Tam Giới Vòng Bằng Hữu (Tam Giới Bằng Hữu Quyển)

Chương 30 : Đi đâu?

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 18:16 06-11-2025

.
Đây là ý nghĩ đầu tiên Hạ Giang dâng lên trong lòng. Hắn từng uống Minh Tịnh Thủy, có thể nhìn thấy quỷ hồn tồn tại, cho nên mới nhìn thấy lão nhân kia. Hơn nữa, Hạ Giang từ mi mục của lão nhân có thể thấy được, nếu không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lão nhân kia nhất định là phụ thân của Ngưu Lan Sơn. "Ta đương nhiên có thể thấy được ngài!" Hạ Giang nói, "Chỉ là ngài đã không thuộc về nơi này rồi, sao vẫn không trở lại chỗ của mình?" "Ngươi lại có thể thấy được ta, hài tử, con dâu cùng cháu trai của ta đều không nhìn thấy ta, ngươi làm sao nhìn thấy ta!" Ngưu lão đầu nhíu mày nói, "Ta có thể ẩn thân đó, ngươi xem..." Nói xong, lão nhân trực tiếp vồ lấy chén trà, bàn tay trực tiếp lướt qua chén trà, vồ lấy khoảng không. Ẩn thân... Hạ Giang sờ sờ mũi, lão nhân này sợ không phải xem phim khoa huyễn nhiều quá rồi chứ, "Lão nhân gia, ngài chết rồi, không phải ẩn thân." "Làm sao có thể? Ngươi đừng hòng hồ lộng lão nhân gia, con trai ta trước đó nói sẽ đón ta đến thành phố ở, hắn nửa tháng trước mới đem ta đón đến, ta làm sao có thể chết?" Ngưu lão đầu đầy mặt không tin, "Lão tử ta khẳng định là vô ý đạt được truyền thừa gì đó, cho nên mới ẩn thân rồi." Lúc này, đèn bá một cái sáng lên, không bao lâu Ngưu Lan Sơn liền chạy lên. Hạ Giang có chút cạn lời, lão nhân này chỉ sợ là bị tiểu thuyết mạng đồ độc quá sâu rồi, còn truyền thừa quỷ gì chứ? Mở trò đùa quốc tế gì đây? May mắn là, ánh đèn cũng không gây ra khó khăn gì cho Ngưu lão đầu. Còn như tại sao Ngưu lão đầu lại lấy hình thái quỷ hồn xuất hiện ở đây, Hạ Giang cảm thấy, nhất định là trong lòng có chuyện gì chưa xong. Đã là chuyện của phụ tử bọn họ, đương nhiên phải giao cho phụ tử bọn họ giải quyết, Hạ Giang chỉ chỉ Ngưu lão đầu trong góc, "Ngưu đại ca, cha ngươi ở đây, cùng hắn nói mấy câu đi." "Cái gì?" Ngưu Lan Sơn ngẩn người, cẩn thận nhìn một vòng căn phòng của mình, cuối cùng đem tầm mắt rơi xuống trên người Hạ Giang, "Huynh đệ, ngươi đừng hù dọa ta, cha ta đã chết hơn nửa tháng rồi." "Nghe thấy chưa? Tin chưa? Con trai ngươi còn có thể gạt ngươi sao?" Hạ Giang một lần nữa xoay người, hướng về hồn phách của Ngưu lão đầu nói. Ngưu lão đầu ánh mắt trống rỗng nhìn con trai của mình, muốn khóc không ra nước mắt. Ngưu Lan Sơn càng là nóng lòng xuất mồ hôi, vì sao lời Hạ Giang nói hắn một chút cũng nghe không hiểu. "Ta làm sao cứ như vậy chết đi rồi? Ta còn chưa nhìn mấy lần cháu trai, còn chưa hảo hảo dẫn cháu trai, ta còn muốn trải qua bốn đời cùng chung sống chứ!" Ngưu lão đầu buông xuống đôi mắt, thân thể run rẩy. Không bao lâu, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống sàn nhà, trong lòng Hạ Giang vui mừng, mặc dù Ngưu Lan Sơn không nhìn thấy lão tử của mình, nhưng nước mắt Ngưu lão đầu khóc ra lại rơi xuống. "Ngưu đại ca, cha ngươi khóc rồi, đây là nước mắt hắn chảy ra!" Hạ Giang chỉ chỉ giọt nước trên mặt đất, "Cha ngươi quá muốn gặp ngươi, mãi đến khi mình qua đời cũng không thể tin được, cho nên mới luôn lấy trạng thái hồn phách lưu lại ở đây, cho nên buổi tối ngươi mới luôn gặp ác mộng!" Nhìn nước mắt trên mặt đất, Ngưu Lan Sơn có chút tin lời Hạ Giang nói, hắn ngẩn ngơ nhìn một mảnh trống rỗng trong góc, sau nửa ngày, khàn giọng hô lên một chữ, "Cha!" Hóa ra, Ngưu lão đầu vì để không cản trở hài tử lập nghiệp, cho nên mới luôn một mình ở lại quê nhà. Ngưu Lan Sơn vốn định chờ sự nghiệp có khởi sắc thì liền đem Ngưu lão đầu đưa đến Lâm Giang Thành. Nào ngờ công ty của mình vừa có khởi sắc, nhà vừa sửa xong, Ngưu lão đầu ở nhà liền xảy ra chuyện. "Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn!" Hạ Giang lắc đầu cầm điện thoại đi đến nhà vệ sinh. "Ngưu ca, có biện pháp nào để người chết sống lại không?" Chuyện đến nước này, Hạ Giang cũng chỉ có thể đi hỏi Ngưu Đầu, dù sao Ngưu Lan Sơn và Ngưu lão đầu đều không phải là người xấu. Từ trên người hai người, Hạ Giang phảng phất nhìn thấy chính mình, lúc ban đầu hắn tốt nghiệp đại học liền nói với gia đình, đợi hắn kiếm tiền ở Lâm Giang Thành rồi, liền đem Hạ phụ Hạ mẫu đón đến thành phố ở, đến nay một năm đã trôi qua, nếu không phải vì được đến chiếc điện thoại này, chỉ sợ mình còn nợ nần chồng chất. Hai phút sau, tin tức của Ngưu Đầu được gửi tới: "Người chết sống lại? Chết bao nhiêu ngày rồi?" "Đại khái, hơn nửa tháng rồi." Hạ Giang trả lời. "Vậy thì đáng sợ rồi, hơn nửa tháng, thân thể cho dù không bị hỏa táng có nhiều chỗ cũng phải mục nát rồi." Tin tức Ngưu Đầu trả lời khiến đáy lòng Hạ Giang trầm xuống. Tắt màn hình điện thoại đi đến bên cạnh Ngưu lão đầu, Hạ Giang thở dài một hơi, "Ngưu lão đầu, ngài nói ngài đã chết nhiều ngày như vậy rồi, thì đừng đến quấy rầy hài tử nhà ngài nữa, lát nữa thì đi đến nơi ngài nên đi đi." Ngưu Lan Sơn lúc này quỳ gối trước ghế sô pha, bi thống đến cực điểm, "Ba, đều tại ta đó, không dẫn ngài lão sống cuộc sống tốt đẹp." Lời Ngưu lão đầu nói Ngưu Lan Sơn không nghe thấy, nhưng Hạ Giang có thể nghe thấy, hắn xoay người đỡ Ngưu Lan Sơn dậy, "Cha ngươi không trách ngươi, nói người một nhà các ngươi có thể sống cuộc sống tốt đẹp thì quan trọng hơn bất cứ điều gì, một lát nữa ông ấy sẽ đi, nếu ngươi hiếu thuận, hãy đem linh vị di chuyển đến trong nhà, mỗi dịp lễ tết làm chút đồ ăn cho ba ngươi, sau đó đốt chút vàng mã là được." Tiếp theo, Hạ Giang lại trò chuyện với Bạch Vô Thường một chút, để Hắc Bạch Vô Thường tranh thủ thời gian đem linh hồn Ngưu lão đầu đưa đi. Khi tất cả mọi chuyện đã xử lý xong, trời đã về đêm. Ngưu Lan Sơn đối với Hạ Giang có thể nói là cảm động đến rơi nước mắt, vốn định nhét cho Hạ Giang một hồng bao lớn, nhưng lại bị Hạ Giang từ chối. Sau đó, Hạ Giang tìm thấy Hồng Mao, bảo Hồng Mao phái người luân phiên giám sát nhà Lưu Cẩm. Chỉ cần thân ảnh Lưu Cẩm xuất hiện, lập tức liên hệ nàng. Trở lại nhà, trên cửa sổ ngồi một cái bóng, Hạ Giang nín thở đi đến bên cửa sổ, mới nhìn thấy chủ nhân của cái bóng, "Hinh Đồng?" Đỗ Hinh Đồng xoay người, cùng biểu tình trước kia không giống, lần này Đỗ Hinh Đồng mặt không biểu cảm, không khí xung quanh cả người lạnh lẽo đến cực điểm. Đây là linh hồn của Tử Lam. "Ta có thể cảm giác được, thời gian của ta không nhiều rồi!" Tử Lam nhẹ nhàng nói ra câu này, trên mặt có không cam lòng, "Ngươi còn chưa giúp ta báo thù sao? Ít nhất cũng phải để Lưu Cẩm biết chuyện nàng làm là sai, đúng không?" Hạ Giang kéo một cái ghế, ngồi vào đối diện Tử Lam, "Ta đã phái người giám sát nhà nàng rồi, chỉ là còn chưa thấy được bóng dáng của nàng." "Vì chuyện của ta, phụ thân của ta và Lưu Cẩm đều bị đẩy lên đỉnh điểm dư luận, Lưu Cẩm dựa vào chuyện ta bị giết, fan Weibo đã đột phá mấy chục vạn, thậm chí dựa vào cái chết của ta mà mưu lợi!" Tử Lam lấy ra điện thoại, "Mà đến nay, phụ thân ta chỉ là vì muốn giúp ta đòi lại công đạo, lại bị rất nhiều cư dân mạng nói thành lợi dụng tình cảm của cư dân mạng, hơn nữa còn nói hắn muốn dùng chuyện này để lăng xê." Lòng người, mới là chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này. Lúc này, trên mặt Tử Lam tràn đầy sự bất lực đối với cuộc sống, thậm chí trong sâu thẳm đôi mắt như tinh không của nàng, còn ẩn chứa một tia tuyệt vọng. Thế giới này thật đáng buồn, người sống trên thế giới này cũng thật đáng thương. Đáng thương là vì rất nhiều người không có năng lực phân biệt thị phi, lại không chút nào chịu trách nhiệm mà chửi bới trên mạng, trốn ở sau bàn phím hồ đồ suy đoán dụng ý của người khác. Hạ Giang trong khoảng thời gian này cũng sẽ quan tâm động thái của vụ án Tử Lam, mà phụ thân của nàng, thoạt đầu còn sẽ nhận được sự ủng hộ, thế nhưng theo thời gian trôi qua, những tiếng nói ủng hộ này mặc dù không giảm đi bao nhiêu, nhưng những tiếng nói phản đối lại cũng tăng lên. Nếu như Lưu Cẩm không nhận đến hình phạt xứng đáng, phụ thân Tử Lam hiển nhiên sẽ không dừng lại bước chân chinh phạt cái ác. Có lẽ, tình yêu thương mà một người cha dành cho con gái sẽ bị người khác suy đoán thành một mùi vị khác, biến sự cố chấp của tình yêu, từ một góc độ phiến diện khác, nhìn thành bộ dạng tà ác. Thực ra nguyên nhân phụ thân Tử Lam làm như vậy lại có thể có gì chứ? Chẳng qua là muốn trả lại cho con gái mình một công đạo mà thôi. Không để kẻ nên chịu trừng phạt đạt được báo ứng, hắn sao có thể dừng lại bước chân? Dù sao đó là một sinh mệnh tươi sống, sinh mệnh từng được hắn nâng ở lòng bàn tay. "Theo ta đi!" Nói rồi, Hạ Giang kéo lại tay Tử Lam. "Đi đâu?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang