?" Hạ Giang lạnh giọng nói, tròng mắt của hắn nhìn thẳng vào họng súng đen ngòm, "Bây giờ dừng xe lại, tự thú, ta có thể tha cho các ngươi một mạng." Trò cười, quả thực là trò cười, khuôn mặt giấu trong mặt nạ Phúc Oa không khỏi hơi thở dài, "Lúc mới đầu ở tiệm trang sức còn tưởng ngươi là một anh hùng, bây giờ xem ra, ngươi chẳng qua là một tên đần, ngươi cho rằng, là đao của ngươi nhanh, hay là súng của ta nhanh." "Ngươi có thể thử xem." Hạ Giang thản nhiên chẳng sợ, trước kia hắn có lẽ không dám làm loại chuyện mạo hiểm này, nhưng được đến hai tầng lực lượng của Hạng Vũ, Hạ Giang cho dù là lực lượng hay là tốc độ đều là một loại nhảy vọt về chất. Hắn có lòng tin trước khi nam tử bóp cò súng, tránh được một đòn trí mạng. "Đại ca, không thể mạo hiểm a." Mặt nạ Hầu Tử kinh hoảng vạn phần, tay cầm vô lăng run lập cập. Mặt nạ Phúc Oa cũng biết nặng nhẹ, không đến mức vạn bất đắc dĩ không dám mạo hiểm nổ súng, "Ngươi để đao xuống, ta để súng xuống, chỉ cần lại đi thẳng về phía trước mười cây số, ta thả ngươi xuống, như thế nào?" "Không tốt." Hạ Giang vừa dứt lời, mạnh mẽ kéo cửa xe ra, dưới lực tác động đẩy một trong số đó ra khỏi xe, tiếp đó hắn trực tiếp ôm chặt cổ mặt nạ Phúc Oa, dưới sự rung động của chuôi đao, mặt nạ Phúc Oa bị đau, súng lục rơi xuống dưới chân Hạ Giang. Mà hết thảy mọi thứ này, chẳng qua chỉ xảy ra trong chớp mắt, Hạ Giang hít sâu một cái, "Thế nào rồi? Bây giờ cảm thấy lời đề nghị ta vừa đưa ra như thế nào?" Cố Tích Manh lái xe, chỉ thấy trên xe cướp phía trước một người đeo mặt nạ màu trắng bị đẩy xuống dưới, bỗng nhiên đạp phanh. "Đội trưởng Lý, ngươi nhìn chiếc xe cướp phía trước kia? Đang khiêu vũ sao?" Trên xe cướp, thân thể của Hầu Tử run rẩy không ngừng, vô lăng đều đã cầm không vững. Chiếc xe lắc lư một trái một phải, những chiếc xe bên cạnh như gặp đại địch, dưới sự 'áp bách' của Hầu Tử, lần lượt giảm tốc độ của mình. "Dừng lại." Hạ Giang quát lớn. "Không được dừng." Mặt nạ Phúc Oa ra lệnh. Hạ Giang không những không giận mà còn cười, bàn tay hắn trực tiếp dùng sức, mặt nạ đầu heo giống như một đống rác lăn ra khỏi cửa xe, tiếp đó một người đàn ông đeo mặt nạ màu đen khác, cũng bị Hạ Giang làm ra khỏi xe. Mặt nạ Phúc Oa không thể nào ngờ tới, chỉ vỏn vẹn hai phút đồng hồ, thủ hạ của hắn liền giống như lũ kiến bị Hạ Giang ném xuống dưới. Nếu như sớm biết tình huống này, mặt nạ Phúc Oa nói gì cũng sẽ không đem Hạ Giang làm con tin. Trước đó còn cảm thấy mang theo một con tin để bảo hiểm, đến tận bây giờ mặt nạ Phúc Oa mới ý thức được, bọn chúng mang đến không phải là con tin gì, ngược lại là ôn thần. "Tiếp đó, ngươi cũng nên xuống dưới rồi." Dưới ánh mắt kinh hãi của Phúc Oa, Hạ Giang từ phía sau bắt lấy cổ áo của hắn, cửa xe ghế phụ cũng không mở, trực tiếp mạnh mẽ muốn làm hắn đi ra khỏi cửa sổ. "Đại ca, đại ca, ngươi đừng làm loạn, như vậy sẽ chết người." Bọn chúng chỉ là đám cướp, lại không phải sát nhân phạm, không phải là kẻ liều mạng gì. Huống chi từ chiếc xe nhanh như vậy bị người ta nhét xuống dưới từ cửa sổ, không chết cũng tàn phế a. "Thế nào rồi? Mang ta đến hối hận hay không hối hận?" "Hối hận!" "Ngươi nói gì?" "Không không, ta không hối hận." Mặt nạ Phúc Oa lập tức sửa lời nói, "Nếu như có lần tiếp theo, ta nhất định vẫn sẽ chọn ngài làm con tin." Mắt thấy nửa thân người bị nhét ra khỏi cửa sổ, mặt nạ Phúc Oa hô lớn, "Cảnh sát đồng chí, cứu mạng a, sắp chết người rồi. Hầu Tử, Hầu Tử ngươi TM có thể hay không lái chậm một chút, lão tử chết rồi ngươi vui vẻ a." Đỗ Hinh Đồng vẫn phía sau đuổi sát không rời, con mắt của nàng không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt nạ Phúc Oa bị nhét ra nửa thân người, "Đội trưởng Lý, tựa như là con tin." Ghế sau, mặt nạ đầu heo kinh hỉ hô lớn, "Lão đại, là lão đại của chúng ta, cảnh sát đồng chí mau cứu lão đại của chúng ta, bên trong là một kẻ bạo lực cuồng a, bạo lực cuồng a." Quần áo trên người mặt nạ đầu heo đều đã mòn rách, nửa thân người gần như máu thịt be bét, ở ghế sau không ngừng lau nước mắt. "Ngươi nói? Hắn là lão đại trong đám cướp của các ngươi?" Đội trưởng Lý lại lần nữa xác nhận. Mặt nạ Hầu Tử tay chân lạnh buốt, sau khi nghe lời Phúc Oa nói mới ý thức được vừa rồi chính mình một mực đang đi với tốc độ 140~150 dặm/giờ. Sau khi khóe mắt mang lệ đạp thắng xe, khi tốc độ đạt tới 60 dặm/giờ, Hạ Giang bắt lấy tay của mặt nạ Phúc Oa hơi buông lỏng một cái. Trong quá trình cảnh sát và cướp đuổi nhau, bốn năm tên cướp, không chừng lại từ trên xe nhảy ra, một cách dễ dàng rơi vào trong tay cảnh sát, loại sự tình này ở trong nước gần như là lần đầu xảy ra. Hai chiếc xe cảnh sát phía trước đang chở cướp biết được tình hình, nhưng hai chiếc xe cảnh sát phía sau thì lại nhìn một cách mờ mịt, không biết rốt cuộc cái gì khiến cho đám cướp này từng người một ngoan ngoãn tự mình đưa đến trong tay cảnh sát. Bên cầu, mặt nạ Hầu Tử từ trong xe chạy chậm ra, mùi vị gay mũi phiêu tán trong không trung. "Cảnh sát đồng chí, cứu mạng a, cảnh sát đồng chí mau đem ta bắt đến trong lao đi, ta nhất định làm người lại, chỉ cần đừng để ta gặp phải loại người này." Mặt nạ Hầu Tử dưới sự nghi hoặc của đám người, gõ cửa xe của Cố Tích Manh, duỗi ra hai tay, "Mau, mau đem ta bắt đến trong lao đi." "Mau, không kịp rồi, tên biến thái kia xuống xe rồi." Mặt nạ Hầu Tử gần như muốn xù lông, nhìn thấy Hạ Giang xuống xe giống như nhìn thấy ôn thần.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang