Ta Có Một Thanh Đồ Đao (Ngã Hữu Nhất Bả Đồ Đao)

Chương 57 : Ưng Bảo hữu tâm, danh Thiết Tâm

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 19:29 07-11-2025

.
Sở Vân Nhạn thật sự, thật sự không thích người khác coi nàng là đồ ngốc. Nàng tuy có hơi tùy hứng một chút, hơi bướng bỉnh một chút, nhưng điều này không ý vị nàng ngốc nghếch, ngu xuẩn. Ngược lại, đa số thời gian nàng đều tinh minh hơn đa số người. Vuốt vuốt mặt nạ trong tay, trong mắt nàng có thêm một chút truy ức. Đây là nàng phân phó hạ nhân chế tạo ra mặt nạ mới, kiểu dáng và hoa văn đều hoàn toàn giống với bộ ở Quỷ Thị kia. Nàng nghĩ tới tên đại hán thô mãng đã cưỡng ép nàng uống Đoạn Trường Thủy, tuy rằng tên đại hán kia có chút tiểu xảo với nàng, khiến nàng làm trò cười cho thiên hạ. Nhưng nàng lại không tức giận đến thế. Tên đại hán kia cũng không coi nàng là đồ ngốc để đối đãi, ngược lại thì còn mở rộng cánh cửa lòng với nàng, một kẻ địch. Nam nhân nửa mặt kia dường như cũng không phải bằng hữu của tên đại hán kia, nhưng cuối cùng vẫn bị mị lực của hắn thu phục, lựa chọn từ bỏ cái ác theo cái thiện, đứng trên cùng một chiến tuyến. Có chút tiểu xảo, biết giở mánh khóe, nhưng đối với bằng hữu, lại vô cùng đơn thuần. Nàng thích loại người này. "Cơ Nô, ngươi cảm thấy ta là loại người nào?” Cơ Nô đang châm trà ngẩn người, nói: "“Tiểu thư tự nhiên là người trên người.”" Sở Vân Nhạn lắc đầu, nàng không thích kiểu trả lời này. "“Vậy Cơ Nô, ngươi đã hầu hạ ta bao lâu rồi?”" Sau khi Cơ Nô rót xong nước, lấy tay quạt phẩy phẩy hơi nước trên chén, khiến cả phòng tràn ngập hương trà nồng đậm, sau đó quỳ mọp xuống đất, cung kính nói: "“Đã mười hai năm, nô bộc trong bảo thay đổi cực nhanh, nhưng hai chữ Cơ Nô, lại mười hai năm nay chưa từng đổi chủ, đều là tiểu thư yêu thương có thừa, thương xót Cơ Nô, cho nên nô tài mới sống được lâu như vậy.”" Sở Vân Nhạn nhìn chằm chằm mặt nước xanh biếc trong chén, vài lá trà chìm chìm nổi nổi ở trên mặt nước. "“Cho nên, ta hẳn là một người nhân từ sao?”" Cơ Nô cân nhắc một lát, đành phải gượng cười, nói: "“Vậy... tự nhiên là không phải.”" Nhân từ ở Phi Ưng Bảo không phải là từ ngữ tốt đẹp gì, trong Thiên Tự Văn lại càng tước bỏ hai chữ này đi, ngay cả ban cho nô bộc cũng cảm thấy ghê tởm. Sở Vân Nhạn chuyển đề tài, nói: "“Không, ta đích xác là một người nhân từ, nếu không ta lại sao có thể để ngươi sống đến bây giờ?”" Trên đỉnh đầu Cơ Nô toát ra vài giọt mồ hôi hột to như hạt đậu vàng, nàng nằm co ro thân mình, đầu cúi thấp đã chạm vào mặt đất băng lãnh. "“Tiểu thư bớt giận, là Cơ Nô đã làm gì khiến tiểu thư không vui sao?”" "“Trong trà có độc, mà lại là dược vật thôi tình.”" Lời này vừa thốt ra, thân thể Cơ Nô lại giống như là bị điện giật, liều mạng co giật. "“Trong đoạn thời gian ta ở Quỷ Thị, đã học được không ít thứ, đám người áo đen không người không quỷ kia, tuy rằng võ công bạc nhược, tà môn tà đạo lại cái gì cũng tinh thông, khiến ta thụ ích không nhỏ.”" "“Tiểu thư tha mạng!”" Cơ Nô kinh hô. "“Tha mạng? Ta tự nhiên sẽ tha cho ngươi một mạng, ngươi có biết phụ thân ta và Đông Phương Cực có quan hệ cực tốt không, mà nô bộc của Đông Phương Cực kia cả ngày mơ mơ màng màng, phụ thân thấy vậy tân kỳ, liền xin Đông Phương Cực vị thuốc này, phụ thân lại thương ta, lại chuyển tay đưa cho ta. Ngươi có thể sống, nhưng cũng phải nuốt xuống.”" Sở Vân Nhạn đưa ra một ngọc thủ, trên đó có thêm một viên đan dược, Cơ Nô nuốt nước miếng một cái, hai tay run rẩy cầm lấy, rồi nuốt vào. Là nô bộc của Phi Ưng Bảo, sự phục tùng đã sớm khắc vào trong cốt tử của bọn họ. Hơn nữa sống mơ mơ màng màng, cũng tốt hơn là chết đi. Sau một nén hương, Cơ Nô lui ra ngoài cửa, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Sở Cảnh thấy vậy cười một tiếng, hắn sớm đã đợi từ lâu. Nghĩ tới cổ của Sở Vân Nhạn trắng nõn thon dài, đùi tròn trịa hoang dã, hơn nữa nàng còn là thân muội của chính mình, trong lòng Sở Cảnh lập tức sẽ trào dâng một loại xúc động kỳ lạ. Chà xát tay, Sở Cảnh đẩy cửa vào trong. Hắn đã dục hỏa khó nhịn, nhưng lại không chú ý tới Cơ Nô đã lui ra ngoài, trên mặt toàn là băng lãnh, trong mắt toàn là trống rỗng. Trong phòng, Sở Vân Nhạn đang ngã trên giường, vài tia xuân quang bộc lộ ra, khiến Sở Cảnh liếm môi một cái. "“Yến Nhi, cuối cùng nàng cũng thuộc về ta rồi.”" Đi đến trước giường, Sở Cảnh ngược lại vẫn chưa vội vàng như vậy. Là nhi tử kém được yêu thích nhất của Sở Trung Sinh, cũng là vị nhi tử có địa vị thấp nhất, hắn quyền thế cũng không ít, đàn bà tự nhiên cũng không ít lần chơi đùa, trong đó không ai có tư sắc cao hơn Sở Vân Nhạn, nhưng cũng có bảy tám phần trình độ. Sau khi trải qua một đoạn thời gian nhục dục thuần túy, bây giờ hắn càng chú trọng tình điệu. Cho nên trước khi hưởng dụng, hắn không ngại nói thêm vài câu. "“Ta ẩn giấu quá sâu quá sâu rồi, từ khi bắt đầu tranh cử vị trí Thiếu chủ, ta liền bắt đầu ngụy trang chính mình, để những huynh đệ còn lại lãng quên sự tồn tại của ta, nhưng giờ đây thế cục bức bách, ta cuối cùng phải xé bỏ loại ngụy trang khiến chính mình cũng buồn nôn này.”" Sở Cảnh mặt mũi âm trầm, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt Sở Vân Nhạn, chậm rãi vuốt ve. "“Sở Hưu phế vật kia, trừ tư chất luyện võ tốt hơn một chút ra, tâm cơ, dũng khí, thành phủ, điểm nào lại so ra mà vượt ta? Nữ nô bộc kia của Đông Phương Cực bị ta uy hiếp, Hoa gia gia bị ta ám toán, sau đó toàn bộ đều đổ tội cho tên thích khách kia, ai lại có thể đoán được? Sở Hưu phái người giết chết Sở Tử, loại thủ đoạn này, chẳng qua chỉ là thứ ta đã chơi chán rồi. Ta mới là người thích hợp nhất kế thừa vị trí Thiếu chủ!”" Thở dài một hơi, Sở Cảnh lại quét mắt qua toàn thân Sở Vân Nhạn, tham lam như sài lang. "“Dựa theo tính khí kích tiến của tên ngu xuẩn Sở Hưu kia, lợi ích của việc Sở Tử bỏ mình, hắn tuyệt đối sẽ muốn tiếp tục mượn trận đông phong này, bắt gọn toàn bộ đám huynh đệ chúng ta, ta không nghĩ như thế, cho nên ta cần phải nhảy ra.”" Sở Cảnh hài lòng gật gật đầu, hắn vẫn là đã đánh giá thấp dược hiệu của loại thuốc này. "“Yến Nhi, ta xử lý tốt chuyện trong bảo, liền dẫn nàng cao chạy xa bay.”" Đột nhiên. Bàn tay hắn đang cởi y phục cứng đờ, một thanh dao găm xuất hiện, nhẹ nhàng khều dây lưng quần của hắn ra. Bàn tay nắm lấy chủy thủ động tác nhẹ nhàng như xuân phong, nhưng ẩn giấu phía sau xuân phong này tuyệt đối là hàn đông rét mướt. "“Cảnh ca ca, ngươi thật đúng là khiến Yến Nhi mở rộng nhãn giới.”" Sở Vân Nhạn lạnh lùng nói. Chủy thủ khảy khảy vài cái ở nửa người dưới, dường như giống như đang đùa giỡn tình tứ. Nhưng đây tuyệt đối không phải đùa giỡn tình tứ. Không ai dùng chủy thủ giết người để đùa giỡn tình tứ! Một khối huyết nhục bị khêu bay, từ xa xa bị ném ra ngoài cửa sổ, lăn đến bên cạnh Cơ Nô đang ngơ ngác đứng đó, mà Cơ Nô hai mắt vô thần, một chút cũng không chú ý tới. Sở Vân Nhạn đứng dậy, đi đến bên bàn trang điểm, cầm lấy khăn tay trắng tinh xoa xoa vết máu trên mặt, sau đó nhìn chính mình trong gương đồng, rồi chậm rãi đeo lên mặt nạ màu đỏ kia. Đi ra khỏi phòng, Sở Vân Nhạn chắp tay sau lưng, đi về phía Thiếu chủ phủ, Cơ Nô yên lặng theo sau lưng. Rất lâu sau, một đạo hư ảnh hiển hiện. Chu Bá Phù đặt Sở Trung Sinh nửa chết nửa sống xuống, nhìn bóng hình xinh đẹp dần biến mất ở đằng xa, cười nói: "“Mấy nhi tử này của ngươi, không một ai có tiền đồ, ngược lại là con gái của ngươi, lại có vài phần dáng vẻ kiêu hùng của ngươi khi xưa.”" Sở Trung Sinh mở to đôi mắt xanh tím, mí mắt mệt mỏi không chịu nổi, hắn cũng nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp kia, trong mắt chỉ có hân úy. Hắn run rẩy nói: "“Nếu không, lão phu loại nhân vật này, thật sự trọng nữ khinh nam sao? Chẳng qua là nhi tử của ta đều là phế vật mà thôi.”" Sở Vân Nhạn cầm chủy thủ, từng bước từng bước đi về phía Thiếu chủ phủ. Đi đến cửa, Chúc Sơn vừa vặn đi ra, thấy Sở Vân Nhạn, ngơ ngẩn. Cho dù Sở Vân Nhạn đeo mặt nạ, hắn cũng không phải không nhận ra Sở Vân Nhạn. Nhưng hắn chưa từng thấy qua một Sở Vân Nhạn như vậy. "“Tiểu thư…”" "“Tránh ra.”" Sở Vân Nhạn không lùi lại, không né tránh, chỉ xông thẳng về phía cửa, ngược lại thì Chúc Sơn chỉ cảm thấy hương thơm phả vào mặt, đành phải né sang một bên. Sở Hưu giờ phút này đang ngồi ở trung đường, uống một ngụm trà. Nghe thấy tiếng bước chân, Sở Hưu để chén trà xuống, ngẩn người, hắn không ngờ Chúc Sơn vừa mới phái ra lại quay về, rồi còn dẫn theo tiểu muội của hắn. Ngô Hữu Tài giờ phút này cũng đang ngồi ở trung đường, hắn nâng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Vân Nhạn đang hùng hổ đi tới. Sở Hưu cười giả lả nói: "“Tiểu muội, sao muội lại đến?”" Sở Vân Nhạn không trả lời, mà là trước tiên quan sát bốn phía một cái, phát hiện trong đường ngoại trừ Sở Hưu và Chúc Sơn, còn có một người chưa từng gặp mặt. Không, thà nói là người, không bằng nói là mưu sĩ. Bởi vì Ngô Hữu Tài giờ phút này đang đội Tiêu Dao cân, trên người mặc vải bào đen, làm dáng văn sĩ, đây vốn là một bộ trang phục văn nhã, nhưng trên người Ngô Hữu Tài lại hiển lộ ra vô cùng lạc lõng, có một loại cảm giác kỳ lạ như chuột trộm mặc quần áo của người khác. Chính là người này đã mưu đồ cho Sở Hưu sao? Sở Vân Nhạn không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vung ra một chủy thủ. Thanh chủy thủ này, không có bất kỳ dấu hiệu nào, trước khi vung ra cũng không có bất kỳ sát ý nào. Không chỉ Sở Hưu, mà ngay cả Chúc Sơn của Thập Tam Thái Bảo cũng không kịp phản ứng. Khi kịp phản ứng lại, Ngô Hữu Tài đã ôm cổ của mình, mặt đầy vẻ khó tin. Máu tươi nhuộm đỏ bố y, máu tuôn ra như cột nước bắn nhanh ra. Trong đầu Ngô Hữu Tài chỉ có một ý nghĩ: Hắn chết rồi sao? Dễ dàng như vậy đã chết rồi sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang